Lá Thư Tâm T́nh (2)                              10-24-2004

 

Các bạn và các em thân mến,

Hôm nay trời mưa.  Tôi chẳng đi đâu được .  Tôi ngồi ở bàn giấy trông ra ngoài sân nh́n mưa rơi.  Những giọt mưa rớt tí tách từ trên mái nhà xuống nền si măng làm tôi nhớ dến những ngày c̣n nhỏ ở quê nhà nằm nghe tiếng mưa bập bùng trên tầu lá chuối ngoài cửa sổ.  Những ngày mưa đó và ngày mưa hôm nay, một khoảng thời gian và không gian cách biệt _ 50 năm và nưả ṿng trái đất, tầu lá chuối và nền si măng__ cái gạch nối vẫn là tôi!  Tự nhiên tôi lại muốn chia sẻ với các bạn , các em một đôi chút tâm t́nh....

 

Cách đây 6 năm, tôi được vào trong pḥng sanh chứng kiến giây phút chào đời của đứa cháu ngoại đầu tiên.  Tôi đón tay đứa bé từ người bác sĩ, nâng niu một cuộc sống bắt đầu và không khỏi nhớ lại cảm giác đầu tiên khi con gái tôi ra đời cách đây mấy chục năm.  Thật là một cảm giác tuyệt diệu khó tả.  Hồi đó ông xă tôi bị kẹt trong quân trường không có mặt.  Tôi chỉ nhớ là khi người y tá đem đứa nhỏ lại giường trao cho tôi bồng, th́ tôi cứ sờ hết cái mũi đến cái miệng,lại mân mê bàn tay nhỏ xinh xinh, tự bảo thầm: “ Thật là tuyệt diệu, làm sao mà ḿnh lại có thể tạo ra một đứa bé như thế này nhỉ?”

 

Tôi thấy thật thích thú và kiêu hănh với chức bà ngoại dù là có thoáng một chút “thú đau thương” v́ chức ‘ngoại’ có làm cho tôi cảm thấy già! Từ hồi có cháu ngoại trong nhà vui hẳn lên.  Tuần nào không gặp là thấy nhớ.  Hai vợ chồng đi ra đi vào, hai đứa nh́nh nhau không nói một câu...! Ḿnh tự nhiên yêu cháu lạ lùng, tuyệt diệu.  Ḿnh thấy ḿnh tận hưởng từng giây từng phút nuôi trẻ, chơi với trẻ, nh́n nó nhớn dần và thay đổi từng ngày.  Ḿnh thấy ḿnh “trưởng thành” (!) hơn, ư thức được từng phút giây của hiện tại, không như lúc nuôi con hồi trẻ, chỉ biết hùng hục làm cho xong để c̣n nghỉ ngơi...Các bạn tôi cũng chia sẻ niềm vui đó, đều công nhận là nuôi cháu thích hơn nuôi con và đều đồng ư nói cái hay nhất trong sự yêu này là ...khi nào ḿnh mệt hay chán th́ có thể đem trả bố mẹ nó!  Tôi không khỏi bật cười khi nhớ lại câu nói của ai, h́nh như là của bà mẹ văn hào Mark Twain nói rằng bà thích mèo hơn con nít bởi v́ chơi với mèo th́ khi nào ḿnh chán ḿnh có thể bỏ nó xuống..!

 

Cách đây vài năm, t́nh cờ tôi được đọc một bài thơ của tác giả Đỗ hồng Ngọc, một bác sĩ Nhi Khoa.  Ông kể chuyện trong tḥi gian c̣n đi học y khoa, ông đă cảm hứng viết một bài thơ sau khi thực tập đỡ đẻ lần đầu tiên.  Bài thơ ấy hay quá và v́ vậy đă được phổ biến nhanh chóng trong giới sinh viên và nữ hộ sinh, và được đăng trong tờ báo của sinh viên y khoa.  Tôi xin viết lại bài thơ này để chia sẻ với các bạn và các em, nhất là những ai đă được lên chức nội ngoại: 

 

THƯ CHO BÉ  SƠ SINH

 

Khi em cất tiếng khóc chào đời

Anh đại diện đời chào em bằng nụ cười

Lớn lên nhớ đừng hỏi tại sao có kẻ cười ngựi khóc

Trong cùng một cảnh ngộ nghe em!

 

Anh nhỏ vào mắt em thứ thuốc màu nâu

Nói là để ngừa đau mắt

Ngay lúc đó em đă không nh́n đời qua mắt thực

Nhó đừng hỏi v́ sao đời tối đen.

 

Khi anh cắt rún cho em

Anh đă xin lôĩ chân thành rố nhé

V́ từ nay em sẽ phải cô đơn

Em đă phải xa địa đàng ḷng mẹ.

 

Em là gái là trai anh chẳng quan tâm

Nhưng khi em biết thẹn thùng

Sẽ biết thế nào là nước mắt trong đêm

Khi t́nh yêu t́m đến!

 

Anh đă không quên buộc etiquette vào tay em

Em được dán nhăn hiệu từ giây phút ấy

Nhớ đừng hỏi tôi là ai khi tôi lớn khôn

Cũng đừng ngạc nhiên khi đời nhiều nhăn hiệu!

 

Khi em mở mắt ngỡ ngàng nh́n anh

Anh cũng ngỡ ngàng nh́n qua khung kính cửa

Một ngày đă thức giấc với vội vàng với hoang mang

Với những danh từ đao to búa lớn

Để bịp lừa để đổ máu đó em...

 

Thôi trân trọng chào em

Mời em nhập cuộc

Chúng ḿnh cùng chung

Số phận...

Con người...

 

                                    (BV Từ Dũ, Saigon 1965)

                                    ĐỖ HỒNG NGỌC

 

Cô Mai ơi, cô vưà có thêm cháu nội.  C̣n Việt Hương nữa, em lên chức bà nội lâu rồi,  và tất cả các em, chưa hay sắp/sẽ thành ông bà nội ngoại, có yêu bài thơ này không, có tâm t́nh ǵ buổi sáng nay không????

 

Giáo Sư Thu Lê