Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tin Việt Nam  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 34 35 36 37 38 ... 70
Send Topic In ra
Tin Việt Nam (Read 98474 times)
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #525 - 10. Aug 2009 , 18:22
 
Hình Ảnh VC Làm Tiền Việt Kiều Khi Xét Cúm Heo
         

Đợi mãi không thấy ai giải quyết, anh ta ra phòng trực hỏi thì được trả lời: " Các anh từ Mỹ về có nhiều tiền thì sá gì mấy trăm đô mà phải mất hết ngày giờ. Thôi đóng mẹ nó cho xong để còn về thăm thân nhân". Giằng co mãi rút cục anh ta phải chìa ra số tiền 350 đô để lấy lại giấy tờ. Các bạn thử nghĩ coi có nơi nào trên quả đất này đã hành xử vô liêm sỉ như vậy không? Vậy thì về VN làm cái chi ????
VC làm tiền trắng trợn, khi xét AH1N1

...

(Hình chụp lén từ camera phone)

Vừa xuống Phi trường Tân Sơn Nhất, trời nóng nực. Chưa ra khỏi Hải Quan thì bị tóm cổ kéo vô đây đè ra đo nhiệt độ.

...

Già trẻ gì cũng không tha.

...

Cô nhân viên (Bắc kỳ) của VN Airlines sợ bị tốn tiền, chạy trốn khi hành khách hỏi nhờ mượn điện thoại để gọi cho thân nhân.

...

Nhân viên vợi giọng điệu Bắc kỳ tra hỏi khách hàng như đang tra hỏi tù nhân.

" Pat' Po đâu? " "Cùi Vé đâu?!" "Mấy tuổi!?" "Tên gì!?"

...

Cha này chỉ chỏ la ó làm cho hành khách lo lắng thêm. Khi bị đo nhiệt độ xong cha rút ra hô to "38 chấm nhăm, phãi đi bệnh viện thôi!" Không tin nên hỏi cho coi, nhưng nhận được câu trả lời "Coi nàm gì ? Anh không cần biết!"

...

Phi trường Los Angeles, Taipei nhiều du khách hơn và lớn hơn gấp mấy lần phi trường TSN mà không thấy 1 nhân viên nào đeo khẩu trang. Ở VN thì....bình thường hiếm thấy nhân viên nở nụ cười, bây giờ nhe răng cười cả ngày đi nữa cũng không ai thấy.

...

Anh đội mủ càm ràm, Chị áo xanh khóc lóc. Mình im lặng coi kế tiếp là trò khỉ gì đây.


Bị tống vào xe cứu thương như chở bò, ngồi trên giường bệnh khi xe thắng thì mọi người ngã ngiêng. Trời nóng, xe không mở máy lạnh, hú còi mà xe chẵng chạy, chậm còn hơn rùa bò. Gần nữa tiếng sau mới tới bệnh viện.

...

Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Tới nơi mồ hôi nhầy nhụa, bị đè ra đo nhiệt độ tiếp. Lần này rút kinh nghiệm, coi nhiệt độ trước khi y tá tới, kết quả là 37.5c. Xong rồi bị soi mũi họng để thử nghiệm cúm H1N1. Sau 24-48 tiếng sẽ có kết quả. Trong thời gian đó bệnh nhân phải ở lại đây.

Mọi người hỏi Bác sĩ cho mượn điện thoại để liên lạc với người nhà mà ông Bác sĩ lắc đầu bảo rằng không có điện thoại. Ai cũng bức xúc hỏi tại sao bắt giam ở đây mà không cho liên lạc với người nhà. Bà con đang nhốn nháo thì ông Bác sĩ đáp lại rằng " Việc đó không phải của tôi!"

...

Mọi người bày kế lén lút viết giấy bo tiền Bà y tá nhờ ra ngoài liên lạc với người nhà. Người nhà phải đứng ngồi đợi ở ngoài, không được tới gần phòng cách ly. Ăn uống bệnh nhận tự lo lấy, người nhà đem cơm nước vô thì phải bo tiền cho cảnh vệ đem vào đưa qua cửa sổ.

...

Bản tin do bạn Trần Nhân chuyển
Back to top
« Last Edit: 10. Aug 2009 , 18:24 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Tin Việt Nam
Reply #526 - 12. Sep 2009 , 04:32
 
Việt Nam: Hiệu trưởng cưỡng bức trinh tiết của hàng chục học sinh cấp II


Đàn Chim Việt


Theo các báo trong nước, ông Sầm Đức Xương ngụ tại thị trấn Việt Lâm (huyện Vị Xuyên, Hà Giang) là hiệu trưởng Trường THPT Việt Vinh cầm đầu một đường dây mua trinh các bé gái tuổi vị thành niên.

Theo công an địa phương có thể vài chục em nhọ là nạn nhân trong vụ án. Ngày 7/9, công an tỉnh Hà Giang đã ra lệnh bắt khẩn cấp tay hiệu trưởng dâm ô này. Dư luận bàng hoàng bởi đây là lần đầu tiên một tổ chức mua bán trinh tiết trẻ em lớn như vậy bị phanh phui mà người cầm đầu lại là một hiệu trưởng.

Theo những thông tin ban đầu từ cơ quan điều tra, Sầm Đức Xương đã tham gia đường dây mua dâm trẻ vị thành niên là các học sinh cấp 2, cấp 3, học trò của chính mình trong một thời gian khá dài.

Sự việc kinh hoàng này chỉ bị phát hiện một cách rất tình cờ,  khi phụ huynh của một học sinh thấy con mình có dấu hiệu đau đớn, chảy máu nhiều ở bộ phận sinh dục đã gặng hỏi.

Ngay sau khi nhận được đơn tố cáo, Công an huyện Vị Xuyên đã tiến hành xác minh vụ việc và bắt tạm giam Hiệu trưởng Sầm Đức Xương tại nhà riêng. Theo VietNamNet, trong cùng ngày đó, ông Xương đã "bị kỷ luật khai trừ đảng".

Đa số các em bé bị cưỡng bức là con em các gia đình nghèo khó. Nhiều bậc cha mẹ nhận thức còn hạn chế, dè dặt hoặc không muốn đứng ra làm chứng. Mặt khác, với quan niệm Á Đông còn khá khắt khe nhiều ngườ lo lắng, nếu sự "mất trinh" lộ ra sẽ ảnh hưởng tới tương lai của đứa bé.

Vẫn theo trang VietNamNet, gia đình em N.T.K (học sinh lớp 8C, trường PTCS Thị trấn Việt Lâm, huyện Vị Xuyên) là người đầu tiên dũng cảm đứng lên tố cáo hành vi con em mình bị hại nhờ sự kiên quyết của ông bác nạn nhân.

Hôm đó (26/8) , thấy cháu K có biểu hiện khác thường khi đi học về và thấy trong cặp sách của cháu bé có một viên thuốc đang ngờ, gia đình đã chạy ra hiệu thuốc gần đó hỏi và được trả  lời rằng, đó là thuốc tránh thai khẩn cấp. Sau khi cháu thú nhận với gia đình, phải mất 1 tuần suy nghĩ đắn đo, ngày 3/9, ông bác ruột của cháu mới quyết định tố cáo. Cháu bé mới 13 tuổi!

Đơn của ông Hải (bác cháu bé) được gửi tới cơ quan công an huyện và ban giám hiệu trường. Khi cô chủ nhiệm bắt viết bản tường trình, nhiều học sinh mới "nhận tội" và các cháu bé khai ra người đàn ông đã hãm hại các cháu là một thầy giáo có tên... Sầm Đức Xương! Và đó chính là thầy hiệu trưởng.

...
Ngôi trường, nơi có hàng chục nữ sinh bị cưỡng bức. Ảnh: VietNamNet

Theo thông tường trình của các học sinh, hàng chục em đã trở thành nạn nhân của người thầy vô luân này.

Trong những năm gần đây, nhiều vụ án liên quan tới việc mua trinh mà thực chất là lường gạt cưỡng bức các bé gái, nhiều em tuổi con rất nhỏ, bị bắt ở Việt Nam. Thực chất, những vụ bị bắt giữ chỉ là "phần nổi của tảng băng chìm". Với tâm lý sợ hãi (đa số các nạn nhân bị dọa đánh đập, giết chết hay tung hình ảnh lên mạng.v.v.) các em không dám hé răng dù với người thân nhất.  Mặt khác, một số bậc cha mẹ khi biết chuyện lại ngần ngại tố cáo vì quan niệm khắt khe về trinh tiết.

...
Một nạn nhân đang kể lại chuyện. Ảnh: VietNamNet

Việc mua trinh "giải đen" trong làm ăn của giới quan chức Việt Nam đã làm cho tệ nạn này thêm nhức nhối. Quan chức cao cấp nhất bị bắt là Lương Quốc Dũng, nguyên phó chủ nhiệm Uỷ ban Thể dục thể thao, đã bị án tù 9 năm về hành vi mua dâm "giả hạn" một bé gái 13 tuổi.

Ông này vài năm sau được "đặc xá" vì "cải tạo tốt".

Nhiều vụ án khác bị phanh phui với sự tham gia của nhiều giám đốc, phó giám đốc các doanh nghiệp từ nhà nước tới tư nhân!

© Đàn Chim Việt Online

4 Responses to "Việt Nam: Hiệu trưởng cưỡng bức trinh tiết của hàng chục học sinh cấp II"

Đoàn Việt Quân at 12 Sep 2009 2:23:33 AM EDT

đây chắc là con cháu của tên giặc xâm lăng Sầm nghi Đống nên mới mất dạy như thế

 Ts Hồng Lĩnh at 12 Sep 2009 5:44:14 AM EDT  

Thể chế nào, đạo đức ấy! Nếu đạo đức ngay ổ chổ giáo dục đã như thế ấy, thời chẳng còn gì để nói nữa.

 Le Nguyen at 12 Sep 2009 7:59:26 AM EDT  Le Nguyen (  Author/Admin)

Không chỉ Lương Quốc Dũng , Sầm Đức Xương hai tên đảng viên CS phạm tội tồi tệ nhất trong các tội thuộc phạm vi luân lý đạo đức của con người. Có lẽ," Vì lợi ích trăm năm trồng người" của Hồ Chí Minh đã bắt đầu "rõ nét" hơn trên nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghiã Việt Nam! Đây chỉ là một mảng nhỏ không thể che dấu , không thể chối cãi hay đùn đẩy trách nhiệm cho người khác được ,như cái cách mà người CS thường hay làm . Ôi! Những đảng viên cs , những con người mới XHCN, những con người được rèn luyện , được học tập tư tưởng và lớn lên trong ánh hào quang "đạo đức HCM" !

Chắc chắn, LQD , SĐX không phải là hai nhân vật tiêu biểu của sự băng hoại đạo đức trầm trọng của đảng viên cs, và hai người này , tuy là cán bộ nhà nước nhưng không nằm trong những ngành nắm quyền" sinh sát trong tay "đối với người dân . Muốn thấy nhiều hơn nữa , phải lột trần và vạch mặt các cán bộ ngành công an mới nhận diện được sự bẩn thỉu, nhơ nhuốc , ghê tởm của số đông đảng viên cs hiện nay . Họ sống bám vào váy , vào thân xác, vào sự khốn khó đáng thương của đồng bào mình . Đây không phải là sự thù hận oán ghét , chống cộng cuồng tín , kết án vô căn cứ , nói xấu đảng nhà nước , kích động lật đổ chính quyền ! Riêng các ông Cs nào nghĩ là mình tốt , mình xứng đáng là" cháu ngoan bác Hồ' và bọn suy thoái trong đảng chỉ là thiểu số, thử đưa mắt chạm tay vào hoạt động mãi dâm trong thành phố mang tên bác xem nào? Rồi lần mò đi khắp ba miền đất nước để" thấy " đạo đức công an CS , họ liên hệ như thế nào với hoạt đông mãi dâm từ công khai đến trá hình. Và thỉnh thỏang báo chí lề phải đăng tin phá vỡ đường dây mãi dâm nầy, truy tố đường dây gái gọi cao cấp kia. Nhưng tất cả đằng sao nó là trò hề rẽ tiền , một khía cạnh khác của đạo đức HCM.

LQD ,SĐX là hai tên Đảng viên phạm tội bị bắt !Vậy, có bao nhiêu tên CS phạm tội vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật và dẩm lên cũng như đứng trên pháp luật , dù rằng luật ấy do chính họ đặt ra? !
Back to top
« Last Edit: 12. Sep 2009 , 04:36 by dacung »  

dacung
WWW  
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #527 - 13. Sep 2009 , 07:49
 
Đi [không] ăn khai trương nhà hàng Phở Ta

Sáng thứ Tư, 9 tháng 9, 2009,  vào lúc 9 giờ sáng, nhà hàng Phở Ta của bà Đặng Tuyết Mai, cựu phu nhân của cựu phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ đã tưng bừng khai trương tại địa chỉ 14 Lê Quý Đôn, Quận 1, TP HCM.

Với chủ trương nâng cấp phở, một món ăn bình dân VN trở thành “nét văn hóa thưởng thức thức ăn truyền thống Việt cao cấp”, phở của bà Tuyết Mai đã gây ấn tượng mạnh khi tọa lạc trong một biệt thự (dĩ nhiên) rất tráng lệ, xứng tầm … quốc tế.

Mặc dù có những tin đồn từ kẻ xấu ngoài nước cho biết buổi khai trương chỉ dành cho giới … biệt thự có giấy mời, Người Utah vẫn không tin. Phở Ta phải dành cho dân ta. Mà dân ta đại đa số là dân nghèo. Lẽ nào dân ta lại không phải là những người đầu tiên được hưởng giây phút lên đời của món phở, nhất là khi nó lại được nấu bởi bàn tay ngà ngọc của một cựu mỹ nhân phu nhân?

Với bản tính cẩn trọng của một người làm tin, trước khi xuất hành, Người Utah bèn đi một vòng trên mạng, kiểm tra tất tần tật những thông tin trong nước để chắc chắn nguồn tin có giấy mời là tin đồn thất thiệt. Quả nhiên, mặt trận miền Nam rất yên tĩnh, tịnh không có một tin xấu nào như thế J.

Để chắc ăn hơn, thay vì có mặt lúc 9 giờ sáng như báo chí loan tải, Người Utah nhẩn nha đợi đến 11 giờ mới đi cho khỏi [bị] đông.

11h30, Người Utah đã có mặt tại biệt thự phở.

Ngửa mặt ngó lên bầu trời xanh lồng lộng, mặt tiền tòa biệt thự ngạo nghễ với tên thương hiệu “Phở Ta by Đặng Tuyết Mai”, trong lòng Người Utah dâng lên niềm hãnh diện khôn tả. Hãnh diện không kém cựu phu nhân của cựu phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ khi trang trọng đóng dấu ấn “by Đặng Tuyết Mai” dành cho…. dân ta.  

 ...

Huy hoàng quá phở của ta ơi ….  Từ nay, “phở VN có thể sánh ngang hàng với món Kim Chi của Hàn quốc hay Sushi của Nhật Bản” rồi.

Hàng chục vòng hoa chúc mừng rực rỡ bày dọc lối vào cho thấy tất cả lòng yêu quý của thực khách dành cho chủ nhân phở biệt thự, một phụ nữ với tấm lòng yêu quê hương cực kỳ, dù “Ở bên kia có an nhàn đến đâu thì vẫn gọi là bên Mỹ”, nên đã “quyết định trở về Việt Nam nấu phở với thương hiệu rất gần gũi: Phở Ta”
 ...

Hoa chúc mừng

Với niềm tin mạnh mẽ và trong sáng ấy, Người Utah phăng phăng tiến vào.


Bước chân hồ hởi của Người Utah bỗng hụt hẫng khi một anh nhân viên tiếp tân nhã nhặn chặn lại:

“Xin lỗi, có giấy mời không ạ?”

Người Utah sửng sốt:

“Phải có giấy mời sao?”

“Vâng, vì sợ khách đông quá, không phục vụ kịp nên chúng tôi chỉ dành cho những người có giấy mời”

Té ra là thế! “Bọn hải ngoại” sao gì cũng biết trong khi báo chí trong nước thì cứ gọi là im như thóc.

Người Utah nghĩ tới 40,000 đồng phí tắc xi vừa trả, tiếc của kỳ kèo:

“Nhà tôi ở xa lắm”

Nhân viên tiếp tân tươi cười nhẫn nại:

“Thế thì mai lại nhé”

Người Utah mất cả hứng:

“Mai tôi đi rồi”

Nhân viên tiếp tân dịu … hiền mà cương quyết, thuộc bài trơn như nuốt cháo hoa:

“Xin thông cảm. Chúng tôi sợ không đủ phở cho tất cả thực khách nên không thể để quý vị vào. Hay là tối nay trở lại nhé”

Người bạn đi cùng kéo tay Người Utah: “Không ăn được Phở Ta thì ta ăn Phở Nem vậy!”

Vừa đi được vài bước, tiếng trống lùng tùng xèng bỗng náo động cả không gian. Quay lui, thì ra đội trống mặc đồng phục đỏ chói chang túc trực bên ngoài nãy giờ đã đến giờ hành động. Rất nhịp nhàng, đội trống xoay mông ra ngoài đường, nơi lúc nhúc dân ta đang tất bật chạy kiếm cơm trên đường Lê Quý Đôn.

Lùng tà lùng tùng xèng… èng … e… e … èng ..ng … ng ..

Trống đánh tưng bừng trong không khí lễ hội hoành tráng, phục vụ cho khách biệt thự của phở biệt thự.

...


Trên lầu cao, chủ nhân phở biệt thự yêu kiều và quý phái trong bộ đồ tím, ngó xuống đoàn trống và dân chúng bên dưới.




Bà Đặng Tuyết Mai mặc áo tím đứng trên lầu


Người Utah ngó theo cười như mơ. Giấc mơ yêu nước (phở) J

 ...

Bãi đậu xe của Phở Ta


Người Utah

Saigon, ngày 9 tháng 9 năm 2009


* Chú thích: Những chữ in nghiêng trong ngoặc kép là những câu nói của bà Đặng Tuyết Mai








 

Back to top
« Last Edit: 13. Sep 2009 , 13:46 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Tin Việt Nam
Reply #528 - 18. Sep 2009 , 03:57
 
Tiền VN in hình ai đây?


Các bạn ở VN đã thấy tờ giấy bạc nầy chưa, có thật không vậy?

http://d.yimg.com/kq/groups/1922727/sn/461559261/name/Tien
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #529 - 25. Sep 2009 , 10:48
 
Bác  sĩ - Y tá VN  rất Tử tế ???

Cầu Trời - Khấn Phật  mong cho những Người Thân của Tôi và  của các bạn ở VN không Phải vào Nhà Thương - A Men lạy Chúa !!!


Mến gởi anh chị em ,các cháu và các thân hữu

Đây là thơ riêng  gởi cho các người thân để thông báo chú em  ở Hanoi đang nằm  bệnh viện kể lại cho tôi qua điện thoại chứ không phải bản tin nào hết . .

 Tôi  muốn gởi đến cả các bạn cùng biết thực trạng Bệnh viện ở VN ngày nay

NNT

                                           *  *  *  *  *  *

Em  tôi tên H có 2  bệnh : 1/ Có SẠN trong bọng đái và 2/Prostate lớn bí đái  . Khám lần đầu , Bác sĩ nói sẽ dùng LASER đập SẠN và giải phẫu Prostate .cùng một lần .

Việc đầu tiên làm thủ tục giấy tờ :

- Cô thơ ký hỏi :Trong người chú có bao nhiêu tiền

- H trả lời : Cô cho biết giải phẫu tốn bao nhiêu ? sao lại hỏi tôi có bao nhiêu tiền ?

-Cô thơ ký nói : chú đưa ví tôi coi có bao nhiêu ?

- H đua ví trong có 500000 đồng VN

- cô thơ ký nói : chú đưa hết đây để bảo đảm vì nhiều người mổ xong là mắt trước mắt sau trốn mất không trả tiền .

Cô thơ ký hẹn : Ngày mai chú vào đây Thụt  phân cho sạch để hôm sau mổ . Hôm sau em tôi vào , cô Y tá nói : chú theo tôi vào nhận giường và Thụt phân rồi cô ta  đưa em tôi vào 1 phòng trong đó có trên 10 cái giường nhỏ rộng 80 cm có khoảng 30 bệnh nhân vì nóng nên tất cà đều cởi trần. Mỗi giường nhỏ từ 2 đến 3 người nằm nghiêng trỏ đầu đuôi vì chật quá nên cứ 2 người nằm thì 1 người ngồi dưới chân giường lâu lâu lại thay phiên cho người kia nằm .

Em tôi  đang phân vân thì cô Y tá lấy bình nước và ống Thụt rồi nói : Chú bỏ quần ra để Thụt , thoát y ngay trước mặt mọi người , trong khi em tôi đang đứng và hỏi cô Y tá : Tôi đang đứng làm sao mà Thụt . Cô ta nói : Chú cúi xuống , thấy không thuận tiện , em tôi nói với  mấy bệnh nhân nằm giường gần đó hoahong.gif các bác vui lòng nằm sát cho tôi ghé nhờ 1 bên mông đít để thụt .Họ đả quen lối này nên sẵn sàng nằm ép lại với nhau để em tôi ghé 1 bên mông đít vào mép giường cho cô Y tá Thụt . Các người khác không biết cách thì cứ tụt quần rồi chổng mông  cúi xuống cho cô Y tá thụt ngay trước mặt mấy chục người .

Hôm nhập viện , cô Thơ ký gọi lại nói : Chú phải đóng tiền thêm để Bảo đảm , hôm trước chú đóng có 500000 ngàn ít quá .. Trong khi đang đúng trước phòng bao nhiêu bệnh nhân chờ khám bệnh , 1 cô y tá đến bảo em tôi :Chú tụt quần ra ( ngay trước mặt bao nhiêu người ) để cô ta coi xem phải dùng ống cao xu lớn hay nhỏ cho vào ống đái vì bí đái ? Em tôi thoát y ngay tại phòng chờ đợi đề cô Y tá ngắm rồi  nói : cỡ trung bình , thôi chú có thể mặc quần vào .

Trước khi vào phòng mổ , vợ đi theo với 1 xấp bao thơ đón tay cho bác sĩ mổ đưa bao thơ 1 triệu , bác sĩ gây thuốc Mê 1 triệu , các nhân viên phụ mỗi người mấy trăm ngàn .

   Hôm đó bác sĩ chỉ Đập Sạn mà không đụng đến Prostate ? em tôi thắc mắc ? có người nói : họ mổ làm 2 lần để lấy 2 lần tiền hối lộ .Bình thường cứ 4 người mổ thì 1 người phải mổ lại vì lý do kỹ thuật . hoặc mổ lại để làm tiền ?

  Ở phòng mổ ra , em tôi được nằm thoải mái trong phòng Hậu giải phẫu  3 giờ đồng hồ sau họ đưa vào phòng 3 người 1 giường , em tôi gọi là Phòng ăn mày . Bệnh viện nào cũng có 1 phòng đặc biệt cho thuê giường lấy tiền để được nằm riêng 1 người nhưng rất khó có chỗ vì ai cũng cố bỏ tiền thuê để nằm mình 1 giường ;

vợ em tôi phải ngồi thường trực trong phòng đó để có ai xuất viện thì nhẩy vào nằm ngay cái giường đó giữ chỗ rồi điều đình trả tiền .Nhưng chờ hoài không có ai ra nên năn nỉ thì họ đưa thêm 1 cái giường để ngay cửa cầu tiêu . Các giường khác thì có số nhưng giường đem vào cho em tôi thuê không có số và để ngay cửa cầu tiêu nên ai vào thăm hỏi số giường thì nói giường số WC . Câu chuyện còn tiếp nối , em tôi nằm chờ đầu tuần  sau 25-9 bác sĩ sẽ mổ Prostate và gia đình lại chuẩn bị bao thơ Hối lộ cho các bác sĩ và Nhân viên  như lần trước .

Mỗi lần chích thuốc lại dúi vào tay cô y tá tí tiền , nếu không cô ta sẽ chích rất đau .

Việt kiều về có thể vào Bệnh viện Pháp Việt , săn sóc chu đáo hơn nhưng chi phí tính như ở nước ngoài , đối với thường dân ở VN thì không có tiền vào nhưng Bệnh Viện Pháp Việt lúc nào cũng đông vì VN cũng nhiều thành Phần dư tiền lắm

NNT



















--------------------------------------------------------------------------------

Discutez sur Messenger où que vous soyez ! Mettez Messenger sur votre mobile !
Back to top
« Last Edit: 25. Sep 2009 , 10:57 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Hướng Về Biển Đông
Reply #530 - 27. Sep 2009 , 08:31
 
Hướng Về Biển Đông


Chính phủ Mỹ đang dồn nhiều nỗ lực để củng cố một phòng tuyến khi hữu sự nếu Cuộc Chiến Biển Đông bùng nổ. Trong ván cờ quốc tế này, người được ủy thác để đóng vai du thuyết lại là một người có liên hệ quá nhiều đối với Việt Nam, từ thời chiến tranh cho tới thời hòa bình: Thượng Nghị Sĩ Jim Webb. Phòng tuyến Biển Đông là chúng ta quen nói theo vị trí của người nhìn từ đất nước Việt Nam, thực ra sẽ là một phòng tuyến toàn Châu Á để làm vòng rào đối với các bất trắc xuất phát từ Trung Quốc.
Thượng Nghị Sĩ Jim Webb trong những tuần vừa qua đã thăm một vòng các nước Đông Nam Á. Hai nơi đoán được là gai góc nhất cho những cuộc nói chuyện của TNS Jim Webb là Miến Điện và Việt Nam. Và bây giờ, những ngày cuối tuần của tuần lễ cuối tháng 9-2009 này, TNS Jim Webb lại họp với một số lãnh đạo cao cấp của Miến Điện và Việt Nam, tất nhiên là riêng mỗi nước là những buổi họp kín. Câu hỏi chúng ta thắc mắc nơi đây là: vui thú gì, mà TNS Webb mới gặp các lãnh tụ Miến Điện và CSVN mấy tuần trứơc, mà bây giờ lại cần họp riêng, mà lại họp ngay ở thủ đô Washington DC như thế? Có phải là TNS Webb có hứng thú khi nói chuyện với các hung thần nhân quyền Miến, CSVN?
Kết hợp các diễn biến, chúng ta sẽ thấy là vì nhu cầu sắp xếp lại ván cờ Biển Đông.
Tổ chức Tiếng Nói Dân Chủ Miến Điện (Democratic Voice of Burma) loan tin hôm 22-9-2009 rằng Ngoại Trưởng Miến Điện Nyan Win đã bay tới New York sau khi được phép thăm tòa đại sứ Miến Điện ở Washington, dựa theo lời tiết lộ của một viên chức Mỹ. Thủ Tướng Miến Điện Thein Sein dẫn phaí đoàn nhiều Bộ Trưởng Miến Điện tới dự Hội Nghị Khoáng Đạị LHQ ở New York tuần này. Phía nhà nước Việt Nam cũng thế, theo tin báo Nhân Dân, chủ tịch nước là ông Nguyễn Minh Triết dẫn pháí đoàn cấp cao sang New York phó hội.
Tuy nhiên, trường hợp về VN được kín đáo hơn, không thấy bao nhiêu tin lộ ra. Nhưng một viên chức Mỹ giấu tên đã nói với thông tấn Reuters rằng Ngoại Trưởng Miến Nyan Win “đã đi chuyến thăm bên lề” tới tòa đại sứ Miến ở Washington, “nhưng không gặp ai trong chính phủ của TT Obama cả.”
Các chi tiết vừa rồi chỉ có nửa phần sự thật. Bởi vì tuần báo The Weekly Standard tiết lộ rằng có một buổi họp mật giữa TNS Jim Webb và Ngoại Trưởng Miến Điện Nyan Win tại Washington. Không rõ có phải vì sợ đàn anh Trung Quốc theo dõi kỹ hay không, lý cớ để Nyan Win tới thăm Washington là để xem tòa đại sứ Miến Điện xem có cần phảỉ sửa chữa gì không. Lý do thật là tuyệt vời? Nếu để xem tòa điạ sứ cần sửa chữa gì không, thì bất kỳ anh thợ mộc, thợ hồ nào cũng làm được, không cần gì tới một “quan lớn Tiến sĩ ngành đàn áp nhân quyền” đích thân tới.
Tuần báo này nói rằng, khi Nyan Win vừa tới tòa đại sứ Miến Điện, thì Thượng Nghị Sĩ Jim Webb cũng xuất hiện nơi đại sứ quán này để gặp gỡ, hội kiến. Hẳn nhiên là phải hẹn trước, không phải là kiểu “tình cờ gặp em dưới mưa” như trong các phim tình cảm Hàn Quốc. Điều hết sức lý thú là, sau đó Nyan Win được đưa đi vào xem một tour trong Tòa Bạch Ốc và xem các tượng đài ở Washington.
Vào ngày Thứ Ba 1-10-2009, TNS Jim Webb, chủ tịch tiểu ban Đông Á Thái Bình Dương của Ủy Ban Đối Ngoaị Thượng Viện, sẽ điều trần về tính hiệu quả của cấm vận Miến Điện đối với việc thúc đẩy cải tổ dân chủ ở Miến Điện. Thấy rõ, Mỹ đang tới gần chỗ gỡ cấm vận từng bước cho Miến Điện.
Điều cũng nên ghi nhận rằng Chủ tịch nước CSVN Nguyễn Minh Triết đã tới Hoa Kỳ mấy ngày qua, và trong phái đoàn ông Triết còn có Bộ Trưởng Quốc Phòng CSVN Phùng Quang Thanh. Theo lịch trình do một nguồn giấu tên tiết lộ cho một số nhà hoạt động dân chủ, thì Tướng Thanh sẽ hội kiến với thượng nghị sĩ Jim Webb, người được dự kiến sẽ là Bộ Trưởng Quốc Phòng tương lai của Mỹ.
Nguyễn Minh Triết đến New York lần này là để dự phiên họp Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc mà Việt Nam là một thành viên không thường trực, tổ chức từ ngày 23-25 tháng 9 năm 2009. Tổng thống Obama sẽ chủ tọa cuộc họp gồm 15 quốc gia thành viên vì trong tháng 9 nước Mỹ giữ chức chủ tịch luân phiên.
Tại sao TNS Jim Webb ưa thích nói chuyện với các hung thần nhân quyền? Điều có thể thấy rõ, Mỹ đã nương nhẹ với chính phủ Hà Nội nhiều năm qua, trong khi vẫn cứng rắn xiết cấm vận Cuba. Và bây giờ, Mỹ đang nương nhẹ với Miến Điện, trong khi nước láng giềng nhỏ tí kế bên là Cuba vẫn bị xiết đủ thứ rào phong tỏa. Hãy hình dung như thế này, nếu Mỹ vẫn cấm vận Việt Nam, nếu Mỹ vẫn hạn chế công dân Mỹ vào thăm VN... như Mỹ đang áp dụng các lệnh này với Cuba, thì Việt Nam mấy thập niên qua kể như vẫn còn thê thảm và sẽ nghiêng sâu về phía Trung Quốc hơn.
Suy nghĩ như thế, có phải là Mỹ lần này, qua người hùng du thuyết Jim Webb, muốn gỡ rào cho Miến Điện, nhằm cản bớt ảnh hưởng Trung Quốc? Dễ dàng thấy lý luận này có nhiều tính thuyết phục.
Một vài diễn tiến cần quan sát nữa. Bản tin thông tấn Xinhua News của Bắc Kinh loan ngày 21-9-2009 cho biết hãng dầu quốc doanh CNOOC Group đang khoan từ 7 tới 12 giếng dầu ở Biển Đông (TQ gọi là Biển Nam Trung Hoa), dưạ theo tin từ thông tấn Netease, và hứa hẹn gặp các trữ lượng dầu hỏa và khí đốt khổng lồ.
Bản tin viết, “Các viên chức CNOOC trứơc đó nói công ty dự tính bơm 200 tỉ đồng yuan để thăm dò mỏ dưới độ sâu 1,500-3,000 mét dưới biển. Đó cũng không phải lạ gì, vì bản tin nói rằng CNOOC từ lâu đã khai thác bơm dầu ở các phần phía đông và phía tây của Biên Đông, nơi 962 triệu tấn dầu và khí trữ lượng đã tim thấy cuối năm 2008. Trong năm 2008, CNOOC đã khoan tổng cộng 22 giếng ở Biển Đông và sản xuất 234,254 thùng barrels dầu/ khí mỗi ngày trong khu vực, chiếm tới 50% sản lượng nội địa công ty.”
Đọc kỹ bản tin trên, chúng ta thắc mắc về “phần phía tây của Biển Đông,” làm sao mà không lấn biển Việt Nam cho được? Chưa lấn luôn vào Hội An, Đà Nẵng thì cũng là lạ.
Bản tin Xinhua đăng ngày 21-9, thì vài ngày sau, thông tấn VietnamNet từ Hà Nội loan tin ngày 23-9-2009 rằng Mỹ-Việt quyết định ký kết hợp tác quản lý tài nguyên biển.
Bản tin VietnamNet viết rằng, “Cơ quan quản lý tài nguyên biển của Việt Nam và Mỹ sẽ ký một thỏa thuận hợp tác, trao đổi kinh nghiệm - ông Ralph Dustin Cantral, cố vấn cao cấp Vụ quản lý tài nguyên biển và bờ biển, Tổng cục Đại dương và khí quyển Mỹ cho hay chiều nay (23/9).”
Bản tin trích như sau:
“Trao đổi với báo chí tại Hà Nội, ông Ralph Dustin Cantral cho biết Tổng cục Đại dương và khí quyển Mỹ sẽ ký với Tổng cục Biển và hải đảo - Bộ Tài nguyên & Môi trường Việt Nam một thỏa thuận hợp tác trong vài ngày tới. Theo ông, thỏa thuận sẽ bao gồm hợp tác song phương trong nghiên cứu về đại dương, nghề cá, môi trường... Dự kiến, Mỹ cũng sẽ hỗ trợ kỹ thuật khai thác tài nguyên biển của Việt Nam ở Vịnh Bắc Bộ.
Trong khuôn khổ chuyến thăm Hà Nội, ông Ralph Dustin Cantral đã làm việc với vụ chức năng thuộc Quốc hội Việt Nam về quy trình xây dựng chính sách môi trường và quản lý biển đảo, làm việc với Tổng cục Biển và hải đảo về tác động biến đổi khí hậu cũng như các phương thức quản lý bờ biển tổng hợp và rà soát các quy định pháp luật liên quan đến quản lý tài nguyên biển.
Mỹ hiện nay đang trong quá trình thực hiện quy hoạch quản lý không gian biển một cách có hệ thống. Để thực hiện, Tổng cục Đại dương và khí quyển nước này đang thu thập thông tin các hoạt động nghiên cứu về đại dương và tài nguyên biển, đề xuất cách ứng xử, sử dụng tài nguyên một cách có hiệu quả nhất. Quan chức Mỹ cho hay cơ quan chức năng Mỹ muốn trao đổi thông tin, chia sẻ kinh nghiệm với Việt Nam trong vấn đề này...” (hết trích)
Như thế, việc TNS Jim Webb (theo nhiều dự đoán, sẽ là Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ tương lai) gặp Tướng CSVN Phùng Quang Thanh có bàn gì về Biển Đông hay không?
Thêm nữa, tình hình Tổng Thống Barack Obama hủy bỏ quyết định dựng rào lá chắn phi đạn ở Châu Âu có phải thực sự là đưa hỏa lực mạnh nhất rời Châu Âu để sẽ về lặng lẽ dựng rào mới tại Thái Bình Dương?
Tình hình có lẽ sẽ là như thế. Bởi vì bản tin Reuters hôm 23-9-2009 cho biết rằng khi quan sát diễn binh của quân lực TQ Ngày Quốc Khánh sắp tới ở Bắc Kinh, các chuyên gia sẽ nhìn xem có dấu hiệu nào về các loaị phi đạn mới của TQ có thể đe dọa các hàng không mẫu hạm của Mỹ hay không.
Bản tin Reuters nói nếu TQ có khả năng gắn hệ thống phi đạn đạn đạo chống tàu biển (loại ASBM), thì “có thể sẽ buộc các hạm đội hàng không mẫu hạm của Mỹ phải lùi xa hơn, theo lời các chuyên gia quốc phòng Mỹ, như thế sẽ biến đổi chiến lược Hoa Kỳ khi bảo vệ Đài Loan nếu cuộc chiến bùng nổ.”
Loại phi đạn mà Mỹ muốn dòm ngó trong cuộc diễn binh ngày 1-10-2009 ở Bắc Kinh là loại Dongfeng 21-D, có các cánh để hướng dẫn phi đạn tìm tới mục tiêu đang di chuyển ngoaì biển.
Báo mạng Asia Times hôm 23-9-2009, qua bài nhan đề “Asia impacted by US missile shift” (Châu Á ảnh hưởng việc Mỹ chuyển hướng phi đạn) của Peter J Brown cho thấy rằng tình hình Obama thoaí lui dàn lá chắn phi đạn ở Châu Âu thực ra là để đưa hỏa lực củng cố phòng thủ Biển Đông, ghìm chân Trung Quốc.
Có lẽ, những giải thích này cho thấy phần nào ván cờ sắp tới ở Biển Đông. Tới đây, câu hỏi là, Mỹ có sẵn sàng nhẫn nhịn nhiều thêm nữa với các hồ sơ nhân quyền ở Miến Điện và Việt Nam, hay là vẫn tiếp tục vận động theo kiểu áp lực nhẹ nhàng như trứơc giờ? Cụ thể, nên đồng hành với nhà cầm quyền độc tài, hay là nên đứng bên cạnh người bị đàn áp? Hay là đứng cả hai cẳng?

TRẦN KHẢI .
Việt Báo Chủ Nhật, 9/27/2009, 12:00:00
Back to top
« Last Edit: 27. Sep 2009 , 08:37 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #531 - 27. Sep 2009 , 08:36
 
dacung wrote on 18. Sep 2009 , 03:57:
Tiền VN in hình ai đây?


Các bạn ở VN đã thấy tờ giấy bạc nầy chưa, có thật không vậy?

http://d.yimg.com/kq/groups/1922727/sn/461559261/name/Tien

Hình này trong web vietland họ làm giỡn chơi - Rồi người khác copy thảy lên mạng , không nói rõ nguồn gốc - Nên mới có những câu hỏi...???

Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #532 - 28. Sep 2009 , 18:58
 




Muốn Hội Nhập Phải  Văn Minh


Lê Minh Thịnh
(Singapore)

Sau khi đất nước Việt Nam gia nhập Tổ chức Mậu dịch Quốc tế (World Trade Organization) năm 2007, chính quyền Việt Nam theo đuổi những chính sách hội nhập, và luôn rao giảng thành ngữ "ra biển lớn". Nhưng chính họ đã và đang vẽ lên bức tranh kém văn minh và thiếu văn hóa làm suy giảm danh dự và uy tín của dân tộc Việt Nam trên trường quốc tế.

Xin đơn cử vài thí dụ ngắn gọn trước để bạn đọc có thể liên tưởng ngay. Một ông nhà giàu thiếu văn hóa, mặc âu phục đi giày tây về thăm những nông dân một nắng hai sương, làm ruộng chân lấm tay bùn. Một ông nhà quê đang học đòi văn minh, tự sắm cho mình chiếc xe Rolls-Royce hào nhoáng. Một ông lãnh đạo Hà Nội bằng cấp cao nhưng hơi thiếu văn hóa, ngồi xe ô-tô khô ráo, thăm dân tình khốn khổ trong trận lụt lớn nhất thế kỷ. Chắc hẳn, bạn đọc nào cũng thấy sự kệch cỡm và khôi hài của vấn đề.

Trên trường quốc tế, chính quyền Việt Nam đã làm suy giảm danh dự và uy tín của dân tộc Việt Nam qua bốn trường hợp sau:

Thứ nhất: Chính quyền Việt Nam đã đọc, hiểu, đồng ý, và ký kết vào bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (Universal Declaration of Human Rights - 1948). Tuy nhiên, chính quyền (và công an, an ninh) Việt Nam đã vi phạm nhân quyền một cách trầm trọng, chẳng hạn như việc bắt giữ, tra khảo, ớm cung, và ép cung blogger Mẹ Nấm, blogger Người Buôn Gió, và nhà báo Phạm Đoan Trang mới đây. Mỗi lần bị đưa ra công luận quốc tế, chính quyền luôn luôn che đậy, giấu đầu hở đuôi, và lấp liếm bằng cách phân giải mỗi quốc gia có cách diễn giải "nhân quyền" khác nhau. Khi đại diện Việt Nam đặt bút ký, chắc hẳn cả người thông dịch và người ký đã phải thấu hiểu chữ Universal nghĩa là gì, và bao gồm những quốc gia thành viên và tiêu chuẩn nào?

Thứ hai: Nhân viên tòa đại sứ Việt Nam và nhân viên Hàng Không Việt Nam đã không hành xử như đại diện của đất nước Việt Nam, chẳng hạn như vụ buôn sừng tê giác tại Nam Phi, vụ ăn cắp và chuyển đồ lậu tại Nhật, vụ buôn lậu đô-la tại Úc, vụ không bảo vệ người lao động Việt Nam tại Mã Lai, Đài Loan, và vụ lờ tòa án Ý. Trong những năm 90, báo Times (người viết đã đọc qua nhưng không kiếm lại tài liệu cũ được) có nêu lên vụ nhân viên tòa đại sứ Việt Nam tại Tiệp Khắc buôn lậu bằng cách gửi thật nhiều rượu (với lý do để uống) từ Tiệp về Việt Nam với tư cách nhân viên ngoại giao đoàn.

Thứ ba: Công dân Việt Nam được đối xử 2 cách khác nhau: một cách cho dân đen và một cách cho "dân đỏ". Chính quyền Việt Nam xử ông Huỳnh Ngọc Sĩ 3 năm tù giam. Ông Sĩ là một quan chức cao cấp thành phố, tham gia vụ tham nhũng quốc tế PCI, đã tỉnh táo nhận 820 ngàn đô-la Mỹ, mà báo chí và toà án Nhật đã phanh phui nhiều tháng nay. Trong khi đó, theo tác giả Hà Văn Thịnh (giáo sư Đại Học Huế), 3 nông dân ở tỉnh Lâm Đồng bị kết án tổng cộng 13 năm tù giam, vì say rượu, đã cướp 2 con vịt trị giá 175 ngàn đồng Việt Nam. Chánh án Việt Nam đã thật sự ngu ngơ, không phân biệt được ba khái niệm pháp lý căn bản: tỉnh táo (nên cố ý) vi phạm, và không tỉnh táo (nên có thể vô tình) vi phạm; khoản thiệt hại về kinh tế phải tỷ lệ (thuận) với khoản bị đền bù hay xử phạt với người bị kết tội; và khoản thiệt hại về danh dự quốc gia (cũng như đoàn thể hay cá nhân) cũng phải tỷ lệ với khoản bị đền bù hay xử phạt với người bị kết tội.

Thứ tư: Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đã ban hành 2 quyết định quan trọng gây nhiều bất bình trong giới trí thức và quần chúng Việt Nam, và đã gây tiếng vang không nhỏ trong giới báo chí quốc tế như the New York Times, AP, Reuters và giới học giả như giáo sư Carl Thayer (Úc) và nhà báo và bình luận gia Greg Rushford (Hoa Kỳ). Thứ nhất là việc ban hành trái Hiến pháp và Pháp luật quyết định số 167/2007/QĐ-TTg liên quan đến việc khai thác Bauxite tại Tây Nguyên, và thứ hai là Quyết định số 97 liên quan đến việc ngăn cấm nghiên cứu và phản biện xã hội một cách công khai dẫn đến việc tự khai tử của viện IDS (Institute of Development Studies), một think-tank cố vấn cho chính quyền phác họa ra những chính sách quốc gia hợp lý và khả thi. Hiến pháp Việt Nam đã nêu rõ mọi công dân có quyền bình đẳng trước pháp luật. Tuy nhiên, công dân (Tiến sĩ Luật) Cù Huy Hà Vũ lại được đại diện Tòa Tối cao là Thẩm Phán - phó Chánh án Tòa Hành Chính bà Nguyễn Thị Hoàng Bạch Yến, và Thẩm Phán - phó Chánh Tòa Phúc Thẩm ông Vũ Thế Đoàn khuyên nhủ rút đơn kiện công dân (Thủ Tướng Việt Nam) Nguyễn Tấn Dũng.  Cách hành xử của hai Thẩm Phán cao cấp, đại diện Tòa Tối Cao đã cho thấy những người đứng đầu và đại diện cho pháp luật Việt Nam đã ngây thơ vi hiến ngay giữa pháp đình của thế kỷ thứ 21.

Như vậy, hành xử như thế nào mới có thể xem là văn minh và có được đồng minh lâu dài? Singapore là thí dụ đồng minh của Hoa Kỳ tại Đông Nam Á. Sau khi sóng thần Tsunami cướp đi sinh mạng của hơn 150 ngàn dân cư và khách du lịch vào tháng 12 năm 2004, Singapore đã lập tức gửi một phái đoàn quân sự (phi đội trực thăng Chinook, 3 chiến hạm RSS Persistence, RSS Endurance, và RSS Endeavour), y tế, và cứu hộ sang Aceh, Indonesia để cứu nạn.  (Xin được mở ngoặc, cùng lúc đó, Hàng Không Việt Nam, tuyên bố mua mấy chiếc máy bay dân sự trị giá hàng chục triệu đô-la Mỹ nhằm cạnh tranh phát triển du lịch. Người viết không rõ chính quyền Việt Nam có ra văn kiện chia buồn đến những gia đình của các nạn nhân hay không). Tháng 8 năm 2005, khi Hoa Kỳ bị cơn bão Katrina giết đi trên 1 ngàn sinh mạng, thiệt hại 77 tỷ đô-la (theo Reuters), và lụt lội trầm trọng tại vùng New Orleans, Singapore đã lập tức gửi phi đội trực thăng Chinook sang để cùng với Hoa Kỳ cứu nạn và đắp đê chống lụt.

Mục tiêu của hội nhập là việc kết bạn, kiếm đồng minh nhằm hỗ tương về thương mại, giáo dục, và quốc phòng. Người dân và chính quyền Hoa Kỳ, Canada, Úc, cộng đồng Châu Âu, hay bất cứ quốc gia tân tiến nào trên thế giới chưa thể làm đồng minh hay kết bạn lâu dài với một đất nước chưa hội nhập. Lý do là dân tộc Việt Nam, được lãnh đạo bởi một chính quyền tự mâu thuẫn với chính hiến pháp của họ, kềm chế sự đóng góp chính đáng của giới trí thức và quần chúng của chính họ, và dung túng cho tham nhũng (có tính cách hệ thống).

Cho nên, đất nước Việt Nam muốn hội nhập và có được đồng minh tốt và lâu dài, cần phải không những hành động theo tiêu chí đôi bên cùng có lợi, mà còn hành xử văn minh, đồng bộ với cộng đồng nhân loại.

Lê Minh Thịnh
Back to top
« Last Edit: 28. Sep 2009 , 19:00 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #533 - 29. Sep 2009 , 14:32
 
Hàng ngàn Tiến sĩ  ở VN năm 2020


...

Chính phủ  VN  mong muốn đến  năm 2020  ở VN sẽ  có Hàng Ngàn "ông- bà  " TIẾN SĨ do đó  nhiều Trung tâm Luyện Thi  đã thi đua mọc lên như Nấm  để  cố gắng  đào tạo  theo  yêu cầu của nhà nước.

Văn Miếu thì nhỏ , làm sao  đủ bia để ghi danh Hàng Ngàn Tiến Sĩ.
Back to top
« Last Edit: 29. Sep 2009 , 14:43 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #534 - 29. Sep 2009 , 15:55
 
1 Bát Soup  giá  100 dollars USA

Tin Việt Nam

Không ít người khi nghe đến giá một bát súp khai vị xấp xỉ cả trăm USD đã tròn mắt: Có gì đặc biệt ở một món ăn giá tương đương tới cả... một tạ gạo?


Bát súp khai vị giá gần 100 USD

"Nhà hàng có khoảng 300 món, một số món như yến sào, bào ngư, xin vui lòng đặt trước....", cô nhân viên nhà hàng Long Đình (64B Quán Sứ, Hà Nội) nhẹ nhàng đưa cuốn menu giới thiệu các món ăn của nhà hàng niềm nở giới thiệu.

Lướt qua danh sách này thì thấy, các món súp khai vị lại là món ăn đắt tiền nhất.

Giá một bát Súp tổ Yến gạch Cua 46 USD; Súp tổ Yến thịt Cua 46 USD; Súp tổ Yến thịt Gà 65 USD; Súp vây cá thịt cua hồng xíu 36 USD, Súp vây Cá bóng Cá 36 USD, Bào Ngư sốt dầu hào 46 USD, và đặc biệt là Súp Bào ngư Nam Phi sốt dầu hào 96 USD…

Còn tại nhà hàng San hô trên phố Lý Thường Kiệt, giá của các món súp vi cá, bào ngư Úc, Sò điệp Nhật, hải sâm, càng cua, bong bóng cá có giá cũng có giá từ 800 - 1,5 triệu đồng/suất. Đối với tổ Yến chưng quả lê và tổ Yến chưng đường phèn, nếu muốn thưởng thức khách phải vui lòng đặt trước.
Back to top
« Last Edit: 29. Sep 2009 , 15:59 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #535 - 30. Sep 2009 , 12:33
 

Ðâu Là Sự Thật ?


Ðặng Xuân Khánh (Sinh viên trẻ đang sống trong lòng quê hương VNXHCN)



Giới trẻ chúng tôi, thành phần lớn lên sau chiến tranh không hiểu biết lý do tại sao đã có cuộc chiến Ðông Dương lần thứ 2 (1954-1975), mà báo chí ngoại quốc thường gọi là chiến tranh Việt Nam (Vietnam War).

Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như “chế độ khát máu Mỹ-Dim”, ”miền Nam bị Mỹ, nguỵ kìm kẹp”, “đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào”, “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, “giải phóng miền Nam” v.v…

Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền trong nhà trường.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng còn vài thắc mắc rất đơn giản. Kính mong các bác, các chú, là những người đã và đang phục vụ cho đảng và nhà nước Việt Nam và những người vẫn khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết để “giải phóng miền Nam” thoát khỏi sự “kìm kẹp của Mỹ, Ngụy” v.v giải thích giùm:

1. Sau năm 1954, sau chiến thắng Ðiện Biên Phủ, Hiệp định Geneve đã được ký kết ngày 27/10/1954 chấm dứt chiến tranh Ðông Dương lần thứ nhất. Trong thời gian chủ tịch Hồ Chí Minh (HCM) lãnh đạo chính quyền miền Bắc, tại sao 1 triệu người miền Bắc đã phải lên tàu đua nhau bỏ chạy vào miền Nam để cho “Mỹ - Diệm kìm kẹp” mà không ở lại cùng nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà và chủ tịch HCM? Số 1 triệu người này có thể còn nhiều lần hơn nếu nhà nước không dùng bạo lực ngăn chặn, không cho họ ra đi! Tại sao ngoại trừ một số các cán bộ đảng viên cộng sản (CS) tập kết ra Bắc, người dân miền Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ CS của chủ tịch HCM, mà tuyệt đại đa số cứ nhất quyết ở lại cho “Mỹ - Diệm kìm kẹp”? Theo hiệp định Geneve thì lúc đó mọi người được hoàn toàn tự do lựa chọn đi ra miền Bắc hay ở lại miền Nam cơ mà??

2. Tại sao hồi còn chiến tranh Việt Nam (trước 30/4/1975), mỗi khi có giao tranh giữa quân đội miền Nam (VNCH) và bộ đội “giải phóng” thì dân chúng đều chạy về phía có lính miền Nam trú đóng, chứ không chạy về phía bộ đội “giải phóng”? Nếu dân miền Nam bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp”, cần phải được “giải phóng”, thì lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía các “đồng chí bộ đội”, tay bắt mặt mừng và cám ơn “được giải phóng”, chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy trối chết để xa lánh các “đồng chí” ấy? Ðua nhau chạy vế phía có lính miền Nam để tiếp tục bị “kìm kẹp”, không lẽ họ ngu đần đến nỗi chỉ thích bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp” chứ không muốn được “giải phóng” à?

3. Năm 1975, sau khi chiến tranh chấm dứt, “bộ đội giải phóng” chiếm toàn bộ miền Nam, đất nước thống nhất, Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào. Tại sao dân miền Nam lại lũ lượt trốn chạy ra đi, bất chấp nguy hiểm, bão tố, cá mập, hải tặc mà vượt Biển Ðông; bất chấp các bãi mìn, hay bị Khơ-me Ðỏ chặt đầu; để bằng đường bộ băng qua Campuchia sang Thái Lan?

Theo ước tính của các cơ quan truyền thông, thông tin quốc tế thì hơn 1 triệu người đã đi bằng hình thức này (h**p://archives. cbc.ca/id- 1-69-324/ l...ty/boat_ people).

Chúng tôi đã được học tập là “Mỹ- Diệm đã ban hành đạo luật 10/59 tố Cộng, diệt Cộng, lê máy chém đi khắp miền Nam”, nào là “bè lũ tay sai quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu”, nào là “ghi khắc tội ác dã man của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai”… v.v…. Khi học xong, đọc hay nghe những dòng chữ như thế, thì chúng tôi nghĩ, chắc hẳn chế độ ở miền Nam dù với Diệm hay Thiệu thì cũng tàn ác kinh khủng lắm, thế nhưng tại sao lại suốt từ 1954 cho thời điểm ngày “Giải phóng” 30/4/1975 - 20 năm trời, không hề có hiện tượng người dân miền nam từ bỏ, trốn khỏi miền Nam để xuống tầu đi vượt biên? Thay vì đến khi bộ đội ta từ miền Bắc vào Nam “giải phóng”, lẽ ra phải ở lại mừng vui, thì họ lại kéo nhau ra đi là thế nào? Thế thì có tréo cẳng ngỗng không? Tại sao hàng ngàn dân miền Bắc, nhất là từ Hải Phòng, đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng hơn 20 năm, cũng bỏ miền Bắc XHCN, vượt vịnh Bắc Bộ sang Hong Kong mong có cơ hội được sống với thế giới tư bản, chứ nhất định không ở lại miền Bắc XHCN “tươi đẹp”?

4. Năm 2005, sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 30 năm, đảng CS đã lãnh đạo đất nước được 30 năm, (chính quyền Sài Gòn chỉ lãnh đạo miền nam có 20 năm thôi, 1954-1975), thì tại sao dân chúng vẫn còn lũ lượt tìm cách rủ nhau ra đi. Trai thì đi lao động cho nước ngoài, rồi tìm cách trốn ở lại, gái thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời, …) của Ðài Loan, Singapore, Ðại Hàn, để có cơ hội thoát khỏi Việt Nam??? Tại sao du học sinh, thành phần gọi là tương lai của đất nước vẫn luôn tìm mọi cách (ngay cả khi chưa học xong) để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú (giả có mà thật cũng có) với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt nam???

5. Những năm gần nay, những người Việt trước nay đã trốn đi vượt biên, chạy theo để “bám gót đế quốc”, là “rác rưởi trôi dạt về bên kia bờ đại dương”, là “thành phần phản động”, là “những kẻ ăn bơ thừa, sữa cặn” như nhà nước Việt Nam vẫn từng đã nói. Nay được chào đón hoan nghênh trở về Việt Nam làm ăn sinh sống và được gọi là “Việt kiều yêu nước”, “khúc ruột ngàn dặm”? Có đúng họ “yêu nước” không? Tai sao họ không dám từ bỏ hoàn toàn quốc tịch Mỹ, Pháp, Canada, Úc, xé bỏ hộ chiếu nước ngoài và xin nhập lại quốc tịch Việt Nam và vĩnh viễn làm công dân nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam???

6. Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, chúng tôi được giảng dạy rằng, “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Theo như chúng tôi tìm hiểu, năm 1961 khi Ngô Ðình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc ấy chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường xá… Mỹ chỉ bắt đầu đưa lính vào miền Nam từ năm 1965, sau khi lật đổ và giết Ngô Ðình Diệm do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp quân sự. Quân Mỹ thực sự đổ quân vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964. Vậy thì vào thời điểm 20/12/1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai xâm lược mà chống?? Các bác, các chú chống ai, chống cái gì vào năm 1960???

Ðặng Xuân Khánh






Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #536 - 06. Oct 2009 , 16:41
 



Câu hỏi của một 8x “trẻ trung, năng động, sáng tạo

http://bauxitevietnam.info/c/12612.html

Kính gửi các bác Ban Biên tập Bauxite Việt Nam,
Trong bài viết của mình cháu sẽ viết về sự thay đổi trong cảm nhận của cháu về thời cuộc, sau một số sự kiện gần đây, nhất là việc nhà nước cho phép dự án bauxite Tây Nguyên, từ góc nhìn một thanh niên thuộc thế hệ 8x, cái “thế hệ vàng”, cái thế hệ “trẻ trung, nhiệt huyết, năng động, sáng tạo, đột phá, mạo hiểm, dám nghĩ dám làm”, vân vân và vân vân.
Cháu biết đây là những từ sáo rỗng (cliché) và quá nhàm (nhất là cái từ 8x). Nhưng cũng giống như nàng Anna Karenina chính vì căm ghét giả dối nhưng bất lực với nó, mà tìm thấy sự vui thích trong việc giả dối lại với xã hội quý tộc đạo đức giả, các bác cho phép cháu mở đầu bài viết bằng những từ như vậy, âu cũng là một cách đùa bỡn lại cái xã hội giả dối chẳng kém gì cái xã hội của Anna Karenina, mà có khi còn hơn thế nữa.
Giả dối từ đối ngoại với việc phổ biến cho dân 16 chữ vàng… mã “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và bốn tốt… nước sơn (gần đây nghe nói lại thêm hạt xoàn gì đó, nhưng chắc chỉ là nhựa thôi, vì Trung Quốc làm hàng giả có tiếng mà) trong khi quân thù nó đang lăm le xâm chiếm mình; đến đối nội, nào đầy tớ của dân, nào dân chủ, nào tự do ngôn luận, nào sống và làm việc theo pháp luật. Cháu không cần phải nhắc lại nữa, những vụ việc gần đây đã đủ để nói lên chúng ta đang sống trong những giờ phút lịch sử chói lọi như thế nào, như việc ông Huỳnh Ngọc Sĩ chỉ bị xử ba năm tù vì… nhân thân tốt, mà nhiều người cho là quốc nhục; việc ông Đào Duy Quát chỉ bị phạt 30 triệu đồng dù đưa tin thất thiệt cho Việt Nam ngay trên trang web của Đảng Cộng Sản – mà nhiều người tự hỏi không biết vô tình hay cố ý, việc Tòa án nhân dân Tối cao đề nghị Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ nhận lại Đơn khởi kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, khiến nhiều người đặt câu hỏi phải chăng thủ tướng thì đứng trên pháp luật; trong khi các bloggers như chị Đoan Trang, anh Người Buôn Gió, chị Mẹ Nấm bị bắt, phóng viên Huy Đức bị mất việc vì bài Bức tường Berlin trên blog của ông, và kinh khủng nhất, theo cháu, là báo Du Lịch bị tạm thời đình bản vì đăng bài “nhạy cảm” mà nghe nói là chỉ vì khẳng định chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam, kéo theo 50 con người không lương ăn đến nay đã 5 tháng. Họ và gia đình họ đang sống chết ra sao?
Sao mà GIẢ DỐI thế? Sao mà KHỐN NẠN thế? Sao mà VÔ NHÂN TÍNH thế? Sao mà NHỤC NHÃ thế?
Đến nỗi Asia Sentinel, một tờ báo nước ngoài, đã viết: “Đối với những người lên tiếng chỉ trích chính quyền Trung Quốc thì chỉ có một nơi nói ra lại nguy hiểm hơn so với tại Trung Quốc nước mẹ, đó là Việt Nam.” Thế giới họ nói mình thế, còn gì là quốc thể nữa? Thế có khác gì nói Việt Nam là một dạng thuộc địa của Trung Quốc? Nhất là họ lại dùng từ ngữ “mother China”. Mà họ nói đúng hay là “đưa tin thất thiệt”? Làm người Việt mà không nhục khi đọc những từ ấy thì đừng làm người nữa.
Nhớ lại hồi xưa trong kháng chiến chống Mỹ người ta tha hồ hát “Hướng về Nam! Ai từng vô Sông Hương, từng nương Thiên Mụ, từng ngụ Đập Đá, Văn Xá, Truồi Nong“, hay “Nhìn phương Nam con nước vơi đầy thương nhớ, nhớ thương anh ơi!” hay “Chào em em gái tiền phương ơi em gái tiền phương. Hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn.” hay “Cả miền Nam đang gọi chúng ta đi. [...] Đi ta đi tung cánh đại bàng, hát khúc nhạc hùng giải phóng miền Nam, giải phóng Miền Nam.” Hồi ấy chả ai cho là “nhạy cảm” cả. Ai có sức hát tha hồ hát. Ai có sức chửi cứ việc chửi: “Ngu nhất trên đời/Là tổng thống Mỹ” (thơ Trần Đăng Khoa).
Bây giờ thì khác. Hoàng Sa, Trường Sa bị cho là “nhạy cảm” khiến một số blogger bị bắt. Cuộc chiến 1979 cũng bị cho là “nhạy cảm”, trong khi một tác phẩm cũng đề tài đó đường đường xuất bản nhưng là do phía… bên kia viết, với mấy chữ PR ngoài bìa ca ngợi bên địch rõ ràng.
Cái thời đại này là cái thời đại gì? Thế hệ trẻ sẽ phải sống như thế này hay sao? Đây là cái gia tài mà thế thệ trẻ “trẻ trung năng động sáng tạo” sẽ được thừa hưởng?
Triết gia Bertrand Russell đã viết trong History of Western Philosophy: “Mối quan hệ giữa những người có trí tuệ xuất chúng với thời cuộc, trong những thời đại khác nhau thì rất khác nhau. Có những thời hạnh phúc mà họ nhìn chung là hài hòa với bên ngoài [...] Có những thời mà họ nổi loạn, cho rằng cần phải có những thay đổi triệt để, nhưng tin tưởng rằng nhờ có đấu tranh của họ mà những thay đổi sẽ được thực hiện trong tương lai gần. Nhưng có những thời mà họ đau đớn vì thế giới, và cảm thấy rằng, dù chính họ biết những gì là cần thiết, không có hy vọng gì là những thứ ấy sẽ được đem tới“. Cháu chỉ là một người bình thường, chứ không phải là một người xuất chúng gì cả, nhưng ít nhất cháu cũng có cảm nhận của riêng cháu. Và dù cháu luôn cố tin rằng thời đại mình đang sống thuộc loại thứ hai, đôi khi cháu tự hỏi mình có quá lạc quan không và phải chăng nó thuộc loại thứ ba? Phải chăng cha ông chúng cháu hy sinh xương máu để cháu sống như vậy?
Cha ông chúng cháu với bầu máu nóng, trong thời tuổi trẻ của họ, đã từng rưng rưng đọc “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ/ Mặt trời chân lý chói qua tim” của Tố Hữu, người mà nếu không có công nghệ thông tin thì cháu sẽ không bao giờ được biết ông đã là một nhân vật đắc lực trong vụ đàn áp Nhân Văn Giai Phẩm, một tai họa cho biết bao nhiêu văn nghệ sỹ cấp tiến, kết quả là người thì tù tội, người thì bị tước quyền sáng tác. Cha ông chúng cháu cũng đã từng thả hồn hát “Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng“. Nhưng cháu cho rằng, trong cuộc Cách mạng tháng Tám và hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, họ từ bỏ người thân, nhà cửa, ruộng vườn, nhà máy, giảng đường, cầm súng lên đường chiến đấu, thực ra là vì độc lập tự do, vì chủ quyền đất nước, vì toàn vẹn lãnh thổ, vì truyền thống đấu tranh của người Việt Nam suốt mấy nghìn năm qua, những điều mà giờ đây đang thôi thúc chị Đoan Trang, chị Mẹ Nấm, anh Người Buôn Gió, chú Huy Đức, chứ không phải vì một chủ nghĩa nào, một mô hình kinh tế nào, một trường phái triết học nào. Có ai đi tranh đấu cho một cái gì mà mình chưa hiểu thấu đáo? Có ai xả thân cho một trường phái triết học, một mô hình kinh tế trong khi chưa nắm rõ lịch sử triết học hay môn kinh tế học? Có chăng, thì là mình bị lừa.
Bản thân cháu, hồi bé cháu vẫn hát “Sướng vui có Đảng tiền phong. Có Đảng là ánh thái dương sống yên vui trong tình yêu thương. Cuộc đời ngàn năm bừng sáng [...] Có sách mới áo hoa đây là nhờ ơn Đảng ta/Vui tung tăng em ca hát mừng cuộc đời nở hoa“. Cháu từng tin rằng mình may mắn hơn các bạn cùng tuổi bên Anh, bên Pháp vì họ sống ở một chế độ mà theo người lớn nói là không tiên tiến bằng bên ta. Cháu từng đọc Thép đã tôi thế đấy.
Nhưng rồi khi cháu lớn lên thì cháu dần thất vọng vì cuộc sống. Ở đại học người ta nhồi nhét vào đầu cháu “Xét lại chủ nghĩa xã hội là đi ngược lại quyền lợi của giai cấp lao động và quyền lợi dân tộc”. Chủ nghĩa xã hội là gì mà xét lại thì trái đạo đức thế? Chẳng phải Descartes nói rằng con người ta có quyền nghi ngờ mọi thứ hay sao? Chằng phải Jostein Gaarder cho rằng triết học bắt đầu khi con người nghi ngờ về các giá trị được xem là nghiễm nhiên? Họ còn nói “Bác Hồ đã đi qua biết bao nhiêu nước, tiếp xúc với rất nhiều trường phái triết học, nhưng Bác cho rằng chủ nghĩa Mác-Lê là tiên tiến nhất. Chủ nghĩa Marx là đỉnh cao triết học” vân vân và vân vân. Thế hóa ra dân Tây Âu và Mỹ dại thế. Họ có những trường đại học hàng đầu thế giới (mà Việt Nam đang vay 400 triệu đôla Mỹ từ Ngân hàng Thế giới và Ngân hàng Phát triển Á châu để sao chép), có những bộ óc đoạt giải Nobel mà sao lại không đấu tranh cho một cơ hội sống tốt đẹp hơn? Họ không ganh tị với dân Việt Nam và Bắc Triều Tiên sao? Sao dân Đông Đức dại thế, tội tình gì mà trèo qua bức tường Berlin cho khổ ra? Sao dân Hungary vô ơn thế, chủ nghĩa xã hội sụp đổ thì quay ra mở Memento Park trưng bày những chứng tích để bôi xấu một thời đại huy hoàng? Ở trường đại học họ còn dạy cháu thế này nữa: Chủ nghĩa tư bản đang giãy chết, xã hội tư bản suy đồi, giới trẻ tư bản ăn chơi trụy lạc.
Cháu thu mình lại và chính môi trường “cộng sản” đã biến cháu thành một anh rất “tiểu tư sản” (nói theo ngôn ngữ của những người cộng sản) tức là việc mình mình làm, cuối tháng lĩnh lương, giải trí thì đã có tiểu thuyết, âm nhạc; không quan tâm đến chính trị, thời sự, có trên lo cả, việc gì phải tính. Cháu rất kỵ những từ như “dân chủ”, “tự do ngôn luận”. Không phải bởi cháu không ý thức được về những quyền đó, mà là cháu rất sợ bị quy kết là “phản động”. Đấy là việc của những ông nhà văn, nghệ sỹ, mà biết đâu lại còn là phản động thật đội lốt; mình là nhân viên quèn chỉ cần đủ ăn là may.
Nhưng từ khi cháu được biết về dự án bauxite ở Tây Nguyên, cháu mới hiểu quyền con người được công khai phản biện, được biểu tình quan trọng thế nào, và cháu cũng thấy được Đảng CSVN và nhà nước xem sinh mạng của cháu ra sao; và lòng tin của cháu vào Đảng CSVN và nhà nước, vốn đã chẳng vững vàng từ trước, hoàn toàn bị sụp đổ. Đó là một sự thật mà, nếu được phép nói trung thực, cháu không thể nói khác. Cháu không tham gia đảng phái nào và hoàn toàn không nhận viện trợ của hải ngoại. Người ta tin mình hay không là trước hết ở tại mình, đừng đổ tại ai. Cháu chỉ là một người dân thường, bằng xương bằng thịt. Chính vì cháu là con người chứ không phải robot nên niềm tin của cháu là có điều kiện.
Và những sự kiện theo sau như vụ báo điện tử của Đảng Cộng Sản đưa tin thất thiệt chỉ xóa tan những gì còn sót lại của cái niềm tin đổ vỡ ấy.
Cháu không còn cảm thấy mình được Đảng CSVN và nhà nước bảo vệ nữa. Cháu cảm thấy bất an và lo lắng cho bản thân, gia đình, cũng như nỗi sợ phải sống trong cảnh nô lệ luôn ám ảnh cháu. Hình ảnh người dân Tây Tạng và Tân Cương nổi loạn khiến cháu tự hỏi: Tương lai của mình đây sao? Làm sao cháu ngủ ngon được khi hàng trăm “lao động phổ thông” (tạm gọi họ là thế, dù không rõ họ có phải lao động phổ thông hay không, vì nguồn lực này Việt Nam không thiếu và cũng không cho phép nhập khẩu) từ Trung Quốc, nước luôn lăm le xâm chiếm Việt Nam, đang khai thác bauxite trên Tây Nguyên? Chẳng phải thực dân Pháp đã rất coi trọng tính chiến lược của miền đất này hay sao? Chẳng phải quân ta khi đánh Mỹ đã đánh từ Tây Nguyên xuống? Trong khi ấy, bên kia biên giới Trung Quốc đã thuê đất Campuchia trong 99 năm với một diện tích gấp 20 lần luật pháp Campuchia cho phép, một sự vi hiến của thủ tướng Campuchia. Sao lại tình cờ thế nhỉ?
Cháu không còn cảm thấy mình được Đảng CSVN và nhà nước tôn trọng nữa. Cháu thật ra chỉ là con tốt đen sẽ bị hy sinh mà thôi khi dự án bauxite hóa ra là con ngựa thành Troy. Xét cho cùng, sinh mạng cháu là cái đinh gì? Bố mẹ cháu mang nặng đẻ đau chăm cháu từng ngày, biết bao công lao tốn kém, nhưng với người khác, ô hay, sinh mạng cháu ảnh hưởng gì đến họ? Mà tại sao cháu nghĩ về mình nhiều như thế? Hàng chục triệu con người khác cũng đang sống ở miền Nam này thì đã sao nào? Họ có ra sao thì cũng ảnh hưởng đến ai?
Với Quyết định 97 thì những thứ như “năng động”, “sáng tạo”, 8x cứ nằm đấy mà mơ. Mỡ có mà húp rồi, [xe] cúp có mà đi rồi, đòi gì lắm thế? Thôi thì an phận làm anh “tiểu tư sản” đui mù, nhưng có an phận được không với dự án bauxite Tây Nguyên?
Cuộc sống cháu trở nên bế tắc. Cháu có cảm giác thời mình sống nó giống như thời của Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Tú Xương, Nguyễn Gia Thiều khi con người bất lực và chỉ biết làm thơ kêu trời. Người ta đã làm phép so sánh vui: nếu tính theo lý thuyết trôn ốc của chủ nghĩa Marx (mọi thứ lặp lại với hình thức tinh vi hơn) thì thời mình nó là phong kiến mới, chứ chả phải cộng sản. Cũng tinh vi thật vì hồi xưa vua quan không tự xưng là vì dân, ai cũng biết mọi thứ là vì vua, vì quan, có dân chủ lắm thì quan cũng tự gọi mình là “dân chi phụ mẫu” (cha mẹ của dân) chứ không ai gọi mình là “đầy tớ của dân” cả. Dân có bất mãn mà nổi loạn thì vua quan chém đầu, chém vì mày dám láo với ông chứ không phải vì mày “đi ngược lại quyền lợi của giai cấp, của nhân dân, của đất nước, đi ngược lại lý tưởng mà người dân đã lựa chọn”. Người ta cũng so sánh: nếu thời Pháp thuộc, nửa phong kiến nửa thực dân mà chế độ kiểm duyệt nhiều điều “nhạy cảm” như bây giờ thì làm sao những quyển như Số đỏ sống sót được? Thời Mỹ ngụy, mà giờ đây ta phỉ báng, báo chí Sài Gòn phần lớn là đối lập, người ta vẽ tranh châm biếm ông Thiệu, gọi ông ta là Sáu thẹo thì đã sao?
Cái xoáy trôn ốc tạo ra phong kiến mới thì nó cũng tạo ra Chí Phèo mới. Cháu giờ đây đến viết blog chửi kẻ thù, ra đường phản đối dự án bauxite Tây Nguyên như chị Mẹ Nấm cũng chẳng dám vì sẽ bị quy kết là “gây rối” ngay. Im mồm thì lo bị đánh từ Tây Nguyên. Cháu có còn là một con người nữa không? Hay là một thằng Chí Phèo biết dùng internet và tiếng Anh (theo lý thuyết xoáy trôn ốc thì Chí Phèo mới phải tinh vi hơn Chí Phèo cũ)? Nếu được trung thực nói về cảm nhận của mình về thời thế, cháu sẽ không hát “Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng” hay “Có Đảng là ánh thái dương” nữa, mà cháu sẽ mượn mấy câu của người cung nữ bị giam hãm trong Cung oán ngâm khúc: “Giết nhau chẳng cái lưu cầu/Giết nhau bằng cái u sầu độc chưa?”
Chúng cháu có thua gì các bạn cùng tuổi cháu ở các nước khác? Nhưng ai đã biến cháu thành một thằng Chí Phèo thời internet? Đây là một tội ác.
AI?
Việt Thắng
Back to top
« Last Edit: 06. Oct 2009 , 16:42 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #537 - 16. Oct 2009 , 18:27
 
Bị cấm đoán, kiểm duyệt, trù dập và bỏ tù, sáu nhà văn Việt lãnh giải nhân quyền Hellman/Hammett


(bản tin từ Human Right Watch)

(New York, 13/10/2009) - Hôm nay Tổ chức Giám Sát Nhân quyền (HRW) cho biết có đến sáu nhà văn người Việt nằm trong số 37 nhà văn đến từ 19 quốc gia sẽ lãnh nhận giải thưởng nhân quyền cao quý Hellman/Hammett của năm nay. Đây là giải thưởng dùng để vinh danh những cống hiến của họ vào việc góp phần đem lại sự tự do bày tỏ quan điểm và sự cam đảm của họ vì phải luôn đương đầu với mọi trù dập của nhà cầm quyền.

Họ là những cây viết và cũng là nhà hoạt động dân chủ nhân quyền đã và đang bị trù dập trong thời gian qua. Ngoài những kinh nghiệm mà họ đã trải qua, họ còn là những người đại diện cho những nhà văn nhà báo khác hiện đang bị nhà nước trù dập, bách hại.

Bà Elaine Pearson, phó Giám đốc phân Bộ Á Châu HRW nói: "Vinh danh họ là làm nổi bật những sự việc đang xảy ra ở Việt Nam, mà hiện nay còn nhiều người trên thế giới chưa biết đến. Đây là nơi mà nhà nước thẳng tay trù dập các tiếng nói đấu tranh ôn hòa đòi hỏi tự do ngôn luận, hệ thống báo chí truyền thông độc lập và quyền được tự do sử dụng internet mà không bị kiểm duyệt, và nhà nước này cũng làm bất cứ điều gì miễn là có thể đàn áp những tiếng nói này.

Những người lãnh giải năm nay từ Việt Nam gồm có:

- Một chủ Blog bị giam tù vì mạnh miệng đưa ra lời kêu gọi cải cách dân chủ.

- Nhiều cây viết có chân trong tờ báo Tổ Quốc, một tờ báo "chui".

- Một vị tu sĩ Phật giáo từng ở tù 26 năm trời chỉ vì niềm tin tôn giáo và viết sách.

- Một nhà văn chuyên chỉ trích gay gắt các vấn đề xã hội, và cũng là một cựu sĩ quan quân đội cộng sản; và

- Một cây viết là người dân tộc Tày đến từ một tỉnh phía Bắc. Là một đảng viên nhưng ông đã bị khai trừ khỏi Đảng sau khi lên tiếng ủng hộ dân chủ.


Hai trong số các vị này là cô Phạm Thanh Nghiên và cựu trung tá Trần Anh Kim hiện đang ở trong tù, đang chờ xét xử các tội liên quan đến hoạt động dân chủ và viết lách.

Trong những năm vừa qua, có khá nhiều tiếng nói đối lập đã bị bắt giam. Đầu tháng 10 năm 2009, tòa án ở Hải Phòng và Hà Nội đã kết án tù 9 nhà đấu tranh, bao gồm nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, là người đã lãnh giải Hellman/Hammett năm 2008. Bà Trần Khải Thanh Thủy, một nhà văn đã lãnh giải Hellman/Hammett, là người từng bị giam tù 9 tháng vào năm 2007, mới đây đã bị công an đánh đập và bắt giam hôm 8 tháng 10, chỉ vì bà muốn đến tòa án ở Hải Phòng và Hà Nội để nghe xử án các bạn của mình.

Bà Elaine Pearson phát biểu "Hơn lúc nào hết khi nhà nước Việt Nam đang gia tăng đàn áp, thì việc công nhận các nhà văn bị giam cầm là điều quan trọng cần phải làm.

Mục đích của giải Hellman/Hammett là cung cấp tài chánh để giúp đỡ một phần nào những nhà văn bị trù dập do bị mất việc hoặc cho khoảng thời gian ngồi tù chỉ vì đã dám lên tiếng đối đầu với chế độ".

Nhà cầm quyền Việt Nam đã sử dụng những hình thức phong tỏa kinh tế một cách trực tiếp và gián tiếp để trù dập tiếng nói của những nhà văn này. Họ luôn bị quấy phá, hành hung, triệu tập lên làm việc, giam tù bằng những cái tội vu vơ, bị áp lực đuổi việc, cách ly với xã hội chung quanh, bị công an câu lưu và thẩm vấn, bị đem ra "đấu tố" trước công chúng và bị những tay sai đầu gấu hành hung đánh đập. Ngoài những nhà văn là nạn nhân trực tiếp, thì những nhà báo làm việc cho báo chí nhà nước cũng bị buộc phải "giữ mình" nghiêm ngặt đối với những bài viết của mình.

Hellman/Hammett là giải thưởng được tổ chức hằng năm do Tổ chức Giám sát Nhân quyền đặt ra và được trao cho các nhà văn bị chính quyền trù dập khắp nơi trên thế giới. Giải này bắt đầu từ năm 1989 khi nhà biên kịch người Mỹ Lillian Hellman ghi rõ trong di chúc rằng tài sản của bà sẽ được sử dụng để giúp đỡ trường hợp các nhà văn gặp nạn sau khi bày tỏ chính kiến.

Chính kinh nghiệm của người bạn đời lâu năm, tiểu thuyết gia Dashiell Hammett và kinh nghiệm của bản thân mình, đã thôi thúc tâm tư của bà Hellman, bởi vì trong những năm của thập niên 50s cả hai người từng bị các ủy ban của hạ viện quốc hội Mỹ triệu tập vì có những hoạt động liên quan đến niềm tin chính trị và các hội đoàn cánh tả. Những sự việc này đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của bà Hellman, trong khi ông Hammett có một thời gian phải ngồi tù.

Năm 1989, người thi hành di chúc của bà Hellman đã yêu cầu Tổ chức Giám sát Nhân quyền (HRW) hoạch định một chương trình giúp đỡ các nhà văn bị trù dập do lên tiếng chỉ trích các quan chức chính phủ hoặc các có các bài viết tố cáo.

Hơn 20 năm qua, có hơn 700 nhà văn từ 91 quốc gia đã được trao giải này, với giá trị lên đến $10,000, tổng cộng hơn $3 triệu đô Mỹ. Chương trình này cũng giúp đỡ tài chánh cho những trường hợp khẩn cấp khi một nhà văn cần tiền để rời bỏ quốc gia của mình hoặc là những trường hợp cần chữa trị bệnh khẩn cấp sau khoảng thời gian ngồi tù hoặc bị tra tấn.

Trong số 37 người lãnh giải năm nay, mỗi nước Trung Quốc, Việt Nam và Iran đều có 6 nhà văn được trao giải. Những người còn lại đến từ Miến Điện, Columbia, Ai-Cập, Eritrea, Gambia, Iraq, Bắc Hàn, Pakistan, Nga, Rwanda, Sri Lanka, Syria, Tây Tạng, Thổ Nhĩ Kỳ, Tunisia và Zimbabwe.

Tên tuổi của 6 nhà văn Việt Nam lãnh giải năm nay:


  Nguyễn Hoàng Hải, tức Blogger Điếu Cày, 57 tuổi, là một Blogger nổi tiếng và bị bắt giam chỉ vì đưa ra những lời kêu gọi dân chủ hóa và chấm dứt tham nhũng bất công ở Việt Nam. Ông là một cựu chiến binh, đã sử dụng bút hiệu "Điếu Cày" để đưa lên trang blogs của mình nhiều bài viết chỉ trích thái độ ươn hèn bạc nhược của nhà nước VN đối với nước láng giềng Trung Quốc. Năm 2006, ông thành lập "Câu lạc bộ các nhà báo tự do". Kể từ đầu năm 2008, ông Điếu Cày bắt đầu bị công an theo dõi nghiêm ngặt trước cuộc rước đuốc Olympic Bắc Kinh qua Sài Gòn. Ông bị bắt ngày 19/04/2008 và bị kết tội "trốn thuế", mà nhiều người cho rằng chỉ là cái cớ để bắt ông về các bài viết trên Blog và các hoạt động đấu tranh khác. Ông bị giam giữ cho đến tháng 9 năm 2008 và bị xử án 2 năm rưỡi tù giam. Thoạt đầu ông bị tạm giam tại khám Chí Hòa Sài Gòn, nhưng sau đó bị chuyển về giam tại trại tù Cái Tàu, Cà Mau vào đầu năm 2009. Muốn biết thêm chi tiết về Điếu Cày, xin bấm vào đây.


Nguyễn Thượng Long, 62 tuổi, một thầy giáo trung học, đã trở nên một cây viết nổi bật trong làng báo đối kháng tại Việt Nam, kể từ sau khi ông nghỉ hưu năm 2007. Khi còn dạy học, ông đã từng nổi tiếng với nhiều bài viết chỉ trích hệ thống giáo dục tại Việt Nam. Ông mô tả sự tham nhũng có hệ thống giai tầng, cũng như sự giối trá trong thi cử và mua bán đề thi. Năm 2001, tại một hội nghị giáo dục thường niên tỉnh Hà Tây, ông có một bài phát biểu nảy lửa lên án các tệ đoan trong ngành giáo dục. Mặc dầu bài phát biểu này được đăng trên nhiều tập san và báo trong nước, nhưng ông vẫn bị đình chỉ công việc 5 năm. Năm 2007, tin rằng không có cách nào có thể cải tổ nền giáo dục từ trên xuống, ông nghỉ việc và gia nhập tờ báo Tổ Quốc, tiếng nói của những người đối lập. Kể từ khi gia nhập tờ báo này, ông liên tục bị hăm dọa, giam giữ, thẩm vấn và bị cấm ra khỏi nơi cư trú.


Phạm Thanh Nghiên, 33 tuổi, một nhà tranh đấu và là một cây viết có tài, đã bị bắt giữ cách đây hơn 1 năm. Vào năm 2007, khi công ty dệt len nhà nước, nơi cô làm việc bị phá sản, cô Nghiên bắt đầu hoạt động tranh đấu cho dân oan bị cướp đất và viết các bài kêu gọi dân chủ và nhân quyền. Nhà cầm quyền ngăn cấm cô không cho tham dự phiên tòa xử nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân, và từ đó cô liên tục bị công an hăm dọa, trù dập, tra vấn. Tháng 6 năm 2008, cô Nghiên bị công an bắt giữ sau khi đồng ký tên vào một lá thư gởi đến Bộ Công An để xin phép tổ chức một cuộc biểu tình ôn hòa chống tham nhũng. Một vài ngày sau, cô bị một đám côn đồ tấn công và dọa giết nếu vẫn còn tiếp tục "những hành động thù nghịch" chống đối nhà nước. Vào thàng 9 năm 2008, cô Nghiên bị bắt và từ đó đến nay bị giam tại trại giam B-14 Thanh Liệt, Hà Nội. Muốn biết thêm chi tiết về Phạm Thanh Nghiên, xin bấm vào đây.

  Thượng tọa Thích Thiện Minh, 56 tuổi, một tu sĩ Phật giáo, nguyên quán tỉnh Bạc Liêu, miền Nam, bị tù chỉ vì lên án chính sách bách đạo của nhà nước cộng sản. Ông phải trải qua 26 năm tù (1976 - 2005) trong các nhà tù từ Xuân Phước, cho đến Xuân Lộc, và nhiều bị tra tấn, ngược đãi. Kể từ khi ra khỏi tù, ông không được trở về nguyên quán để tiếp tục tu hành. Ông tiếp tục bị quản chế và ngược đãi vì đã thành lập Hội Ái Hữu Cựu Tù Nhân Chính Trị và Tôn Giáo. Vì thế ông trở thành phát ngôn nhân cho các tù nhân chính trị bị ngược đãi. Năm 2007, thầy Thích Thiện Minh cho ra mắt cuốn “Hồi ký 26 năm lưu đày", kể lại kinh nghiệm của bản thân mình trong thời gian bị tù đày cũng như tố cáo chế độ trại tù hà khắc.


Trần Anh Kim, còn có tên gọi là Trần Ngọc Kim, 61 tuổi, là một cựu trung tá trong Quân đội Nhân dân VN, hiện đang chờ ngày ra tòa xét xử vì các bài viết và hoạt động dân chủ. Ông Trần Anh Kim nổi tiếng vì từng thu thập chữ ký để tố cáo các quan chức tham nhũng trong hàng ngũ Đảng. Năm 1991, trước thềm Đại hội Đảng lần thứ 7, công an bắt ông với tội danh "lạm dụng quyền hạn để ăn cắp tài sản nhà nước". Sau đại hội, ông được trả tự do và khôi phục chức vụ. Năm 1994, ông bị bắt lần nữa, bị giam 2 năm tù và giáng cấp xuống binh nhì. Sau một năm giam cầm, ông được trả tự do, và bắt đầu cuộc vận động chống lại bản án dành cho ông trước đây. Năm 1997, trong một nỗ lực hòa giải, ông được thăng chức Trung tá. Nhưng ông tiếp tục "cứng đầu", đòi hỏi công lý và bị sa thải khỏi quân đội, bị mất tất cả quyền lợi, kể cả các khoản phụ cấp, hưu dưỡng. Năm 2006, ông trở thành một cây bút đấu tranh nổi tiếng, rồi tham gia Khối 8406. Ngoài ra ông còn là thành viên của Ban biên tập báo Tổ Quốc. Ngày 6/07/2008, ông bị bắt với các tội danh chiếu theo Điều 88 Bộ Luật Hình Sự như "tuyên truyền chống phá nhà nước" và tham gia Đảng Dân Chủ Việt Nam.


Vi Đức Hồi,
54 tuổi, dân tộc Tày ở Lạng Sơn và là một viên chức Đảng ở cấp huyện, và bị khai trừ khỏi Ðảng và bị quản chế. Ông Vị Đức Hồi sinh ra trong một gia đình cộng sản nòi, có bằng cử nhân kinh tế, chính trị và luật. Ông gia nhập đảng năm 1980 và nhanh chóng thăng tiến lên một vị trí ở cấp huyện. Năm 2006, ông bắt đầu viết một số bài chỉ trích đảng và kêu gọi cải cách dân chủ - thoạt đầu là sử dụng bút hiệu, nhưng sau khi bị khai trừ khỏi Ðảng thì sử dụng ngay tên thật của mình. Vào tháng 3 năm 2007, sau khi biết được ông chính là tác giả của nhiều bài viết dân chủ, ông bị bắt, bị khai trừ khỏi đảng và mất chức. Kể từ đó, ông bị quản chế nghiêm ngặt, công an canh gác suốt ngày ở bên ngoài nhà ông và liên tục đe dọa những ai đến thăm ông. Ông thường xuyên bị triệu tập lên công an tỉnh và Bộ để thẩm cung và hai lần bị đưa ra đấu tố tại địa phương. Vợ của ông, một cô giáo, cũng bị mất việc và khai trừ khỏi Ðảng chỉ vì từ chối tố cáo chồng mình.

Để xem đầy đủ chi tiết danh sách các nhà văn nhận giải năm nay,
xin bấm vào đây
.

Back to top
« Last Edit: 16. Oct 2009 , 18:48 by Đặng-Mỹ »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #538 - 16. Oct 2009 , 22:41
 
Ở VN  -Rủ nhau  đi học Anh Văn

bài của Sàigon  Cô Nương


Sự quan trọng của việc học Anh văn thì ai cũng rõ. Ðể mở cánh cửa thông thương với thế giới toàn cầu, nhất thiết phải thông thạo Anh văn. Nhìn sang các nước láng giềng, Thái Lan đang bắt đầu phổ cập Anh văn vào chương trình phổ thông. Singapore từ lâu đã nhận các sinh viên VN sang du học, Trung Quốc bảo thủ trung thành với ngôn ngữ cổ truyền cũng bắt đầu đặt ra các chương trình phát triển Anh ngữ.

Ða số vẫn chọn tiếng Anh hơn Pháp, Nhật, Hoa vì thông dụng và dễ học, văn phạm không khó lắm. Một số phụ huynh mời sinh viên về nhà kèm con em nhưng đó chỉ nhằm cho học sinh đuổi kịp chương trình giáo khoa ở nhà trường thôi. Tức là học sinh có thể hiểu được bài nhà trường với mục đích điểm không tới nỗi ọp ẹp quá trong các bài kiểm tra, chứ để giao tiếp và mai mốt làm việc bên ngoài thì... không biết gì cả.

Học hết mười hai năm ở nhà trường, học sinh vẫn không thể thực hành được bốn kỹ năng nghe, nói, đọc, viết. Thậm chí học hết chương trình đại học vẫn vậy ngoài việc có được một mảnh bằng bổ sung vào hồ sơ xin việc làm. Chương trình Anh văn đại học rất rộng, đủ cả văn học, lịch sử... cả ngữ âm, mẫu đơn từ dành cho việc xuất nhập cảng hàng hóa... nhưng không sâu, mỗi thứ một chút. Cái gì cũng một nhúm nhưng hỏi tới cuối cùng vẫn... chẳng biết gì cả.

Việc học Anh văn thế nào chủ yếu chỉ diễn ra ở các thành phố lớn. Ở đó người người học Anh văn, nhà nhà học Anh văn. Ngược lại ở miền quê, bói không ra giáo viên Anh văn nên xuống quê, xuống tỉnh xa, muốn theo đuổi môn này cho giỏi không dễ.

Anh văn quan trọng nhưng thực sự học thì sao mà... khó vậy. Học hoài chẳng thấy tiến bộ, học hoài cũng chỉ nghe được mỗi câu “Goát do nem?” Sốt sắng trả lời ngay “Mai nem i... Tờ!” “ Nguyễn văn Tờ!” Và sau đó cười trừ bằng “Hế lô” và “Ô kê...”

Bởi học là cả một quá trình gian khổ chứ đâu có vài tháng thông thạo được. Cho nên tốt hơn hết nên bắt đầu từ sớm. Các trường Anh văn quốc tế có giáo viên ngoại quốc với cách học trực tiếp và chủ động. Các trường Việt Nam cũng ào ạt học Anh văn nhưng không hiệu quả mấy. Ða số trường mẫu giáo mở lớp dạy thêm Anh văn ngoài giờ. Chương trình mẫu giáo vốn đầy đủ các môn: Toán, Vẽ, Hát... đến cuối ngày hết giờ học, con nít mệt phờ, tóc tai người ngợm ướt đẫm mồ hôi chua lè vẫn phải ở lại trường lăn lóc ba tiếng đồng hồ một tuần để học thêm Anh văn. Về đến nhà, cha mẹ nghe con líu lo “gút mo-ning”, “hao a du”, “théng kìu”... là vô cùng vui thích! Dầu sao lớp Anh văn mẫu giáo không phổ biến lắm vì con nít tuổi đó nói vẫn còn đớt ngọng líu ngọng lìu và bắt học thêm tới mức không còn thời giờ chơi thì quá tội nghiệp.

Lên lớp Một, học sinh vẫn tiếp tục hết giờ học nhà trường tất tả đi học thêm Anh văn ba buổi tối một tuần hoặc hai buổi cuối tuần Thứ Bảy và Chủ Nhật.

Giỏi nhất là thi vào lớp song ngữ trường công. Muốn vào đó cần luyện thi vài năm trước và sau khi đậu vào, muốn theo kịp, học sinh phải rất... khỏe mạnh. Bởi lẽ ngoài chương trình phổ thông học như tất cả mọi người, học sinh còn học thêm song ngữ một số môn. Ðể theo một chương trình nặng như thế, học sinh lại phải đi... học thêm để có thể theo kịp chương trình nhà trường. Chen chân vào các trường có lớp song ngữ này không dễ chút nào vì đó là trường chuyên. Trong trường có nhiều lớp nhưng không phải tất cả đều là lớp song ngữ cả. Những lớp song ngữ thường nằm dãy riêng, phòng có máy lạnh cũng như mọi tiện nghi đầy đủ đẹp đẽ. Bởi vì có dính tới ngoại ngữ nên thường là sang như vậy!

Nắm được yêu cầu cấp bách của thành phố ngày càng cao trong việc học Anh văn. Các lớp Anh văn mở ra như nấm sau cơn mưa. Lớp tư nhân quảng cáo đầy trên báo đủ mọi giá tiền, mọi trình độ. Thầy A, cô B dạy bảo đảm với giá $300 USD một tháng.

Vào lớp cô C mỗi tháng có ba trăm ngàn/tuần/3 buổi, mỗi buổi một tiếng rưỡi nhưng nếu đóng thêm ba trăm rưỡi nữa thì được học “thầy ngoại” một tuần một tiếng. Một giờ “thầy ngoại” đắt gấp 4 - 5 “thầy nội” mặc dù lắm khi ông thầy ngoại ở những lớp đó được “vớt” từ đám Tây ba lô và chỉ được gặp thầy bốn giờ đồng hồ trong một tháng, thậm chí một trung tâm cho biết một tháng thầy ngoại đứng lớp có một giờ thôi. Một giờ cho suốt một tháng thì học được bao nhiêu. Có điều nhìn ông “thầy ngoại” rất bắt mắt và tin tưởng! Trung tâm nào quảng cáo “thầy ngoại” hoặc “thầy bản xứ” làm chiêu câu khách có kết quả thật rõ rệt... Ðiều đó đáp ứng nhu cầu của học viên bởi ai tới cũng hỏi câu đầu tiên, “Có thầy ngoại không?” Có ‘thầy ngoại” mới học, không thì thôi bất kể thầy ngoại có bằng sư phạm hay không...

Học Anh văn nhân thể trám thời gian cho lũ trẻ con khỏi rảnh rang nhiều quá, mất công la cà ngoài đường, mê mải chơi game. Cho nên bên cạnh các trung tâm thuê trường ốc từ các trường phổ thông để dạy nhiều lớp buổi tối, thì lớp tư gia cũng mở ra rất rộn rịp tại nhà riêng. Một gia đình gần ga Hòa Hưng có ba người con: anh Hai tốt nghiệp cử nhân Anh văn, chị Ba đang học Sư Phạm khoa Nga văn với Anh văn là sinh ngữ phụ, chị Út đang học chứng chỉ B Anh văn. Thế là nhà treo bảng Trung tâm Anh văn dạy suốt ngày sáng trưa chiều tối đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi trình độ. Lớp của anh Hai có tám em học ở phòng khách, chị Ba dạy năm em trong phòng ngủ, chị Tư kèm sáu nhóc ở bàn ăn... Hết lớp này ra, lại lớp khác vào nườm nượp. Bà mẹ lo bảo vệ trông chừng đống giày dép trước cửa tránh kẻ gian đi ngang quơ, kiêm giám thị giữ gìn trật tự, vừa bày hàng bán da-ua, bánh kẹo, nước ngọt... Cả nhà sống thảnh thơi nhờ cái “Trung tâm Anh văn cấp hẻm” này.

Trung tâm của nhà nước mở ra khắp nơi: Trường Ðại Học Sư Phạm, trường Cao Ðẳng Sư Phạm, trường Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn đều mở trung tâm ngoại ngữ buổi tối. Không kể trường ngoại ngữ của Bộ Ngoại Giao, của Thông Tấn Xã... đều hút khách mạnh. Trung tâm Anh văn của Bộ Ngoại Giao buộc đóng đủ tiền học mới được thi xếp lớp. Học viên cần suy nghĩ kỹ vì ghi tên cùng lúc đóng học phí, có nghĩa bắt buộc phải theo học. Ðây là một trường khá chứ không phải nơi dạy tiếng Anh lèng xèng như kiểu trung tâm Anh ngữ Quyết Thắng, trường đào tạo Anh ngữ Tinh Tú, lớp Anh văn cấp tốc Thắng Thế... dành cho người muốn thi thử chơi cho vui!

Cũng không hiểu sao, nhiều nơi không gọi là trường Anh văn hay lớp Anh văn... mà nhất định gọi là trung tâm ngoại ngữ hay trung tâm Anh văn... Hình như gọi là trung tâm nghe “oai” hơn thì phải. Một số trung tâm học phí rẻ nên thu hút đông học viên nghèo. Mỗi lớp nhồi nhét từ bảy chục cho đến cả trăm học viên chen chúc trong một phòng học vốn dành cho khoảng bốn, năm mươi người. Dĩ nhiên những trung tâm loại này thường dạy các lớp học thi để lấy bằng A, B hay C tức là các chứng chỉ ngoại ngữ căn bản tính từ thấp nhất trở lên.

Thiên hạ thường học quáng quàng làm sao lấy được những bằng cấp thường buộc phải có để hoàn tất hồ sơ tốt nghiệp đại học hoặc nộp kèm đơn xin việc. Học... mệt lắm trong khi những kiến thức từ những tấm bằng căn bản đó chẳng đủ để dùng được việc gì trong thực tế. Thành thử kết quả là thị trường buôn bằng trở nên rộn rịp. Bốn trăm ngàn đồng cho bằng A, tám trăm ngàn lấy bằng B. Còn như sợ bằng giả thì chịu khó đi thi thật. Cứ theo đúng y lời “cò” dặn. Phần thi vấn đáp sẽ trả lời hai câu, không cần biết hỏi cái gì, cứ trả lời câu một “Mai nem i...”, câu thứ hai cũng khỏi cần nghe hết câu hỏi, “ô-tô-ma-tíc” trả lời ngay: “Ai em ờ stíu đần” là xong... Một số đường dây làm bằng giả và thi giả đã được phát giác.

Vô số trường ngoại ngữ. Học trường 100% vốn nước ngoài như trường Việt Mỹ, trường Hội Việt Mỹ lần đầu tiên mở cửa đã hốt khách như điên vì khiến người ta liên tưởng tới Hội Việt Mỹ trước 1975. Sau đó là ILA, Dương Minh... Các trường Anh văn kiểu mới luôn trang trí đẹp mắt, tân kỳ, phương pháp học cũng mới mẻ nên thu hút nhiều học viên. Lợi nhuận thu được quá cao nên có trường ngoại ngữ mở đến mấy chục chi nhánh khắp nơi mà vẫn không gạt hết khách. Trong thành phố, đi đâu cũng thấy các trường ngoại ngữ. Vì mở nhiều quá nên các trường tìm mọi cách buộc chân khách giống như các cửa hàng buôn bán vậy.

Học phí ở những nơi này khoảng từ một triệu đến một triệu sáu một tháng đứng vào khoảng giữa so với Hội Ðồng Anh học phí $155 USD/tháng và lớp tư gia bình dân học nhóm khoảng ba, bốn trăm ngàn. Cô thư ký yêu cầu đóng một trăm ngàn tiền “tét” rồi học phí đóng ba tháng một lần. Nếu chưa đóng tiền ngay thì để số điện thoại và địa chỉ lại, nhà trường sẽ hối liên tục.

Học kiểu Úc. Chương trình quốc tế 100% giáo viên ngoại quốc với học phí $750 USD/tháng. Hay là ra khu Ðề Thám kiếm ông Tây nào đứng lớ ngớ ngoài công viên mời về nhà dạy, giá rẻ mà chất lượng thì đúng là... Tây!

Phong trào du học nở rộ khắp nơi. Trước kia thường sau khi tốt nghiệp phổ thông xong, học sinh mới du học chương trình đại học nhưng nay thì khác, nhiều gia đình lo cho con du học từ lớp 9, lớp 10 và đi đủ khắp các nơi. Nếu không Anh, Mỹ, Canada, Úc... thì Thái Lan, Mã Lai, Singapore... Học xứ nào cũng được miễn ra khỏi nước là   OK
Back to top
« Last Edit: 16. Oct 2009 , 22:43 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #539 - 30. Oct 2009 , 20:01
 

Vụ Hối lộ 10 Triệu Dollars Úc in Tiền Polymer dính cả chính Quyền và Công An

MELBOURNE (NV) - Một bài trên báo The Age của Úc hôm 30 Tháng Mười cho hay, ông Lương Ngọc Anh, tổng giám đốc của công ty Phát Triển Công Nghệ (CFTD) tại Hà Nội, được báo này nêu ra như một trong những con bài làm trung gian của vụ ăn hối lộ 10 triệu đô la Úc để in tiền polymer tại Việt Nam. Trong đó, ông Lương Ngọc Anh còn có dấu hiệu liên quan đến guồng máy công an.

Nói một cách khác, vụ chia chác tiền ăn hối lộ để nhập cảng máy móc, mực in và giấy nhựa polymer in tiền, không phải chỉ có bố con ông Lê Ðức Thúy (cựu thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN) mà còn dính tới nhiều người và cơ quan khác nhau.

Cho một vụ tham nhũng lớn, người ta hiểu rằng, không một quan chức nào của chế độ lại bạo phổi ăn một mình. Thế nào cũng phải chia chác trong một liên minh quyền lực để bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra. Ðây là một trong những lý do tại sao ai cũng biết tham nhũng là quốc nạn tại Việt Nam, từ trên xuống dưới, mà tỉ lệ vụ việc lại rất nhỏ, rất ít khi bị truy tố.

* Lương Ngọc Anh là ai?



...
Lương ngọc Anh là  kẻ  chủ mưu móc nối Hối lộ
10 triệu dollars Úc để in Tiền Polymer cho VN

Mới ngày 10 Tháng Mười, 2009, báo điện tử “Ðảng Cộng Sản Việt Nam” (ÐCSVN) có một bài viết dài ca ngợi cuộc đời “ái tình và sự nghiệp” của Lương Ngọc Anh, 47 tuổi. Nay báo The Age ở bên Úc vạch ra cho người ta thấy một Lương Ngọc Anh không mấy lương hảo.

Nhưng ít nhất, bản tin của báo điện tử ÐCSVN cho thấy công ty CFTD làm đầu mối mua sắm cho nhiều cơ quan khác nhau của chế độ Hà Nội gồm “cung cấp hàng hóa dịch vụ công nghệ cao phục vụ các lực lượng vũ trang; Tin học viễn thông phục vụ ngành ngân hàng, tài chính, thanh toán điện tử; Máy rút tiền tự động (ATM); Giải pháp quản lý tiền mặt...; Tự động hóa trong ngành điện và công nghiệp; Nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phục vụ công tác chiến đấu của lực lượng an ninh, khoa học hình sự; Ðại lý cho các hãng, nhà sản xuất lớn trên thế giới trong ngành năng lượng; Giao thông vận tải; Thiết bị đặc chủng...”

Công ty CFTD do Lương Ngọc Anh làm tổng giám đốc, theo báo ÐCSVN, có 120 người góp vốn (400 tỉ đồng) và doanh thu hàng năm khoảng $30 triệu đô la. Nếu danh sách cổ đông của CFTD được công bố công khai cho mọi người biết, ít nhất, người ta có thể hiểu được phần nào và tại sao một công ty như CFTD lại trúng những món thầu béo bở.

Bài báo trên tờ The Age ngày 30 Tháng Mười, 2009 nói Lương Ngọc Anh từng du học ở Úc (Monash University), đậu cử nhân và làm nhân viên cho một công ty cung cấp trang bị an ninh ở Victoria.

Người Úc không thể ngờ con người này chỉ một thời gian sau lại trở nên vô cùng giầu có và thế lực ở Việt Nam. Họ lại càng không thể ngờ, một ngày kia, ông ta lại là một trong những nhân vật chính yếu của vụ tai tiếng hối lộ in giấy bạc ở Việt Nam.

Theo cuộc điều tra của báo The Age, 3 cơ quan của chính phủ Úc nghi ngờ Lương Ngọc Anh đóng vai trò trung gian chính yếu mua sắm trang bị máy móc cho Bộ Công An, từ kiểm soát an ninh đến tình báo.

Ông Anh và công ty CFTD đang bị Cảnh Sát Liên Bang Úc điều tra về những cáo buộc làm trung gian nhận tiền hối lộ từ công ty cung cấp giấy nhựa polymer, công ty Securency (liên doanh Úc-Anh Quốc trong đó Ngân Hàng Trung Ương Úc nắm 50% phần hùn) chuyển lại cho Lê Ðức Thúy và nhiều quan chức khác.


* Hối lộ

Những gì được tiết lộ trong cuộc điều tra cho thấy Securency đã chuyển hơn $5 triệu Úc kim đến một số trương mục ở ngoại quốc dính tới Lương Ngọc Anh. Ðây là một trong những bằng cớ nghiêm trọng đã làm bốc lửa tòa nhà Ngân Hàng Trung Ương Úc. CFTD đồng thời cũng đã nhận được nhiều triệu đô la từ Securency như một phần của thỏa thuận mua bán mà từ đó, nhà cầm quyền Việt Nam đã đổi từ tiền giấy sang tiền giấy nhựa.

Cái khôn khéo của đám tham nhũng ở Việt Nam là, họ luôn luôn ngụy trang tất cả những hành động tham nhũng và ăn hối lộ dưới những cái bình phong vô cùng tử tế. Riêng trong vụ này, ông Lê Ðức Thúy từng họp báo ca ngợi tiền giấy nhựa sẽ giúp Việt Nam đối phó lại nạn tiền giả (tiền giấy) vô cùng phổ biến.

Vì nghi ngờ có mối quan hệ đặc biệt với nhà cầm quyền trung ương của Lương Ngọc Anh với công ty CFTD mà ông làm tổng giám đốc, cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc đang bị áp lực phải giải thích các số tiền nói trên. Theo Luật Hình Sự của Úc, các công ty Úc bị cấm trả tiền cho các viên chức chính phủ ngoại quốc hoặc các công ty ngoại quốc nằm trong sự kiểm soát của nhà cầm quyền nước đó. Mục đích là ngăn chặn các sự mua chuộc để chiếm ưu thế kinh doanh.

Tuy nhiên, các số tiền chi trả nhiều nghi vấn nói trên vượt ra ngoài cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc. Nó còn dính cả tới Bộ Ngoại Giao, Bộ Thương Mại của nước này. Mấy năm trước, vụ bán kỹ thuật và trang bị cho Việt Nam in tiền giấy nhựa từng được mô tả là câu chuyện xuất cảng thành công đáng ca ngợi, nay nó hiện ra thành một vụ tai tiếng tham nhũng có tầm vóc quốc tế với những hệ quả liên quan đến tất cả mọi người tham dự.


* Ðiều tra hay bao che?

Câu hỏi được đặt ra và cần có câu trả lời là ai biết những gì, tầm vóc nó tới đâu. Richard Broinowski, nguyên đại sứ Úc tại Việt Nam lên tiếng, “Dựa trên những gì được tiết lộ, theo tôi có vẻ như Bộ Ngoại Giao có thể biết có cái gì đang diễn ra...”

Khi Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam chuẩn bị đổi từ hệ thống tiền giấy sang tiền giấy nhựa 10 năm trước đây, cả nhà cầm quyền Việt Nam lẫn chính phủ Úc đều muốn có sự tham dự của Securency và công ty CFTD trong các cuộc thương thuyết.

Sự hợp tác này lại còn được “bật mí” cho Securency biết là viên chức của công ty CFTD (ám chỉ Lê Ðức Minh, con trai ông Lê Ðức Thúy, làm giám đốc một trong những công ty con của CFTD) có nhiều ngõ ngách để thành công.

Mối liên hệ gia đình này tự nó dẫn đến âu lo tham nhũng hối lộ ở Việt Nam. Báo chí ở Việt Nam từng đặt dấu hỏi về vai trò của Lê Ðức Minh trong vụ in tiền Polymer. Ông Thúy từng lên mặt báo phủ nhận các nghi vấn mờ ám rồi sau đó, mọi chuyện “chìm xuồng.”

Bản kết luận điều tra của Tổng Thanh Tra Nhà Nước Việt Nam nói có thấy những điều bất thường và thiếu minh bạch trong các bản hợp đồng in tiền polymer. Tuy ông Thúy bị khiển trách “kiểm điểm” và mất chức, nhưng vụ in tiền giấy polymer qua các bản hợp đồng ký với Securency vẫn tiếp tục. Việt Nam chính thức phát hành một số tiền giấy nhựa polymer từ năm 2002.

Theo cuộc điều tra của báo The Age, viên chức chính phủ Úc đã can dự chặt chẽ (ở đằng sau) trong các cuộc thương thuyết in tiền cho Việt Nam, kể cả chuyện công ty Securency hợp tác với CFTD.

Câu hỏi chính yếu ở đây, the Age viết, là có ai ở Securency, Ngân Hàng Trung Ương Úc, Bộ Ngoại Giao Úc, hay Bộ Thương Mại Úc biết Lương Ngọc Anh và công ty CFTD quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An và các cơ quan khác của Việt Nam hay không?

Ðiều này khiến người ta đặt nghi vấn, có thể, CFTD chính là một công ty tư nhân thành lập với tiền của Bộ Công An và nhiều viên chức quyền thế của chế độ.

Báo The Age nói không thể tin là Bộ Ngoại Giao và Bộ Thương Mại của Úc không biết điều này. Bởi vì, các tài liệu của công ty CFTD và các công ty con của nó cho thấy, ngoài Lương Ngọc Anh, nhiều đại diện, các chức giám đốc, và người nắm cổ phần của các công ty này là viên chức nhà cầm quyền Việt Nam.

Theo cựu Ðại Sứ Broinowski, tiền hối lộ cho những cá nhân quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An Việt Nam là vi phạm đạo đức và cũng có thể vi phạm luật lệ hình sự mà bản án có thể lên đến 10 năm tù. (T.N)
Back to top
« Last Edit: 30. Oct 2009 , 20:12 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 34 35 36 37 38 ... 70
Send Topic In ra