Những Ngày Vui Qua Mau.....
Thu
Lê
1. ... Một ngày hội ngộ
Nửa năm sau khi
“về vườn” (và làm vườn) tôi bắt
đầu những ngày tháng rong chơi. Giữa tháng 12, 2000 chúng tôi đi nửa ṿng trái đất
tới Melbourne dự đám cưới một
người cháu và hẹn gặp bà con LVD ở đó. Bao nhiêu năm bận đi làm,
tôi không liên lạc thư từ ǵ với ai, chỉ
biết là có cô Phượng Oanh, cô Châm và cô Hoà ở Úc và
phaỉ nhờ LVD Anh Thư liên lạc hộ với các em
LVD. Điện thư của
Thư viết mấy tuần trưoớc khi tôi đi Úc,
“ Chị Thu ơi (Thư gọi tôi bằng chị v́ tôi
cũng là bạn của gia đ́nh), chúng em hẹn gặp
chị ngày chủ nhật 17 tháng 12 nhé. Cũng gần Giáng sinh rồi, nên cũng sợ
mọi người khó đi được. Nếu đông th́ ḿnh rủ nhau
đi tiệm, c̣n không th́ họp mặt ở nhà em...”
Ngày Chủ nhật, chúng
tôi đến thăm cô Châm trước rồi rủ nhau
đến nhà Anh Thư gần đó. Cô Châm và thầy thật niềm nở, vui
vẻ như biết nhau đă lâu tuy hố c̣n dạy ở LVD
th́ tôi dạy buôỉ sáng, cô Châm dạy buổi
chiều. Cô Châm và thầy
về hưu đa ơlâu, sáng sáng đi dạo và ở nhà chăm
sóc nhà cửa, vui cùng con cháu.
Chúng tôi vừa đến nhà Anh Thư th́ đă
thấy vợ chồng Việt Hương & Ái cùng các
con ở đó. Anh Thư
vẫn c̣n nguyên những nét ngày xưa nhưng đẹp
rạng rỡ. Việt
Hương vẫn nhỏ bé hiền hoà, trông th́ khó mà
tưởng tượng là cô bé làm việơc ra ǵ, có con
lớn và đă có cháu nội.
Vợ chồng Việt Hương thật chí t́nh,
lặn lội từ Canberra tới từ hôm trưóc, định
rủ vợ chồng Anh Thư và chúng tôi đi Philip Island
nghỉ 1, 2 ngày v́ h́nh như có mượn được
căn nhà nghỉ mát ở đó.
Đến Melbourne mới biết là chúng tôi đă
được bà con dự định cho đi đảo
rồi và Anh Thư th́ cũng bận đi làm không nghỉ
được. Tôi nghe mà
cứ tiếc hùi huị. Các
em Bạch Yến và Lê Thanh đến họp mặt sau
đó. Yến không học tôi
ngày trước nhưng Lê Thanh th́ nhớ có học cô
Thu. Tôi th́ biết là ḿnh không
nhớ nổi em nào học năm nào, chỉ thấy ḷng
xốn sang, tràn đầy h́nh ảnh quăng đời đi
dậy học ở VN. Sang
Mỹ dạy 25 năm tiếp theo, tôi không thấy ḿnh
giữ được mấy h́nh ảnh thân thương
tŕu mến. Chẳng biết
có phải ḿnh đă cằn côĩ, mất đi tính t́nh
mơ mộng, hồn nhiên của tuổi trẻ, và
chỉ suy nghĩ tính toán cách làm việc nào cho có hiệu
năng, work work work, để “survive” thôi chăng? Cũng có nhiều lần tôi
gặp lại học tṛ Mỹ mà tôi đă dậy những
năm trước. Phần
lớn đều ngơ đi làm như không nhận ra tôi
(Do all Asians look alike?!) .
Chỉ có vài người chào hỏi th́ đều là
những học viên già hay đă đứng tuổi. Và tôi
cũng nhớ món quà đầu tiên mà tôi nhận
được trong mấy năm đầu đi dạy
học trường Mỹ lại là từ một học
sinh Á châu. Chuyện dành th́
giờ để đi gặp lại 1 thầy cũ ḿnh
đă học hay chỉ biết cách đây 35 năm th́ tôi
chắc chỉ có thầy tṛ Việt Nam hay học sinh Á châu
mà thôi.
Các em Bạch Yến và Lê Thanh đều có
gia đ́nh con cái. Thinh, ông xă
của Yến về sau cũng tới họp mặt và
lại c̣n mất công đưa chúng tôi về khách sạn
khi tiệc tàn. Các con của
Lê Thanh c̣n nhỏ nên em cũng c̣n vất vả. Cô Phượng Oanh và thầy
lục tục đến sau.
Dù tôi đă gặp lại cô Oanh mùa hè năm
trước ở Cali mà cũng vẫn mừng mừng
tủi tủi. Cô Oanh đi
tới đâu là đem cả một trời âm thanh réo
rắt tới đó. Các em LVD
ở gần cô chắc cũng đuợc vui và an uỉ
nhiêù.
Cả bọn cùng
thưởng thức tài nấu nướng của các em,
nhất là cuả đầu bếp chính Anh Thư và
bếp phụ Việt Hương. Tôi chưa bao giờ ăn thực thà đến
thế. Có lẽ tại
ăn nhiều, no quá nên lúc hát theo cô Oanh tôi lên giọng không
nổi chứ “cô ca cô la” vốn là nghề của tôi mà!
Điện thư
của Thư không nói rơ là buổi họp có thể kéo dài
nên tôi lại nhận lời đi thăm một nơi
khác vào buổi tôí. Từ trưa
đến 5 giờ chiều tưởng là nhiều
lắm mà thấy chưa nói được ǵ đă
phải đi về. Tôi
cứ tiếc hùi hụi không được ở
đến tôí để vui với các em v́ V. Hương
cũng c̣n ở nhà Anh Thư cho đến ngày hôm sau.
Nhưng cũng c̣n điều an ủi là tôi có dịp di
chơi với Anh Thư 3 ngày
sau đó trước khi tôi trở về Mỹ. Hai chị em đi lang thang ở
một mall ở Melbourne, kể chuyện ngày xưa tôi c̣n
nhớ có đến thăm chị em của Thư
ở...gần nhà thương điên Biên Ḥa (ư quên, ở
một khu cư xá gần đó).
Yến ơi, cảm ơn em đă gửi cho xem
mấy tấm h́nh em chụp ở Ai cập. Việt Hương ơi, th́
giờ đâu mà làm thơ nhiều và hay thế? Anh Thư ơi, có c̣n may áo
self-designed không? Thanh ơi,
đừng quên thăm cô và cô Tố Nga khi nào em có
dịpsang Mỹ nhé!
Việt Hương
nói đúng, tôi cảm thấy vui v́ nghĩ là từ giờ
trở đi sẽ có dịp gặp nhau nhiều hơn, sẽ
ôn lại ngày xưa tháng cũ, v́ làm như thể chỉ
những ngày xưa ấy là ghi nhiều nét đậm trong
kư văng...
5/30/2001
II. Một ngày Đáng Nhớ...
3/18/01
Tôi hẹn với
Tuyết Nga từ trước khi tôi về hưu là mong
một ngày đẹp trời nào đó sẽ cùng em đi
lang thang, chẳng cần có mục đích ǵ. Cư định, rồi
khất hoài, (không đến nỗi “em cứ hẹn
nhưng em đừng đến nhé”), rố lại tính mà không
được. Sau cùng tôi
phải “book” vơí cô chủ tịch hội LVD
trước 3 tuần để có ngày hôm nay.
Từ hồi tôi
nghỉ dạy, đi đâu cũng có ông xă kè kè làm công
việc lái xe. Hôm nay đi
một ḿnh, lại có xe mới (sau khi xe cũ bị
đụng nát trên xa lộ mà người không nát), tôi lái xe
đến Orange County tự nhiên cũng thấy loạng
choạng và hơi “rét”! Xe
mới chưa nghiên cưú hết các nút điều
khiển, mặc dù có hệ thống bản đồ
điện toán chỉ đường, tôi không hẳn là
tin máy mà cũng không hẳn là tin tôi, nên rút cuộc vẫn
lạc đường.
Đi hoài không tới, quá Anaheim, qua Cypress, vào
đến La Palma t́ tôi quyết định ra khỏi xe
gọi điện thoại cho Tuyetá Nga. Lúng túng thế nào, lúc ra khỏi xe
c̣i báo động tự nhiên “chu chéo”lên. Tôi không biết làm thế nào để cho nó
tắt. Chỗ trạm
xăng ngay gần trạm điện thoại ( tôi không có
điện thoại cầm tay) có mấây người
đang đổ săng, họ chỉ trừng mắt
nh́n tôi rồi lại tiếp tục đổ săng. Tôi luống cuống sờ
nắn mấy cái nút trong xe, rủa thẩm, “Đồ
quỉ, có im đi không?” Xong
mới thấy ḿnh lẩm cẩm v́ nếu chỉ ấn
mấy cái nút mà c̣i báo động im được th́ có
hệ thống báo động làm ǵ cho kẻ gian nó
cười! Tôi vừa sợ, vưà ngượng, cứ
mặc kệ cái xe “già mồm” , chạy ra trạm
điện thoại để gọi cho Nga và than thở
t́nh cảnh. Cái xe kêu chán rố
im. Tôi mừng quá, chạy vào
xe định đi tiếp.
Nào ngờ lúc mở cửa xe để ngồi vào th́
nó lại ré lên (chắc lại tưởng có kẻ gian
nữa). Lần này tôi
tỉnh bơ, cứ tiếp tục lái tới nhà Tuyết
Nga trong khi xe tiếp tục ca cải cách! Đi được một quăng
th́ c̣i báo động laị im và cũng là vưà lúc xe tôi
tới cổâng khu nhà Tuyế Nga ở. Tôi phải xuống xe bấm mấy nút ở
cổng nó mới mở cho tôi vào.
Lúc trở lại xe, cái c̣i lại kêu inh ỏi. Thật không ǵ mắc cỡ
hơn, ḿnh đến một khu khang trang, yên tĩnh và
lịch sự mà ḿnh chào hỏi một cách ồn ào như
vậy. Nhà cô chủ tịch
ở tận phía trong mà Nga cũng nghe thấy tiếng c̣i
chào mừng, biết là cô giáo đến thăm th́ phải
có “thanh la chũm chọe” dọn đường! Xe vào tới cửa mà c̣i chưa
chịu ngừng. Làm như
thể là “đồng thanh tương ứng”, c̣i bào
động của một xe truck hàng xóm của Nga cũng
hoà điệu luôn. Nhưng
chủ nhân chiếc xe truck chạy ra liền và chả
hiểu họ làm ǵ mà chỉ vài dây sau là xe của họ im
ngaytrong khi xe tôi vẫn tiếp tục inh ỏi. Hai “thầy tṛ”ụ vội
lấy cuốn cẩm nang của xe ra, hy vọng có
thấy nói ǵ đến c̣i bào động. Đang lúng túng th́ em trai của
Nga ghé qua, tôi bèn nhờ xem hộ.
Lạ thay lúc cậu em mở cửa xe th́ nó lại
sợ không kêu nữa. Mở
ra mở vào mấy lần cũng không thấy ǵ. Thế là tháo nạn. Tôi đành để xe ở nhà
Tuyết Nga không dám đụng tới nó suốt buổi,
cũũng chẳng biết lư do tại sao c̣i lại kêu
như vậy. (Sau này mới
khám phá ra là tôi đă để 2 chià khoá vào trong ví tay của
tôi. Lúc khởi hành từ nhà
th́ thọc tay vào ví lấy phải ch́a valet không có nút
bấm c̣i báo động. Lúc
đi gọi điện thoại cho Nga, tôi thọc tay vào
ví t́m bạc cắc, và chắc đă đụng phải
chùm chià khoá có c̣i báo và vô t́nh activate c̣i báo động. Khi cậu em của Nga đến
th́ tôi cũng lại thọc tay vào ví lấy ch́a khóa và
lại vô t́nh tắt c̣i, chứ chẳng phải cái c̣i nó
sợ cậu em hơn ...sợ tôi!)
Sau cơn hoạn nạn, hai thầy tṛ
hả hê ngố tán gẫu.
Căn nhà của Tuyết Nga mới, đẹp và
tươi vui với ánh nắng mùa xuân chan hoà trong pḥng
khách, cành hoa lan mầu nâu lộng lẫy và thoảng mùi
thơm chocolate. Tôi đi
một ṿng “tham quan” trên gác, dưới nhà, khu vườn
xinh xắn và cũng có một vài thứ hoa mà tôi gọi là
loài hoa “khéo vẫy vùng” (thành riêng!), nghĩa là cứ
đến nhà ai thấy có cái ǵ ḿnh thích là xin 1 cành, 1 nhánh, 1
gốc mang về giấm vào chậu. Thường là cây lên tốt. Vài tháng sau có ai tới thăm là đă
được khoe thành quả của ḿnh. Đây là ...”hoa cô Nga, quỳnh
Mỹ cô Hải”...lá thè lè dài ngoẵng nhưng đủ cả
các loại bông đỏ to, đỏ nhỏ, hồng tiá,
cánh sen...rất đẹp.
Cuốn sách ghi các món ăn góp nhặt của tôi
cũng có những tên tương tự như “gị chị
Niệm, đùi chị Hoan (
đùi gà quay kiểu chị Hoan)....
Buôỉ trưa, hai “cô tṛ” rủ nhau đi
“đổ săng” ở một tiệm cơm Thái
đặc biệt. Tôi ở
xa vùng ánh sáng đô thành (Santa Ana) nên ít khi được
biết chỗ ăn ngon.
Mỗi lần tới đây cứ như là nhà quê ra
tỉnh, ăn ǵ cũng thấy ngon và cứ nh́n thiên
hạ ra vào tấp nập là thấy ḿnh rộn lên một
niềm vui không đâu. Tôi thây
trân quí những giờ phutù như thế này,
được nói chuyện với các em, những lớp
người trẻ hơn tôi, biết các em nghĩ ǵ, và
cũng được nh́n thấy là ḿnh “khác” và do đó
thông cảm với mọi ngựi hơn. Tuyết Nga chắc cũng
được dịp nh́n các cô các thầy qua tôi, dù đă ở
đây 25 năm, vào nếp sống Mỹ, những vẫn
giữ khuôn mẫu cũ của người đàn bà
Việt, sống một đời ràng buộc với gia
đ́nh, chồng con rồi đến cháu, chứ không cho
chỉnh bản thân ḿnh như một cá nhân, như phụ
nữ Mỹ.
Sau bữa cơm trưa, chúng tôi tạt vào
xem văn nghệ Hai Bà Trưng được một lúc.
Có đến cả mười năm nay tôi không đi
dự lễ Hai Bà, cũng
không thấy cái ǵ khác và không lấy ǵ làm đông. Ra đến ngoài
đường trời nắng chang chang, khát nước
khô cả cổ, bèn rủ nhau đến chè Cali mua một mớ về nhà. Lúc về đến nhà Nga th́
đă sẩm tối, tôi vội về v́ sợ lạc
đường.
Thế là một ngày lại qua mau. Nhưng không phải một ngày
như mọi ngày. Tôi nghĩ
đến bài hát có câu ǵ tôi nhớ không rơ lắm, h́nh
như là “ Một ngày không có em là một ngày xa vắng
thêm..” Tôi muốn đổi
lại vài chữ để tặêng người em gái
Tuyết Nga, “Một ngày vui có em là một ngày tôi khó
quên...”. Không chừng chính câu
này có trong bài hát đó chăng?
III. Và Những Ngày Khó Quên .....
Sau lần để
ông xă ở nhà đi chơi mảnh với Tuyết Nga, tôi
thấy ḿnh nên đi chơi như the ánày luôn luôn th́ mới
khá được!
Được lái xe cho quen, đỡ “rét”,
được dùng đầu óc tính toán đường
đi, và nhất là đuợc sống lại những ngày
xưa.
....................................................................................................................................................
Tôi đang
đứng giữa nhà bếp của cô Tố Nga, gắp
đu đủ bào ra điă và cắt thịt ḅ khô
ướp mai quế lộ lên trên. Cô Dung em của cô Nga đang o bế nồi bún
măng mà bà chị đă “order” cho buổi họp mặt
này. Cô Nga, tuy người
nhỏ nhắn và ăn ít, vẫn c̣n lo đói nên thêm món
mắm tôm chua ăn mệt nghỉ. Các cô Ngọc Mai, Thanh Hải, Hồng Nhung
phụ trách mang đồ phụ tùng rau cho món mắm. Tôi nh́n các cô (cùng đồ ăn)
ḷng tràn ngập niềm vui.
Hôm nay chỉ thiếu cô Ngô Vân c̣n bận đi họp
mặt với người “xử Huệ”! Các cô ở nơi đô hội
gặp nhau luôn được.
Tôi ở nơi khỉ ho c̣ gáy,môĩ năm may mắn
gặp các cô được một lần nếu các cô
chịu đi nghỉ hè oở nhà tôi. Có năm tôi bận rộn chuyện nhà, thế
là không gặp. Gần đây,
tôi chợt nghĩ nếu cứ mấy năm mới
gặp một lần th́
gặp nhau độ 3, 4 lần nữa th́ cái già sồng
xộc đến c̣n chi là đời? Bao nhiêu năm nay tôi vẫn gặp các cô mà có
biết nhà các cô ở đâu.
Bây giờ nhờ ..mất dậy và vô lương (no
teaching, no salary) tôi đang ăn dầm ở dề ở
nhà cô Nga đây.
Các “bà già giết giặc” gặp nhau
chuyện nổ như pháo, ăn cũng như ...hùm. Ăn xong, cô Nga c̣n định
biểu diễn món thạch hoa, nhưng mọi
người đồng ư là để tư nữa, và rủ
nhau ra vườn để “càn quét”. Vườn nhà cô Nga thật dễ thương,
có đủ thứ và tôi đoán cũng có nhiều cây
thuộc loại “khéo vẫy vùng”.
Tôi đi tha thẩn hết các góc vườn, và sau khi
tham quan xong th́ tôi đă có một số cây “khéo vẫy vùng”
để ở một góc, chờ đợi
được đem về Ventura. Các bà càn quét xong, mải lo đem “chiến
lợi phẩm” về, quên luôn món thạch hoa. Tôi ở nhà cô Nga thêm 2 ngày
nữa, đang lo phải lănh đủ.
Ngày hôm sau chủ nhật tôi cùng cô Nga đi
thăm LVD Đoàn Kim Điiịnh.
“Phi ăn uống bất thành hội họp”, tôi
gặp lại cô Hải đang cố vấn cho Kim
Định làm món mắm và rau.
Cô em này cứ muốn để dành nửa lọ
mắm cho lần sau. Cô
Hải và tôi th́ thấy chưa đủ v́ nồi mắm
chưa lên mùi (!) bèn chờ lúc Định đi đón con,
đổ nốt cả lọ mắm vào nồi. Lúc Kim Định về, cô
Hải thản nhiên bảo lỡ tay đánh đổ
hết cả rồi.
Định không tin cứ ngược xuôi t́m lọ
mắm trong khi cả bọn cứ nh́n nhau cười
tủm! Lần đầu tiên gặp gia đ́nh K.
Định mà sao thấy tự nhiên thân thương như
biết tự bao giờ.
Định chạy lăng săng, cái đầu
hơi cúi, trông rất có duyên.
Tôi cứ liên tươngũ tới h́nh ảnh “gà
mắc đẻ”, định gán cho cô học tṛ, nhưng
lại sợ thầy tṛ lâu không gặp mà ḿnh trêu chọc
như vậy dám mất phần ăn lắm nên lại
im. Ăn xong được
nghe tiếng dương cầm thánh thót của Christine và
Peter các con của Định.
Trên đường về bọn tôi ghé qua nhà cô
Hải xem hoa quỳnh lè lưỡi!
Buồi sáng thứ hai, 2 bà già tiếp tục
cuộc hành tŕnh đến thăm cô Thưởng. Cô Thưởng có cái vẻ an
nhiên tự tại , an hưỏng tuổi vàng bên các con
cháu. Chúng tôi nhè đúng
buôỉ trưa nhào tới nên được cô cho ăn
bữa cơm chay. Đang lẽ
phải ăn trong yên lặng (gọi là ăn trong chánh
niệm) th́ lại vừa ăn vừa nói, c̣n gói cả cây
tía tô kinh giới mang về.
Thời gian ở chơi với cô Tố Nga
2 ngày phải nhận là “quality time”. Thực sự là được nói chuyện,
chia sẻ những cảm nghĩ về cuộc
đời, những thăng trầm của đời
sống, những kinh nghiệm làm giầu cho tâm linh
ḿnh. Tôi chợt nhận ra
rằng tôi cũng như mọi ngựi đều có
những ước muốn, khát vọng được
chia sẻ và yêu thương và trong cái vỏ ngoài có thể
là rất cứng dắn và ít bộc lộ của
người đời lại có thể là cà một tâm t́nh
nhẹ nhàng, đằm thắm, nhưng khó thấy v́
cuộc sống hối hả máy móc, chạy theo thời
gian....
Ước ǵ nắm được thời
gian lại
Cho cỏ cây thêm một chút t́nh...
Tôi trở về
Ventura sau những ngày cuối tuần vưà rồi,
thấy ḿnh nhẹ nhàng và đầy ắp những h́nh
ảnh tươi vui...Những ngày vui qua mau nhưng là
những ngày đă vào trong kỷ niệm.....
Thu Lê
5-30-2001