Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tin Việt Nam  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 35 36 37 38 39 ... 70
Send Topic In ra
Tin Việt Nam (Read 98439 times)
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Tin Việt Nam
Reply #540 - 05. Nov 2009 , 06:13
 
Việt Nam để mất một thị trường gạo


Nam Nguyên, phóng viên đài RFA
2009-11-04

Gạo Việt Nam không còn có mặt ở thị trường đắt giá Nhật Bản kể từ đầu năm 2009, sau khi một số lô hàng bị phát hiện dư lượng thuốc trừ sâu vượt mức cho phép.

Gạo VN không qua được cửa an toàn vệ sinh Nhật

Đây là sự kiện đáng buồn cho cả người trồng lúa cũng như doanh nghiệp xuất khẩu. Người Nhật Bản trả giá cao cho gạo Việt Nam, nhờ vậy trong những năm 2007-2008, nông dân đồng bằng sông Cửu Long trồng các giống lúa hạt dài thơm nhẹ, từng bán được lúa với giá hơn 6 ngàn đồng/kg. Gạo Việt Nam chỉ vào Nhật được vài mùa là đã không qua được cửa ải an toàn vệ sinh thực phẩm của quốc gia này, Có thể nói Nhật là một trong những thị trường mua nông sản với giá cao nhất, nhưng cũng là thị trường khó tính nhất về tiêu chuẩn sản phẩm sạch.

Gạo Việt Nam bắt đầu được xuất qua Nhật từ năm 2002, đi theo con đường đấu thầu của chính phủ Nhật. Lượng gạo VN xuất sang Nhật tăng dần theo thời gian. Theo Trung Tâm Thông Tin Bộ NN-PTNT Năm 2005 Nhật mua của Việt Nam 80.000 tấn gạo phần lớn là gạo thơm. Những năm tiếp theo số lượng tăng dần, năm 2006 khoảng 120.000 tấn và đến năm 2008 các doanh nghiệp Việt Nam đã xuất qua Nhật được 200.000 tấn gạo bao gồm gạo thơm, gạo tẻ hạt dài và nếp. Sự tăng trưởng đầy hứa hẹn mà các hợp đồng luôn đạt giá cao hơn hẳn so với các thị trường nhập khẩu khác.

Năm 2008 khối lượng xuất gia tăng mạnh như vậy, nhưng theo Hiệp Hội Lương Thực Việt Nam VFA, kể từ đầu năm 2009 không có tấn gạo nào của Việt Nam được xuất qua Nhật nữa. Cơ quan chức năng Nhật Bản trong những năm trước đã cảnh cáo ngành lương thực Việt Nam vì họ tìm thấy dư lượng chất bảo vệ thực vật acetamiprid cao hơn mức cho phép tới ba lần. Acetamiprid là chất kháng sinh được sử dụng để diệt sâu rầy ở các ruộng lúa, chất này tự phân hủy rất nhanh.

Xử dụng thuốc trừ sâu bừa bãi

Chúng tôi hỏi chuyện một nông dân thường trồng lúa thơm nhẹ chất lượng cao, ông nhìn nhận là bà con sử dụng thuốc trừ sâu rất bừa bãi nhất là khi lúa bị nhiễm rầy, mật độ rầy càng cao, xịt thuốc càng nhiều:

“Bên nông nghiệp cũng khuyến cáo nên sử dụng thuốc bảo vệ thực vật cho đúng. Thứ nhất quan trọng nhất là thời gian cách ly để cho đừng tồn đọng hóa chất trong hạt gạo. Nhưng cũng có một số nông dân vì lợi nhuận bất chấp khuyến cáo. Ví dụ rầy nhiều quá mà cây lúa còn chừng mười, mười lăm ngày nữa thu hoạch, áp lực rầy nhiều quá nên bắt buộc nông dân cũng phải sử dụng thuốc, thành thử phải còn tồn đọng chất hóa học ở trong đó. Trong khi đó người ta cấm sử dụng thuốc sau khi lúa trổ, nhưng ngặt vì rầy phải xài.”   

Do thực trạng nông dân làm ăn nhỏ lẽ, ruộng đồng phân tán, nên công tác khuyến nông cũng gặp nhiều khó khăn. Kiểm soát sản xuất sạch ngay từ đồng ruộng là điều hầu như bó tay. Sự kiện các cơ quan chức năng của Việt Nam quan tâm vấn đề chưa đúng mức đã dẫn tới việc gạo Việt Nam đánh mất một thị trường giá tốt là Nhật Bản.

Ngược dòng thời gian, tháng 5/2007, hải quan Nhật Bản phát hiện hai lô 300 tấn gạo tẻ hạt dài của Việt Nam có dư lượng chất bảo vệ thực vật acetamiprid cao tới 0,03 ppm tức cao gấp ba lần mức cho phép. Như vậy các lô hàng sẽ bị kiểm tra 30% tổng lượng, còn nếu vi phạm nhiều lần, sản phẩm nhập khẩu mà ở đây gạo sẽ bị kiểm tra 100%, chi phí rất tốn kém.

Một nhược điểm của Việt Nam là không thể truy nguyên nguồn gốc, số gạo vi phạm thuộc về công ty nào, không thể đáp ứng yêu cầu của nhà chức trách Nhật Bản. Theo cơ chế của Việt Nam đối với các hợp đồng chính phủ, gạo được cung cấp từ nhiều nguồn khác nhau và thông qua đầu mối Tổng Công Ty Lương Thực Miền Nam. Do vậy cả hai bên Việt Nhật đều không thể xác định lô hàng trên xuất phát từ doanh nghiệp nào mà chỉ có thể gọi chung là gạo Việt Nam.

Nhận định về việc mất thị trường xuất khẩu, các chuyên gia cho rằng, Việt nam cần thiết lập các chuẩn mực về vệ sinh an tòan thực phẩm, cũng như cơ chế kiểm tra chất lượng gạo xuất khẩu trước khi  giao hàng cho người mua. Tuy nhiên biện pháp hữu hiệu nhất là làm thế nào đẩy mạnh công tác khuyến nông hướng dẫn nông dân sử dụng phân bón và thuốc bảo vệ thực vật an toàn đúng phương pháp. 

Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved
Back to top
« Last Edit: 05. Nov 2009 , 10:42 by dacung »  

dacung
WWW  
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #541 - 05. Nov 2009 , 13:12
 
Có  nên giúp Nạn Nhân Bão lụt VN???

Tôi đã  đọc bài "Mùa Từ Thiện " của tác giả Nguyễn Mỹ Linh.
nên  muốn góp vài ý kiến -là chúng ta Người Việt Hải ngoại  có NÊN GÓP TIỀN CỨU TRỢ HAY  KHÔNG .
Theo tôi được biết  ĐA SỐ CÁC QUỐC GIA trên THẾ GIỚI  nếu  một Nước nào Bị LỤT Hay THIÊN TAI  - thì tự động Chính phủ của  Nước đó  đứng ra LO  phần Cứu Trợ  cho những NẠN NHẬN
Còn trường hợp ở VN   những Trận LỤT  vừa qua  là HÀNG NĂM  Đều có  như MIỀN TRUNG - "Trời hành Cơn LỤT Mọi NĂM."  Nhưng TRỜI HÀNH THÌ ÍT -  NHƯNG CHÍNH QUYỀN ĐỊA  PHƯƠNG đó  lại XẢ NƯỚC ở các ĐẬP  NƯỚC , như trường hợp Mới Nhất là  PHÚ YÊN - TUY HOÀ.
Như vậy  mưu đồ của nhà Nước TẠO RA LỤT - để Dân Khổ Sở , Người Việt Hải Ngoại thương xót ,góp TIỀN  CỨU TRỢ  - TIỀN  KHÔNG ĐẾN TAY DÂN mà LỌT vào  TÚI CÁN BỘ.
Tongue Tongue 

Phần tôi NHẤT QUYẾT KHÔNG ĐÓNG GÓP MỘT CẮC
Back to top
« Last Edit: 05. Nov 2009 , 13:15 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #542 - 08. Nov 2009 , 22:55
 


Hội nghị Việt kiều’ sắp diễn ra tại Hà Nội


VN hứa hẹn: ‘Ðại biểu’ sẽ được nghe giải thích về hiệp định biên giới


HÀ NỘI (TH) - Việt kiều tham dự hội nghị sắp được tổ chức hai tuần tới đây sẽ được nghe giải thích về biên giới lãnh thổ, một trong những đề tài từng làm chế độ Hà Nội phải chống đỡ khó khăn với những bài viết cáo buộc đã nhượng đất, nhượng biển cho Trung Quốc.

“Hội nghị người Việt Nam ở nước ngoài toàn thế giới lần thứ nhất” dự trù diễn ra ở Hà nội các ngày từ 20 đến 24 Tháng Mười Một, 2009, theo sự loan báo của Bộ Ngoại Giao Việt Nam, có sự tham dự khoảng 1,000 ‘đại biểu’.”

Trong số “đại biểu” này, có 650 “đại biểu” đến từ các nước, còn số kia là Việt kiều đang có mặt làm ăn ở Việt Nam.

Những “đại biểu” Việt kiều về Việt Nam dự “Hội nghị Việt kiều toàn thế giới” là những ai? Danh sách này cũng không được công bố. Và ai bầu họ làm “đại biểu”? Không ai biết.

Một cư dân quận Cam, Caliifornia, từng về Việt Nam nhiều lần làm công tác thiện nguyện và cũng từng được chế độ tuyên dương ca ngợi, tuy nhận được giấy mời tham dự đã từ chối.

Hội nghị này được tổ chức nhằm “thu hút chất xám” của người Việt nước ngoài chẳng bao lâu sau khi chế độ Hà Nội ra nghị định buộc giới trí thức không được phản biện công khai, mà chỉ được gửi phản biện đến các cơ quan liên quan của nhà nước, nghe hay không là chuyện khác.

Viện nghiên cứu IDS, tư nhân và độc lập duy nhất ở Việt Nam, sau nhiều đề nghị không được chấp nhận, đã loan báo tự giải thể để phản đối quyết định của nhà cầm quyền mà họ cho là sẽ không có ích lợi gì cho đất nước.

Giới trí thức Việt kiều, rất nhiều người tham gia khảo cứu hay làm cho nhiều cơ quan, công ty nổi tiếng trên thế giới, được Hà Nội nhắm đến để dụ dỗ. Nhưng không mấy ai nghe theo lời kêu gọi của Hà Nội vì không chấp nhận làm tay sai cho một chế độ độc tài và tham nhũng.

Theo một bản tin của BBC, ngay ngày đầu tiên của đại hội, “đại biểu” “dự lễ đặt vòng hoa tại đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ” và phải viếng lăng ****.

Trong một bản tin về cái đại hội nói trên, Thông Tấn Xã Việt Nam tường thuật theo lời viên chức ngoại giao nói chủ đề của nó là “Vì một cộng đồng đoàn kết vững mạnh, góp phần tích cực vào sự nghiệp xây dựng đất nước.”

Nhưng tất cả những ai lên tiếng kêu gọi hoặc vận động cho tự do dân chủ hay tự do tôn giáo đề bị gán cho cái nhãn “bọn phản động lưu vong” hay “thế lực thù nghịch.”

Khi chế độ Hà Nội phải giải thích về các bản hiệp định biên giới cho một nhóm người, hiển nhiên họ đã biết cộng đồng người Việt hải ngoại rất bất mãn với các bản hiệp định biên giới và thái độ nhịn nhục, chịu lép trước sự ngang ngược bá quyền của nhà cầm quyền Bắc Kinh.

Ngay khi ký với Trung Quốc bản Hiệp Ðịnh Biên Giới Trên Bộ cuối năm 1999 và bản Hiệp Ðịnh Phân Ðịnh Lãnh Hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong Vịnh Bắc Bộ cuối năm 2000, nhiều lời tố cáo phổ biến trên Internet cáo buộc Hà Nội đã nhượng cho Bắc Kinh khoảng 600 km2 đất liền và 10,000km2 biển. Ai cũng đinh ninh là thác Bản Dốc ở Lạng Sơn là của Việt Nam nhưng sau khi có hiệp định nói trên thì chỉ còn một nửa.

Nhiều dải đồi núi (như núi Lão Sơn) bị Trung Quốc chiếm năm 1979 khi xua đại quân sang xâm lăng suốt 6 tỉnh biên thùy từ Lào cai đến Quảng Ninh, đều bị mất.

Ông Lê Công Phụng, nay là đại sứ Việt Nam ở Hoa Thịnh Ðốn, nguyên thứ trưởng Ngoại Giao trực tiếp tham gia các đoàn đàm phán biên giới với Trung Quốc, từng một số lần giải thích, nhưng không thuyết phục được nhiều người. Các bản hiệp định này không được công bố cho toàn dân kèm với bản đồ và tọa độ để các nhà nghiên cứu tìm hiểu.

Một số người ở trong nước từng tố cáo chế độ Hà Nội “bán nước” qua các bản hiệp định này đã bị bỏ tù như Lê Chí Quang, Trần Khuê.

Nay các “đại biểu” được nghe giải thích trực tiếp từ viên chức nhà nước, cho thấy, vấn đề nếu không thuyết phục được, chế độ sẽ không dụ dỗ được những chuyện khác.

Tiền kiều hối năm 2008, chế độ Hà Nội khoe đạt được $7.2 tỉ USD. Năm nay, do suy thoái toàn cầu, kiều hối gửi về nước có thể giảm từ 10% đến 20%. Khi gửi tiền về nước nuôi sống chế độ, người Việt Nam ở nước ngoài được ca ngợi như “khúc ruột ngàn dặm,” Nhưng khi kêu gọi nhà cầm quyền trả lại các quyền tự do dân chủ cho dân như hiến pháp qui định, họ trở thành kẻ thù ngay.

Hội nghị nói trên sẽ được lèo lái, dò dẫm để “đánh giá toàn diện về tình hình người Việt trên thế giới nhằm hình thành một cộng đồng đoàn kết, vững mạnh, có vị trí trong xã hội sở tại, giữ gìn bản sắc dân tộc và gắn bó với đất nước.” Nhưng hiện nay, hơn một trăm gồm các thành phố, quận hạt, tiểu bang ở Hoa Kỳ đã công nhận và vinh danh lá cờ vàng ba sọc đỏ (lá cờ VNCH ngày trước) là biểu tượng của cộng đồng người Việt hải ngoại. Nhà cầm quyền Hà Nội từng phản đối nhưng đã không có kết quả. Ðiều này cho thấy chế độ Hà Nội không có ảnh hưởng và “nắm” nổi một cộng đồng người Việt Nam ở Hoa Kỳ.

Hồi Tháng Tám, Bộ Ngoại Giao Việt Nam loan báo đưa ông Lê Dũng, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao sang làm tổng lãnh sự cho lãnh sự quán mở ở Houston, Texas. Bản thông cáo của Bộ Ngoại Giao Việt Nam còn loan báo tổng lãnh sự quán này sẽ khai trương trước cuối Tháng Chín, nhưng tới nay, đầu Tháng Mười Một, người ta không biết cái tổng lãnh sự quán này đặt tại đâu.

Dù chưa biết tổng lãnh sự quán khai trương hay chưa, nhưng hàng ngàn người Việt biểu tình nhiều lần ở Houston để chống sự xuất hiện của tổng lãnh sự quán Việt Nam. (TN). 

Back to top
« Last Edit: 08. Nov 2009 , 22:57 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #543 - 11. Nov 2009 , 19:51
 
Mời xem  trong youtube  nói về VN

http://www.youtube.com/watch?v=jBOqfa0_tdE&feature=fvw

Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #544 - 13. Nov 2009 , 20:47
 
Cơm Tấm Bì VN
Những ai  sắp sửa về  thăm VN  trong dịp cuối Năm nên chú ý.
Không Ăn Cơm Tấm với BÌ



SÀI GÒN (TH): Bì heo là món ăn quen thuộc của nhiều người dân miền Nam, đặc biệt là ăn với cơm tấm, nay báo chí tại Sài Gòn vừa phát giác ra “kỹ nghệ” làm món bì heo mất vệ sinh một cách kinh hoàng.

“Những đống bì bốc mùi hôi thối, được tẩy trắng bằng nước ôxy già và hóa chất trong các thùng chậu cáu bẩn ... là quang cảnh tại hai cơ sở sản xuất bì heo ở Sài Gòn, bị Thanh tra Sở Y tế thành phố phát hiện trưa ngày 13/11/2009”.




...


Báo điện tử VNExpress cho hay như vậy và chủ nhân các cơ sở đó nhìn nhận với đoàn thanh tra Sở Y tế và Phòng Cảnh sát môi trường là cách thức sản xuất gồm những nguyên liệu như thế này kéo dài từ nhiều năm qua.

Nhiều loại thực phẩm từ hàng tươi sống đến chế biến sẵn được pha trộn thêm hóa chất, hoặc ngâm trong hóa chất độc hại hầu giữ cho lâu hư từng được báo động nhiều lần ở Việt Nam. Nhưng vụ việc này vừa từ từ chìm vào lãng quên thì vụ khác nổi lên.

Theo VNExpress, lúc bị kiểm tra, “bì heo nguyên liệu ở hai cơ sở sản xuất nói trên được chất thành đống dưới nền đất hoặc trong các thùng chứa cáu bẩn. Nhiều mảng bì chứa trong thùng xốp chờ chế biến đang phân hủy bốc mùi hôi nồng nặc, các thùng nhựa ngâm da có màu vàng ố, sủi bọt bẩn”.

Khám xét khu vực sản xuất, người ta thấy các loại hóa chất và nhiều thùng chứa ôxy già. Chủ nhân của hai cơ sở kinh doanh bì heo thừa nhận đã dùng ôxy già để tẩy trắng những mảng da hỏng có màu quá đen.

'Chúng tôi chỉ ngâm khoảng nửa giờ, sau đó vớt ra ngâm tiếp vào phèn chua để miếng da vừa có màu trắng vừa có độ giòn như ý', chủ cơ sở ở quận Bình Tân phân trần.

Còn theo chủ cơ sở ở quận 8, ngoài ôxy già, họ còn dùng hóa chất tẩy trắng công nghiệp. “

Người này khẳng định đây là công thức gia truyền và không một nhà sản xuất bì heo nào không dùng đến”. VNExpress viết nhưng không thấy hóa chất tẩy trắng công là loại hóa chất gì.

Ngoài quy trình sản xuất có nhiều vi phạm tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm, đoàn kiểm tra còn ghi nhận, toàn bộ bì heo nguyên liệu đều không có nguồn gốc xuất xứ. Chủ cơ sở cho hay đã thu mua từ các chợ đầu mối và các lò mổ gia súc.

Bì heo thành phẩm sẽ được cung cấp cho các chợ và bán lẻ cho quán cơm tấm ở Sài Gòn cùng những tỉnh lân cận cho thấy sản phẩm của họ cung cấp cho rất nhiều nơi, phục vụ từ hàng quá đến các người mua bì ở chợ về nhà làm món ăn.

Trước những vi phạm trên, Thanh tra Sở Y tế Sài gòn “đã lập biên bản tạm thu giữ toàn bộ khoảng 1 tấn bì heo sắp được chế biến, đồng thời yêu cầu hai cơ sở ngừng sản xuất”, theo VNExpress viết.

Giữa tháng 10 vừa qua, 9.5 tấn thịt trâu bò bốc mùi hôi thối bị khám phá tại một công ty kinh doanh thực phẩm ở quận 10, Sài Gòn. Chủ nhân cơ sở này cho biết số thịt này chuẩn bị chế biến thành khô bò.

Tổng số thực phẩm gần phân hủy bị khám phá gồm 1.4 tấn thịt trâu đông lạnh nhập từ Ấn Độ và hơn 8 tấn thịt trâu bò nội địa loại thịt bán ế tại các chợ được mang cho vào bao, chất đống và không phân loại.

'Tại thời điểm kiểm tra, toàn bộ khu vực dân cư đã có mùi hôi nồng nặc. Trong kho chứa, nhiệt độ không đảm bảo quy định khiến thịt bắt đầu chuyển hóa, nước dịch hôi thối chảy ra thịt', bà Truong Kim Châu phó chi cục Thú Y Sài Gòn nói với VNExpress ngày 14/10/09.

Cũng theo bà Châu, trong bốn mẫu thịt kiểm nghiệm, kết quả cho thấy cả ba mẫu trâu bò nội địa đều có xuất hiện vi sinh vượt mức cho phép. Ba mẫu thịt trâu Ấn Độ cũng có đến hai không đạt yêu cầu.

Ngày 31/1/2008, Phòng Cảnh sát Môi trường Công an tỉnh Thừa Thiên Huế phát hiện và thu giữ 329 kg chân trâu, bò đóng trong 10 thùng xốp đã bốc mùi hôi nồng nặc, tại nhà bà Trần Thị Hòa, ở đường Đào Duy Từ (TP Huế). Được biết, hơn 300 kg thịt thối này được nhập từ Hà Nội vào Huế để tiêu thụ.

Trước đó, tháng 8/2007, cơ quan chức năng đã bắt giữ gần 100 tấn chân, đuôi, móng trâu bò hôi thối nằm ủ tại một kho hàng ở Q.9 (Sài Gòn). Số hàng vừa nói được vận chuyển từ tỉnh Hà Tây và TP Hà Nội rồi đưa vào Sài gòn tiêu thụ. (TN


Back to top
« Last Edit: 13. Nov 2009 , 21:03 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #545 - 24. Nov 2009 , 11:31
 
HÀNH PHI  ở Sàigon


Mỗi ngày, những cơ sở phi hành ở TP.HCM tung ra thị trường hàng chục tấn hành phi thành phẩm. Hành phi sau đó được làm gia vị cho rất nhiều món ăn tại quán xá bình dân cho đến những nhà hàng sang trọng ở khách sạn cao cấp. Thế nhưng, ít ai biết được một lượng lớn hành phi đang sử dụng trên thị trường lại được chế biến bằng một công nghệ cực kỳ mất vệ sinh...



Từ phản ánh của một bạn đọc về tình trạng mất vệ sinh ở những lò chế biến hành phi, suốt gần hai tháng ròng rã, PV Thanh Niên đã tìm mọi cách thâm nhập để phanh phui một công nghệ sản xuất lạ đời chưa từng thấy!
Một trong những nơi tập trung phi hành cung cấp cho thị trường TP.HCM và cả một số tỉnh lân cận là làng hành phi ở xã Tân Phú Trung, huyện Củ Chi. Mỗi ngày, làng hành phi này đưa ra thị trường hàng chục tấn hành thành phẩm. Ở đây, các lò phi hành phừng phực lửa ngày đêm, đi đến đâu cũng bắt gặp các hộ dân làm nghề lột vỏ hành thuê cho các cơ sở phi hành...
Cho vào... máy giặt
Trong vai một khách hàng, PV Thanh Niên đến ấp Giữa và thâm nhập vào cơ sở của hai chị em bà T., được xem là cơ sở phi hành lớn nhất của làng, mỗi ngày tung ra thị trường hàng tấn hành phi thành phẩm. Choáng ngợp ngay từ cổng là hàng trăm bao hành tươi xếp cao tận nóc nhà, với đủ các loại hành tây, hành ta.
Phía bên trái từ cổng vào là nhà chứa hành thành phẩm. Hàng trăm thùng nhựa chứa hành mới phi xong, thùng nào cũng nhơm nhớp dầu thừa của hành phi chảy ra, bị bụi bám lâu ngày không rửa tạo thành một lớp đất đã chuyển sang màu đen, bết lại như keo. Lúc này, thùng chứa thành phẩm xếp kín không còn chỗ trống, khiến hai công nhân tận dụng luôn miệng thùng làm nơi đóng hàng. Hai chân gác lên miệng thùng, tay cầm vá xúc hàng đổ vào từng bịch nilon (loại 5 kg) rồi lại quăng ngay xuống nền đất. Gần đó, bà chủ T. liên tục nhận điện thoại giao dịch với khách hàng...
Phía cuối đường vào là xưởng sản xuất, rộng chừng 200m2, được xây tường và che tôn cũ đã han gỉ, nền tráng xi măng. Chúng tôi đã suýt té ngửa khi bước vào xưởng, do bị trượt chân khi giẫm lên lớp đất nhem nhép nước và dầu dưới sàn. Trong xưởng, 23 lò xây thủ công đang phừng phực lửa.

Vô tư đóng gói hành thành phẩm - Ảnh: Hoài Nam

Hai máy bào hành đã gỉ sét được đặt trên nền xi măng ngay lối vào đang được hai công nhân vận hành hết công suất. Từng bao hành đã lột vỏ được đổ vào máy, hành bào chảy xuống văng cả ra ngoài nền xi măng lại được công nhân tay đầy mồ hôi, đất cát hốt vào chậu. Đây là công đoạn đầu tiên trong quy trình sản xuất. Tiếp đến, hành đã bào mỏng được cho vào những chiếc máy giặt cũ kỹ, sét gỉ để vắt nước, rồi được chuyển sang trộn tẩm bột mì trước khi đổ vào chảo phi.
Trộn tạp chất...
Mỗi lò phi hành có ít nhất một thanh niên phụ trách. Người thì cởi trần, người mặc những chiếc áo mỏng bết vào da thịt do mồ hôi túa ra như tắm bởi sức nóng hầm hập của những lò lửa và chảo dầu sôi ùng ục.

Một tấn hành tươi nếu không trộn chỉ cho ra khoảng 280 kg hành phi. Nhưng bình thường các chủ lò thu về tới 450 kg hành phi thành phẩm, đó là nhờ trộn nhiều thứ khác.


Một công nhân ở ấp Giữa, xã Tân Phú Trung, huyện Củ Chi, TP.HCM 
Ở một lò gần giữa xưởng, anh thợ bê chậu hành đã trộn bột mì đổ vào chảo dầu đen ngòm đang sôi. Một tay cầm vá đảo hành trong chảo, tay còn lại anh giơ lên quệt mồ hôi mặt đang chảy thành dòng. Chiếc áo mỏng không thấm hết mồ hôi nên mỗi khi anh giơ tay đảo hành, mồ hôi trên tay áo lại nhỏ tong tỏng vào chảo. Đến khi hành vừa đủ vàng, thợ phi cầm vá vớt ngay ra chậu phía dưới mà miệng và thành chậu bám đầy mùn cưa, bụi đất...
Đặc biệt, hành sau khi phi xong, chờ cho nguội bớt sẽ... được bỏ vào máy giặt để vắt kiệt dầu. Dầu thừa từ máy vắt hành sẽ được tái sử dụng để phi hành. Còn hành thành phẩm được đổ vào những thùng nhựa lớn, chuyển sang công đoạn đóng gói...
Tại cơ sở của một ông cũng tên T., mặc dù không quy mô bằng cơ sở của chị em bà T., nhưng mỗi ngày cho ra lò trên dưới một tấn hành phi thành phẩm. Hôm chúng tôi đến thì thấy một tấm bạt cũ lâu ngày không giặt đã chuyển sang màu ố vàng loang lổ do dầu, đất bụi bám vào, được trải xuống giữa nhà để làm “xưởng đóng gói hành thành phẩm”. Một công nhân chân đất, quần đùi vô tư giẫm lên đống hành thành phẩm giữa bạt để đóng gói...
Ở một góc, 7 lò phi hành đang rực lửa. Công nhân không mang đồ bảo hộ luôn tay với công việc bào hành, phi hành, tẩm bột, máy bào hành, máy vắt chạy hết công suất trên một nền đất ẩm ướt đầy dầu, nước, đất quyện vào nhau đen xì, nhớp nhúa...
Trong suốt gần hai tháng, chúng tôi đến nhiều cơ sở phi hành ở Củ Chi và Hóc Môn để ghi nhận “công nghệ” chế biến hành phi. Đi đến đâu cũng cảnh ruồi nhặng bay khắp xưởng, dầu, nước thải đen ngòm túa trên nền xưởng nhèm nhẹp, hành thành phẩm đổ ngay ra đất, những bịch hành đóng gói xong vứt lăn lóc dưới nền nhà...
Khó có thể tưởng tượng, những lát hành phi này sau đó lại được rắc lên những tô hủ tiếu, những dĩa bánh cuốn... ở những quán xá nơi đô thị.
Phi... dầu đen
Theo ghi nhận của PV Thanh Niên, ở ấp Giữa có tổng cộng 11 cơ sở phi hành, với 48 công nhân trực tiếp đứng lò. Các cơ sở phi hành ở đây tạo công ăn việc làm (thuê lột vỏ hành) cho khoảng 50% trong tổng số hơn 1 ngàn hộ dân ấp. Chủ nhiều lò hành phi cho biết hành thành phẩm từ đây được chuyển đến cho thương lái ở các chợ trong thành phố như An Đông, Chợ Lớn, Ông Tạ, Bình Tây... Tiếp theo, tiểu thương sẽ bán sỉ cho những nhà hàng lớn chế biến các món ăn và bán lẻ cho các quán bán hủ tíu, bánh cuốn, bánh ướt, xôi, gỏi...
Ngoài mối tiêu thụ trong thành phố, các lò hành phi còn cung cấp cho mối lái ở các tỉnh Bình Dương, Bình Phước, Long An, Đồng Nai... mỗi ngày hàng tấn hành phi thành phẩm.
Vốc một nắm hành thành phẩm còn ấm lên đưa ra trước mặt PV Thanh Niên, bà T. đầy tự tin: “Hành ở cơ sở tôi là nhất, chiên bằng dầu tốt và ít trộn. Đảm bảo không nơi nào hành và giá tốt hơn đây đâu”. Tuy nhiên thực tế, việc trộn bột vào hành trước khi phi nơi nào cũng có, mà theo tiết lộ của một số công nhân là để tăng trọng lượng hành và hành thêm giòn. Bình quân, cứ một tấn hành tươi được các chủ lò cho trộn khoảng 200 đến 300 kg bột mì, bột năng.
Bên cạnh đó, các chủ lò còn áp dụng thủ thuật bào cả hành tây, củ cải, củ mì để phi, sau đó trộn lẫn với hành ta phi nguyên chất mang đóng gói... nhằm hạ giá thành để cạnh tranh. “Một tấn hành tươi nếu không trộn chỉ cho ra khoảng 280 kg hành phi. Nhưng bình thường các chủ lò thu về tới 450 kg hành phi thành phẩm, đó là nhờ trộn nhiều thứ khác”, một công nhân nói. Có lẽ, do trộn nhiều tạp chất nên giá bán sỉ hành phi thành phẩm của các cơ sở ở đây thấp nhất là 19 ngàn đồng, còn cao nhất cũng chỉ 55 ngàn đồng/kg. “Nếu không dùng những thủ thuật để tăng trọng lượng thì một kg hành phi thành phẩm phải bán với giá 120 ngàn đồng mới có lời”, một chủ cơ sở cho biết.
Một điểm chung khác PV ghi nhận tại nhiều cơ sở phi hành ở ấp Giữa là loại dầu để phi hành thường có màu đen như nước cống (chủ cơ sở phi hành gọi là dầu đen), đựng trong những can nhựa bẩn. Khi mở nắp can thì mùi hôi, thậm chí mùi thối, bốc ra nồng nặc, rất khó chịu, nếu để ý kỹ sẽ thấy dầu lợn cợn những chất giống như đồ ăn dư thừa hoặc chất hữu cơ đóng vón...
Theo một số công nhân, loại dầu đen này được mua từ các cơ sở chế biến dầu phế thải, với giá chỉ từ 7 đến 8 ngàn đồng/kg. Vậy dầu đen là dầu gì mà lại có mùi hôi thối nồng nặc? Theo chân một số người bỏ mối dầu, PV Thanh Niên tiếp tục thâm nhập các cơ sở chế biến dầu phế thải chuyên cung cấp cho các lò phi hành và phát hiện một công nghệ thu gom - chế biến dầu thừa cặn không thể tưởng tượng nổi!
 
Bí mật “hành phi” - Kỳ 2: Dầu phi hành được gom từ… hố ga! 
23/11/2009 22:32

Hai công nhân cơ sở Q.D đang cân dầu thành phẩm - Ảnh: Hoài Nam

Từ đầu mối một số người giao dầu cho các cơ sở hành phi, PV Thanh Niên đã thâm nhập các cơ sở chế biến dầu phế thải ở TP.HCM, chứng kiến “công nghệ” thu gom, chế biến dầu phi hành khủng khiếp.
Dầu đen = dầu thải để lắng
Một buổi sáng cuối tháng 10, PV bám theo một xe tải vừa bỏ mối dầu cho cơ sở T. ở làng hành phi. Khi ra đến QL22, chiếc xe tải này chạy thẳng hướng vào thành phố và dừng lại trước một ngôi nhà lớn, kín cổng cao tường trong con hẻm nhỏ thuộc đường Gò Cẩm Đệm, Q.Tân Bình. Cổng được hé ra đủ để phụ xe lôi hàng chục can không trên thùng xe xuống ném vào trong sân. Sau đó, cánh cổng nhanh chóng được khép lại. Nhìn qua khe cổng thấy trong sân hàng trăm can đựng dầu đen xếp dày đặc. Xác định đây chính là một trong những cơ sở chế biến dầu cung cấp cho những cơ sở phi hành, PV tìm phương án thâm nhập.
Hôm sau, trong vai chủ cơ sở phi hành, PV gõ cổng căn nhà này. Một thanh niên ngoài 20 tuổi ra mở cổng. Sau vài câu hỏi cùng ánh nhìn dò xét, thanh niên này hé cánh cổng vừa đủ cho khách lách người cùng xe gắn máy vào trong sân, rồi lại đóng sầm cửa và không quên cài then an toàn. Bên trong sân (rộng chừng 150m2) hàng trăm can loại 30 lít đầy dầu đen như nhớt thải xếp kín, hình như cơ sở đang chuẩn bị giao một lượng hàng lớn. Ông chủ cơ sở tên N. lúc này mới xuất hiện, vồn vã mời khách vào nhà sau khi người thanh niên báo có khách hỏi mua dầu đen để phi hành. Ông N. đưa khách ra sân, chỉ vào những chiếc can đầy dầu đen và nói: "Đấy, anh cứ xem và chọn".
 
Công nhân đang đổ dầu phế thải vào phuy để bơm lên bồn chờ lắng - Ảnh: Hoài Nam


Vừa giả bộ xem, thử dầu... PV vừa kín đáo quan sát thấy cơ sở của ông N. chẳng có máy móc gì ngoài một máy bơm nước được gắn trên miệng một thùng phuy đặt ngay dưới chiếc bồn lớn ở góc sân. Chiếc máy này có nhiệm vụ bơm dầu từ phuy lên bồn để chờ lắng. Hai thanh niên đang lấy dầu từ bồn chiết vào can và đóng nắp kín. Đến khi phần dầu cặn xuất hiện thì công việc chiết dầu vào can dừng lại, cả hai hì hục khiêng những can dầu "nguyên liệu" ở một góc sân đổ đầy vào phuy và bật máy cho bơm hết lên bồn, đến khi trong phuy chỉ còn lại cặn cùng các loại mỡ, xác cá, thịt đã bị rữa... thì lại đổ tiếp dầu "nguyên liệu" vào. Sau khi quan sát hết cơ sở chế biến của ông N., PV thử đề nghị mua một số loại dầu ở đây với giá 6.000 đồng/kg, lập tức ông N. nói lớn: "Dầu thối tôi đã bán 6.500 đồng rồi, tôi đang giao cho bà T. làm hành phi ở Củ Chi mỗi ngày gần 1 tấn loại 7.700 đồng". PV xuống nước chấp nhận mua với giá giao cho bà T., tức 7.700 đồng/kg, và hẹn hôm sau sẽ quay lại báo số lượng và đặt tiền cọc...
Sau khi tận mắt chứng kiến những can dầu đen xì lẫn các loại vật dụng bẩn ở cơ sở ông N., PV tiếp tục thâm nhập cơ sở chế biến dầu của bà H. nằm ngay trên QL22, huyện Hóc Môn. Kho của bà H. có hàng chục thùng phuy chứa đầy ắp dầu đen không đậy nắp, ruồi nhặng bu đầy; chưa kể loại can 30 lít xếp la liệt trên sàn, can nào can nấy đầy dầu đen xì, lợn cợn tạp chất... Vào sâu bên trong là nhà ở của bà H. Khoảng sân phía trước có một bồn 4 ngàn lít là "bể lắng". Dầu từ các phuy được bơm lên bồn, chờ lắng rồi chiết vào can đem bán. "Tôi bán duy nhất một loại dầu. Anh mua nhiều không, mỗi ngày làm hết mấy tấn hành tươi", bà H. hỏi lại sau khi PV hỏi giá dầu phi hành. "Cơ sở tôi mới mở, đang đi hỏi giá để quyết định", PV trả lời và tìm cách rút.
 
Một góc cơ sở Q.D


Để hiểu rõ hơn “công nghệ” chế biến dầu đen, PV tiếp tục thâm nhập cơ sở Q.D ở ngay làng hành phi. Cũng như hai cơ sở trước, cơ sở Q.D có hàng chục phuy để chứa dầu đen lẫn vô số các loại tạp chất bẩn đã bốc mùi và 2 chiếc bồn chứa lớn. "Dầu bẩn tụi em đổ vào phuy, nếu phuy đầy sẽ bơm lên bồn. Chờ khoảng 1 tuần cho lắng bớt cặn và nước là tụi em múc lần lượt hết phần dầu nổi lên đóng vào mỗi can 26 kg rồi mang giao cho các cơ sở hành phi. Đấy anh xem, dưới toàn cặn bẩn đây này", một công nhân ở cơ sở của Q.D vừa giải thích "công nghệ" chế biến dầu đen, vừa chỉ vào một thùng phuy đã cạn. Nhìn vào, PV thấy đầy bùn đất sền sệt, lẫn lộn trong đó là cả thịt động vật... đang trong thời kỳ thối rữa.
Không chỉ để phi hành...

"Dầu bẩn tụi em đổ vào phuy, nếu phuy đầy sẽ bơm lên bồn. Chờ khoảng 1 tuần cho lắng bớt cặn và nước là tụi em múc lần lượt hết phần dầu nổi lên đóng vào mỗi can 26 kg rồi mang giao cho các cơ sở hành phi…".

Một công nhân ở cơ sở của Q.D giải thích về "công nghệ" chế biến dầu đen




Trong những ngày thâm nhập, chúng tôi được biết mỗi chủ cơ sở đều có thế mạnh riêng, kể cả về mối bán, mua và thủ thuật chế biến. Ông chủ N. khoe liên tục xuất hàng tấn dầu đi Hà Nội. Ngoài ra, ông N. còn mang bỏ mối cho một nhà máy thép ở KCN Biên Hòa làm dầu bôi trơn phôi thép mới ra lò (?). Còn cơ sở hành phi lấy dầu của ông N. để sản xuất thì rất nhiều, trong lúc nói chuyện ông này kể tên hàng loạt cơ sở hành phi ở Củ Chi, Hóc Môn, Thủ Đức... là khách ruột. "Riêng bà T. hành phi ở Củ Chi mỗi ngày ít nhất cũng lấy của tôi 700 kg, nếu nhiều thì trên 1 tấn", ông N. khoe và đưa danh thiếp cho PV, trong đó ghi "Cung cấp sỉ lẻ các loại dầu xá, dầu chai nhãn hiệu VoCa, Ben83, SoBy...".
Đầu tháng 10 vừa qua, cơ sở Q.D xuất đi Hà Nội 4 tấn dầu "thành phẩm". Không chỉ chế biến dầu đen cung cấp cho các lò phi hành, Q.D còn kiêm luôn cả cung cấp bộ trộn cho các cơ sở này, đồng thời cạnh tranh trực tiếp bằng việc phi hành tây, củ cải theo đơn đặt hàng. Hôm PV đến cơ sở này, thấy bên cạnh đội ngũ công nhân hì hục sang chiết dầu, hai lò phi hành của cơ sở cũng đỏ rực lửa, công nhân liên tục đảo, vớt hành từ trong chảo đổ ra rổ. Ngay lối vào khu sản xuất, một công nhân đang ngồi giạng chân cặm cụi bào củ cải, hành thành phẩm từng bao đầy ắp xếp cùng với những can dầu phế thải la liệt dưới nền đất đầy bụi... "Ai đặt hàng hành phi thì tôi làm. Nghề chính của tôi nhiều năm nay là chế biến dầu chứ không phải hành phi" - ông chủ Q.D cho biết.
Tương tự, cơ sở của bà H. ngoài các mối làm hành phi, các cơ sở làm sa tế ở thành phố cũng thường xuyên đến lấy dầu về chế biến. Chồng bà H. cho biết thêm, dầu "nguyên liệu" các đại lý đi thu gom mang đến bán có nhiều loại khác nhau, có loại nhiều tạp chất, có loại chỉ mới dùng qua một nước. Tất cả các loại này được cơ sở đổ vào phuy chờ lắng bớt, rồi bơm chung lên bồn. Mỗi ngày như vậy cơ sở của bà H. đều đặn đi bỏ mối cho cơ sở hành phi, làm sa tế hàng tấn dầu... "Làm như vậy các cơ sở khó tính mấy cũng không thể chê can này đẹp can kia xấu được", chồng bà H. tự hào.
Có thể khẳng định các cơ sở chế biến dầu đen để phi hành chỉ sử dụng công nghệ duy nhất là để "lắng" dầu "nguyên liệu". Nhưng dầu "nguyên liệu" được thu gom từ đâu mà trong đó lẫn các loại rác, rau, củ, cơm, thịt và xác động vật...? Theo tìm hiểu của PV Thanh Niên, nguồn dầu "nguyên liệu" chủ yếu từ dầu thải ở các nhà hàng, quán ăn, cơ sở sản xuất... trong đó dồi dào nhất là từ các nhà máy sấy trái cây. Theo chân những lái thu gom dầu thải, PV Thanh Niên phát hiện một lượng dầu "nguyên liệu" rất lớn được gom từ hố ga của các nhà máy chế biến nông sản, sau đó đem bán cho các cơ sở chế biến dầu đen...

Điều tra của Hoài Nam
Back to top
« Last Edit: 24. Nov 2009 , 11:33 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #546 - 26. Nov 2009 , 12:46
 





BÁC SĨ  DỎM Ở  BỆNH VIỆN CHỢ RẪY


Vụ bác sĩ dỏm tại Bệnh viện Chợ Rẫy: Gần 10 năm mới bị phát hiện!         
* Bác sĩ dỏm từng được phân công làm sếp các bác sĩ, thạc sĩ, tiến sĩ...

Bệnh viện Chợ Rẫy (BVCR) tiếp tục gây bất ngờ với dư luận sau khi một bác sĩ của bệnh viện này bị người thân tố cáo là xài bằng bác sĩ giả. Khi được yêu cầu giải trình thì “bác sĩ” này đã bỏ việc tại bệnh viện. Chúng tôi đã điều tra và phát hiện “bác sĩ” này không chỉ làm việc hai năm như lãnh đạo bệnh viện công bố, mà đã có “thâm niên” công tác tại bệnh viện này gần 10 năm trời. Thật khó tưởng tượng một bệnh viện hàng đầu như Chợ Rẫy lại sử dụng “bác sĩ” như thế để điều trị cho bệnh nhân!

CON ĐƯỜNG ĐỂ... CHUI SÂU LEO CAO
Khi được hỏi về quá trình công tác của “bác sĩ” Đỗ Hữu Tâm (sinh năm 1971) - làm việc tại Khoa Phẫu thuật - Gây mê - Hồi sức (PT-GM-HS) của BVCR, nhiều bác sĩ, nhân viên của khoa này đều tỏ ra rất am tường về “tay nghề” của ông Tâm. “Tâm cứ lăng xăng trong khoa mà không biết chuyên môn của ông ta là gì, khi cấp trên phân việc thì ông ta đều than “khó quá”,  hoặc bảo để đó, chờ em tí rồi tìm cách... chuồn” - một bác sĩ từng làm việc cùng ca trực với “bác sĩ” Tâm kể lại, rồi nói: “Tôi đã nghi ngờ tay nghề của ông này từ lâu. Nhưng vì tế nhị và thấy được “sếp” gửi gắm dữ lắm nên tôi không có ý kiến làm gì. Vài lần tôi đứng mổ, có “bác sĩ” Tâm đảm nhận công tác gây mê, gây tê, nhưng may sao vẫn... an toàn”.

Một bác sĩ tại khoa này (đã chuyển công tác) kể cho chúng tôi nghe chi tiết về lai lịch của “bác sĩ” Tâm.  Khoảng năm 1998, khi đang làm việc dưới thời của trưởng khoa trước đó nữa, Tâm được một cán bộ của Phòng Đào tạo (thuộc BVCR) ký giấy nhận vào học về công tác gây mê rồi dẫn xuống khoa gửi gắm. Lớp đào tạo này diễn ra khoảng một năm, và “bác sĩ” Tâm được cấp giấy chứng nhận chuyên môn về công tác gây mê hẳn hoi. Từ đó về sau, “bác sĩ” này đã làm việc tại Khoa PT-GM-HS suốt mấy năm liền. Nhưng có một điều rất khó hiểu là “bác sĩ” này không hề có hợp đồng lao động, không phải là nhân viên chính thức và không được hưởng lương mà làm việc tại khoa này với tư cách là... làm “công quả” (cách gọi của bệnh viện này về những người làm việc không hưởng lương - NV).

Nói về cách “đào tạo” của bệnh viện đối với “bác sĩ” Tâm, một cán bộ của Khoa PT-GM-HS cho biết đó là kiểu... cầm tay chỉ việc, một hình thức học và thực hành tốt nhất đối với sinh viên ngành y mới vào nghề. Thế nhưng, với vị “bác sĩ” chui trên thì khác, theo một nguồn tin mà chúng tôi tìm hiểu được thì Tâm trước đây thi ngành y tại Huế, nhưng không đậu. Sau đó “hình như là học cao đẳng ngoại ngữ gì đấy” - một bác sĩ cùng quê với Tâm chỉ nhớ mang máng về “chuyên môn” của Tâm như thế.

Với hình thức “làm công quả” cho khoa này, người khác nhìn vào hẳn đều thấy Tâm như một “bác sĩ” của khoa. Dù “làm công quả”, không hưởng lương, nhưng lãnh đạo khoa này vẫn cho Tâm được chia tiền từ các ê-kíp mổ mà Tâm tham gia. Đó là thu nhập chính của Tâm tại BVCR. Nhưng có một điều rất lạ là, dù Tâm làm việc rất nhiều năm nhưng bác sĩ Nguyễn Văn Thái - Trưởng phòng tổ chức cán bộ của BVCR - không bao giờ làm đề xuất cho Tâm được ký hợp đồng lao động. Vì khi vào bệnh viện, Tâm chỉ nộp cho phòng này được một tấm bằng photocopy có dán tấm hình của Tâm trong đó. Khi được yêu cầu đưa bằng chính để đối chiếu thì Tâm liên tục... khất! Dù vậy, Tâm vẫn không bị cho nghỉ khỏi bệnh viện mà vẫn làm không công như thế suốt mấy năm liền. Đến giữa năm 2003, tại phòng mổ, các ca mổ do Tâm tham gia gây mê đã xảy ra một vài tai biến như là một hậu quả tất yếu, bác sĩ trưởng khoa đã nghi ngờ khả năng của Tâm và đuổi Tâm ra khỏi khoa này. Bác sĩ này nói: “Chúng tôi chỉ biết nhận bác sĩ, còn bằng cấp là việc của Phòng tổ chức và lãnh đạo bệnh viện. Khoa không có quyền yêu cầu bác sĩ trưng bằng cấp ra để kiểm tra...”.



Bệnh nhân của BVCR hy vọng gì với bác sĩ chưa hề học ngành y?

“Ô DÙ” NÀO ĐÃ CHE CHỞ CHO... “TRƯỞNG TUA”?
Sau khi bị đuổi, Tâm lại xin được học một lớp bồi dưỡng khác của BVCR là lớp hồi sức cấp cứu mổ tim hở, sau đó đã được cấp giấy chứng nhận hoàn thành khóa học này. Nhưng lúc đó, Tâm vẫn không được vào làm ngay tại khoa PT-GM-HS. Khoảng hai năm sau, đầu năm 2006, Tâm được Phòng tổ chức cán bộ - đưa xuống khoa bàn giao cho lãnh đạo khoa này với bản hợp đồng lao động hẳn hoi. Tâm lúc đó vẫn được gọi là “bác sĩ”, chuyên ngành gây mê hồi sức. Dù rất miễn cưỡng nhưng lãnh đạo khoa vẫn phải bố trí công việc cho Tâm làm. Vì có “thâm niên” rồi nên Tâm được phân công vào các ê-kíp mổ với công việc là gây mê - hồi sức hẳn hoi. Đây là công đoạn vô cùng quan trọng đối với sinh mạng con người, góp phần rất lớn vào sự thành bại của ca mổ.

Sau một thời gian làm việc, “bác sĩ” Tâm luôn thể hiện sự luống cuống, rụt rè với các công việc được phân công. Trưởng khoa PT-GM-HS không dám bố trí “bác sĩ” Tâm trực tiếp thực hiện gây mê trong các ca mổ nữa mà bố trí Tâm xuống bộ phận chạy máy mổ tim hở cho bệnh nhân mổ tim. Sau một thời gian làm việc tại đây, khi bác sĩ trưởng khoa nghỉ, một trưởng khoa khác lên thay thì “bác sĩ” Tâm cũng được “lên đời” theo.

Tâm không những được tham gia vào các ê-kíp mổ với vai trò gây mê - hồi sức mà trong năm 2008, Tâm còn được lãnh đạo khoa này phân công là trưởng tua  (ca) trực của Khoa PT-GM-HS. Đây là khâu có vai trò vô cùng quan trọng, vốn chỉ được giao cho trưởng, phó các khoa hoặc ít nhất là với các bác sĩ giàu kinh nghiệm, có tay nghề chuyên môn cao. Vì trưởng tua trực là người thay mặt lãnh đạo khoa điều hành mọi hoạt động của khoa như cấp cứu, mổ cấp cứu trong khoa và các phòng mổ khác trong bệnh viện, phân công nhân sự trong khoa thực hiện các ca mổ, giải quyết các thủ tục hành chính cần thiết trong giờ trực... Là người chịu trách nhiệm cao nhất đối với bệnh viện về hoạt động của khoa và với bệnh nhân khi chuyển đến khoa, thế nhưng vai trò này đã được đặt vào tay một bác sĩ dỏm như thế. Nhiều bác sĩ đã là tiến sĩ, thạc sĩ nhưng vẫn “dưới quyền” điều hành, chỉ đạo của “bác sĩ” Tâm. Một số bác sĩ của khoa này khi làm việc với chúng tôi đã ví von: “Tâm được giao nhiệm vụ trưởng tua trực, là người “ăn trên ngồi trốc”, nên phân công việc cho ai thì phải tuân theo thôi. Ai ngờ đó là bác sĩ dỏm”. Cho đến khi một bộ phận hậu phẫu của khoa khác sát nhập vào Khoa PT-GM-HS, có hai bác sĩ phó khoa trực trưởng tua nên Tâm mới được cho thôi vai trò này. Ngày 11-6-2009 vừa qua, sau khi nhận được đơn tố cáo, lãnh đạo bệnh viện lập hội đồng kỷ luật để xử lý, đề nghị “bác sĩ” Tâm viết tường trình thì “bác sĩ” này đã bỏ việc tại bệnh viện.

Một bệnh viện lớn có uy tín hàng đầu phía nam như BVCR lại để xảy ra chuyện tưởng như đùa nói trên thì không thể chấp nhận được. Gần mười năm trời, tính mạng của bệnh nhân đã được trao vào tay bác sĩ giả như thế. Ai có thể biết được suốt thời gian ấy, “bác sĩ” này đã không gây ra những hậu quả đau lòng trong bệnh viện này đối với các bệnh nhân. Và vì sao một bác sĩ dỏm như thế lại “chui” qua được hệ thống tuyển dụng chặt chẽ của BVCR? Câu hỏi cần phải được trả lời trước công lý
Back to top
« Last Edit: 26. Nov 2009 , 12:49 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #547 - 26. Nov 2009 , 12:57
 
HÀNH PHI  ở VN



...


Nhìn hình  các  bạn có Dám Ăn Hành Phi khi về thăm Sàigon????? Tongue Tongue Tongue Tongue Cry Cry Cry
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #548 - 28. Nov 2009 , 16:53
 
TÌM VIỆC LÀM  ở VN


Tôi du học Tây về! Câu đơn giản thế nhưng lanh lảnh như tiếng chuông mới đúc. Chữ “Tây” không chính xác về địa lý nhưng chuẩn xác về sự phân chia cấp bậc cũng như cái nhìn trong xã hội. Có điều tôi chỉ đi “Tây” Nga về chứ không “Tây” Mỹ, “Tây” Úc hay “Tây” Đức, Pháp.... Cái “thiệt thòi” hôm nay là “ưu đãi” trước kia của Bộ đại học dành cho tôi. Chả gì nước Nga cũng “ông anh cả” của Việt nam – “nước cộng hòa thứ 16 của Liên xô”.
Tôi là kỹ sư kinh tế ở Nga về. Nghe không vang như câu trên. Phải thôi. Kinh tế Nga chục năm nay lu mu, chả ra “kế hoạch quốc gia”, chả ra “kinh tế thị trường”. Sách vở là phương tiện cãi nhau của các nhà “đổi mới”. Năm năm đèn sách nhét thứ đó vào đầu không ngớ ngẩn là may.
Tôi mang chiếc bằng đi xin việc. Đầu tiên tôi mua báo, nghiên cứu “tuyển người”, đánh dấu xanh đỏ những chỗ “khả thi” và bắt đầu gọi điện. Nhà có điện thoại lợi đủ đường. Tuy nhiên, mỗi lần “bắt” được giọng đầu dây kia, hiện tượng này chiếm 30% số lần gọi, mẹ và bà chị dâu đều “ý tứ” xem đồng hồ. Nào tôi có ham “nấu cháo điện thoại” mà tại phí điện thoại “cấu” vào đồng lương gớm quá. Tôi đi Tây, tưởng “kinh tế” cho gia đình mấy năm sinh viên. Nào đâu đúng thời kỳ khó khăn. Việt nam qua thời “tem phiếu” từ lâu mà nước Nga bắt đầu “talon”*. Tháng 2 kg đường, 7 lạng thịt, 2 chai vôtka là tiêu chuẩn sinh viên! “Talon” đường, rượu tạm đủ còn thịt thiếu nặng. Ra chợ, có đấy, nhưng học bổng eo hẹp. Chẳng nhẽ để con gái chết đói ở đất nước Xã hội chủ nghĩa, mẹ tôi đành tiếp viện. Năm năm “hạch toán” ra chắc cũng lõm của mẹ tôi ối. Biết thân, biết phận, về nước tôi không dám làm mình, làm mẩy “quen ở Tây” thế nọ, thế kia. Chỉ duy nhất cái “màn tra tấn” 6 giờ sáng bị khua bằng đủ âm thanh “nội” “ngoại” là tôi “choáng” hẳn. “Nội” là tiếng mẹ tôi mở cửa sắt đi tập thể dục, chị dâu tranh thủ sáng có nước bơm giặt giũ. Xô chậu “duyệt binh” xủng xoảng ra trữ nước dùng trong ngày. “Ngoại” là tiếng rao bán. Từ “mỳ nóng”, “bánh cuốn”, “xôi” các loại đến gạo tẻ, gạo nếp “tên tuổi” nghe như tiếng Thổ, hoặc mắm muối kèm mùi khó tả... Điên nhất là ông mãnh “mỳ nóng” sáng nào cũng như “đồng hồ Tây”. Nó đứng dưới cửa sổ tôi gào “mì nóng” lanh lỏi, kết thúc bằng chữ “ròn”. Chao ôi, khâm phục độ nẩy của lưỡi nó. Đồ rằng, cả miền Bắc có mình nó biết phát âm chữ R! Không trốn được những âm thanh đó, tôi chúi đầu vào đống chăn chịu đựng qua “cơn bĩ cực”. Nhưng giờ “thái lai” đến là lúc mẹ tôi đi tập thể dục về. Nhìn con gái còn “giương đò”, bà lại ca “dậy sớm có lợi cho sức khỏe” là lá la... Thôi thà dậy béng cho xong.
Chuyện xin việc không thể gọi điện thoại. Tôi đã qua bài học thứ nhất khi tổng kết thông tin qua điện thoại là con số 0 tròn trĩnh. Mấy người trực điện thoại hoặc nhấm nhẳng hoặc chẳng trả lời câu nào cho ra hồn.
Tôi mò tới “Trung tâm giới thiệu việc làm” và thấy ngay mình là con ngớ ngẩn. Vừa lộ “tốt nghiệp ở Nga về”, họ hỏi ngay:
- Sao không ở lại, về làm gì?
- Làm việc.
- Việc gì mà làm?
Tôi trố mắt nhìn họ, thầm điểm lại xem mình có vào nhầm chỗ.
- Ở đây không giới thiệu việc à? Sao ngoài kia cả chục người làm hồ sơ?
- Họ làm hồ sơ xin đi ra nước ngoài lao động, làm ăn. Đi Hàn quốc, Libi, Iran... có cả đi Nga đấy. Cô có muốn...
Tôi xua tay cám ơn rồi chuồn thẳng ra cổng.
Bài học thứ hai. Tránh lai vãng ở “Trung tâm giới thiệu mờ ám”. Không khéo bị lẫn vào hàng ngũ các cô gái “sính” chồng Đài Loan.
Sau hai bài học, 50% nhiệt tình “phục vụ đất nước” đã đi tong. Tôi chuyển sang “xu hướng” nghe ngóng chứ không đâm đầu làm theo báo nữa. Người thân mong ngóng tôi về sau những năm xa cách, qua 5 tháng, tình cảm cũng vơi đi. Đến mẹ tôi còn sốt ruột khi thấy con gái thất nghiệp nằm chỏng gọng ở nhà. Bà rỉ rả “nhàn cư vi rồi đấy con ạ”. Đúng quá, nhàn đến “rách việc” đây. Sáng chiều cơm nước. Từ ngày tôi về, tự dưng “Osin” về quê. Chả hiểu bà chị dâu tốt nghiệp khoa kinh tế ở đâu mà giỏi tính thế. Tôi hậm hực cũng chịu, nhăn nhó mẹ tôi chả “hát” nửa tiếng đến ong thủ mất. Bạn bè, đứa có việc đi cả ngày, đứa chưa có việc lại có người yêu, chồng con. Tôi trơ thổ địa, chẳng nhẽ trách ông Trời. May còn dăm ba đứa “lơ lửng giữa trời”. Tối tối tôi xách xe chạy qua nhà chúng tán gẫu, chia xẻ “mánh khóe sống đời”. Tôi hiểu giờ người ta xin việc là xin vào chỗ có “mầu”. “Mầu” là bổng lộc. Khoản này không thể có ngay khi mới làm mà phải nhích lên “lão làng”. Không phải ai cũng nhấp nhổm lên được. Chỉ những “tinh hoa” thôi. “Mầu” nữa là “mầu đi Tây” theo suất “nâng cao”. Tụi bạn tôi may mắn có việc thấy chí tiến thủ của chúng nhuộm sắc “hướng ngoại”. Chúng cong mông theo các lớp tiếng Anh, tiếng Pháp như lũ “sống gấp”, xem ngoại ngữ là cái “cánh” mang chúng ra bầu trời tự do. Sau mấy tháng “thất nghiệp” từ một con “Nga ngố” tôi kết hợp tính nói thẳng, nói thật của Tây với ngoa ngoắt của mấy bà hàng rau, hàng thịt mà mỗi ngày hai lần tôi nhẵn mặt thành một dạng “củ chuối” mà mẹ tôi không chấp nhận được. Bạn bè bầu tôi là “huấn luyện viên phụ huynh” tầm cỡ. Từ chỗ mẹ tôi muốn lấy lại hình ảnh đứa con gái út thùy mị của trước ngày đi Tây, chuyển sang tôi “biến” bà phải chấp nhận triết lý “cái gì cũng có thể với con gái mình”, thậm chí là cướp biển! Một kết quả đôi bên cùng có lợi. Tôi được tự do, mẹ tôi khỏi thấp thỏm khi khuya khoắt. Nhưng một cái lợi nữa mà tôi chưa lường được. Tình trạng “bụi đời” của tôi khủng bố tinh thần cả nhà nên họ huy động toàn bộ các mối quen biết họ hàng từ “bắn đại bác” đến “phi dao” để tìm việc cho tôi. Vào một bữa cơm chiều, ông anh trai yêu quý thông báo một tin quan trọng rằng ông giám đốc, bạn cũ hồi phổ thông, dù mới tìm lại nhưng có nhiều duyên nợ, nhận tôi vào công ty ông ta. Mà đó là công ty nhà nước trăm phần trăm, thuộc Bộ khoa học và Công nghệ môi trường cơ mà. Cả nhà xôn xao, khởi sắc. Tôi cũng hí hửng như sắp thành “ông nọ, bà kia”. Thêm bài học thứ ba. Muốn xin được việc phải quen biết. Tổng quát, muốn được bất kỳ việc gì đều phải có “quan hệ”. Cứ kiểm chứng bằng những buổi tôi “đánh quả” nhà bạn bè là biết. Chị dâu hay mẹ tôi đi chợ, y rằng bọn bán hàng nó giúi cho rau già, bí xơ, thịt dai nhoách. Không có “quan hệ khách hàng thường xuyên” tôi xây dựng mấy tháng nay làm sao có đồ ăn ngon. Tôi giờ ra chợ mua cả tuần không trả tiền là cứ vô tư. Quen thế, không chừng khi nào cưới, tôi phát đại cho chúng thiếp mời cũng chẳng có gì muối mặt hết!
Ông anh giục tôi tới Bộ Giáo dục và Đào tạo xin giấy chứng nhận tốt nghiệp làm hồ sơ. Tôi ngoạc mồm cãi “bằng sờ sờ ra còn chứng nhận, chứng nhiếc gì” liền bị cả nhà xúm vào sỉ vả ác liệt. Mỗi người một giọng lên lớp hòng dẹp cái thói “ngông nghênh” của tôi.
Mười giờ sáng tôi có mặt ở cổng Bộ Giáo dục và Đào tạo. “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” có khác, nhà cửa của Bộ đàng hoàng, khang trang. Khu vườn thênh thang giữa thủ đô tấc đất, tấc vàng nhìn sướng mắt. Tôi tiến đến khu nhà 5 tầng, bắt đầu một chuỗi những “xin lỗi chú”, “xin lỗi cô” và cuộc “việt dã” theo cầu thang. Giờ tôi mới biết người Việt nam nào có tính “nhúng mũi” vào chuyện người khác. Tất cả các câu hỏi của tôi đều được trả lời u ơ “không rõ”, “hình như”. Tôi khùng người vì leo thang nhưng ngộ ra vì sao mẹ tôi về hưu rồi còn tập chạy(!). Cuối cùng tôi cũng mò ra phòng phụ trách lưu học sinh tốt nghiệp. Tôi gõ cửa dõng dạc, bước vào sau tiếng hừm. Tôi chào lịch sự dù chỉ nhận lại chiếc gật hay lay động cơ cổ.
- Cô cần gì?
Một trong hai người đàn ông đang đọc báo hất hàm hỏi.
- Thưa, cháu xin chứng nhận tốt nghiệp để làm hồ sơ xin việc.
- Về bao giờ?
- Dạ, gần một năm.
- Sao giờ mới lên đây?
- Dạ... chẳng ai bảo cháu phải lên ngay cả.
- Cô này vô tổ chức, nguyên tắc về nước phải báo cáo ngay, còn chờ ai bảo.
Bị mắng “ngứa tai” lắm nhưng bài học cả nhà dạy hôm qua còn nguyên nên tôi im như hến. Tôi rút bằng, sổ điểm cùng giấy sứ quán cấp trình ông ta.
Ông ta cầm tấm bằng, không đọc mà lật qua, lật lại. Lật chán ông quay nhìn tôi. Nhìn như đánh giá mặt hàng, không khác gì tôi chọn cá. Thậm chí còn bĩu môi. Tôi nghĩ, ông này mua cá mà “thể hiện” thế, bọn hàng cá chửi cho tanh người. Nghĩ gì thì nghĩ tôi vẫn làm mặt khép nép. Chợt ông ta ném bẹt cả bằng lẫn giấy tờ của tôi xuống bàn, hỏi gọn lỏn:
- Học gì? Ở đâu?
- Dạ kinh tế, trường Plekhanov ở Matxcơva.
- Học từ năm nào? Tốt nghiệp năm nào?
- Dạ... những điều đó có cả trong bằng rồi, sao chú còn hỏi.
- Tôi hỏi là việc của tôi. Cô không trả lời được phải không?
Ông ta ngẩng nhìn tôi mãn nguyện. Chả hiểu ông ta phát minh được cái quái gì từ mấy câu hỏi trẻ con đó mà mắt ông chợt ánh lên ranh mãnh.
- Cô học hành cái gì. Sang chỉ lo đi buôn, bằng thì mua.
Tôi há hốc mồm còn chưa tin ông ta đang “vu cáo” mình. Ông ta dồn tiếp:
- Cô nói tôi nghe, bằng này cô mua bao nhiêu?
Đến nước này tôi chịu hết nổi. Bao kinh nghiệm cãi nhau với mấy bà ngoài chợ chợt loang loáng trở về. Tôi vênh mặt không kém ông ta, mắt cũng “đèn pha ôtô” xoáy áp đảo:
- Chú nói bằng này giả? Chú nói bằng này mua? Nghĩa là bảng điểm cũng giả, giấy chứng nhận của chú trưởng phòng Lưu học sinh Matxcơva cũng mua nốt. Vậy chú làm ơn ghi cho cháu mấy chữ vào đây. Tiện ký và đóng dấu luôn cho cháu. “Nói có sách, mách có chứng”, mai kia có người sang Matxcơva, cháu kiểm chứng lời chú.
Vừa nói tôi vừa rút xoạch tờ giấy và cây bút đặt trước mặt ông ta. Ông ta đứng bật dậy, há hốc mồm chẳng khác gì tôi lúc trước, lắp bắp:
- Cô... cô ăn nói với tôi thế hả. Giọng lưỡi con buôn...
- Chú nhìn người như thần. Cháu học kinh tế chú nói đi buôn. Bằng chú lật qua mà biết giả, thật kém gì người buôn “xanh”...
Ông ta đập bàn đánh rầm:
- Cô tưởng đây là chợ, cô phát biểu vô tổ chức... biết đây là đâu không?
Tôi suýt nữa cũng học bà bán thịt bò kèm 70% thịt trâu ngoài chợ chống tay vô hông, “quạc” lại:
- Cháu biết... thì chỉ có chợ mới nói “giả, thật, giá bao nhiêu” chứ.
Mặt ông ta đỏ rần như người có triệu chứng huyết áp “quá tải”. Tôi trót “cưỡi lưng hổ”, tự biết không đường lui. Cuộc đấu khẩu sẽ đến đâu nếu không có tiếng cười của người đàn ông thứ hai trong phòng. Cả hai “đối thủ” cùng dồn mắt sang ông ta. Người đàn ông chậm rãi tới bên tôi. Nét mặt hòa nhã nhưng mắt giấu vẻ khoái chí sau cặp kính.
- Cháu nói với chú Đạo thế là không được. Chú Đạo người lớn chẳng chấp cháu “trẻ người, non dạ” làm gì. Đứa nào mới đi Tây về chẳng thế. Đưa bộ copy đây chú vào sổ. Chiều mai lên lấy giấy ở phòng 32. Thôi, chưa xin lỗi chú Đạo còn chờ gì?
Nghe vậy là tôi đủ “thông minh” hiểu ý. Một trọng tài kinh nghiệm thổi còi đúng lúc nhắc hai cầu thủ “fair play”! Tôi chuyển tần số lời nói:
- Chú Đạo bỏ qua cho cháu mấy lời láo lếu vừa rồi. Ở nhà cháu vẫn bị mẹ mắng suốt vì tội cãi bướng mà.
“Chú Đạo” kia mặt vẫn đỏ nhưng lẽ nào không “miễn cưỡng bắt tay đối thủ”. Ông ta lầm lỳ chẳng ra gật, ra lắc ngồi xuống cầm tờ báo đọc tiếp. Tôi lại gần người đàn ông mang kính để ký vào sổ, khẽ nói nhỏ:
- Cháu cám ơn chú nhiều.
Ông ta mỉm cười với tôi:
- Molodec! (Cừ lắm!)
Bữa cơm chiều, tôi “tường thuật” lại chuyện “chú Đạo”. Chị dâu tôi khoái bất ngờ tới mức trước mặt mẹ chồng dám vỗ đùi đôm đốp. Tôi ngờ rằng bà này cũng từng bị cái Bộ kia “đì” rồi nên giờ được “trả thù quá khứ”. Mẹ và anh tôi nhăn nhó. Mãi sau mẹ mới chép miệng:
- Mày thật chả khác bố mày ngày xưa.
Bố tôi ra đi sớm khi tôi mới 10 tuổi. Tôi chẳng còn nhớ nhiều về bố. Nhưng tôi tin, nếu ông còn, ông sẽ xoa đầu con gái rượu chứ chẳng mắng đâu.
Đầu tuần, theo lời ông giám đốc tôi đến cơ quan làm việc. Không biết nếu tôi đi làm dâu mẹ tôi có lo như tối hôm trước ngày tôi đi làm. Bà đi ra nhắc, đi vào dặn. Anh trai tôi răn đe:
- Mày làm thế nào cho tao còn gặp lại được bạn bè. Bớt mồm đi. Người ta hỏi, trả lời cho ngoan ngoãn. Lớn rồi, nghe hỏi phải biết ý họ mà trả lời.
Con bạn thân đọc “lesson” cho tôi lĩnh hội. Nào bánh kẹo, thuốc lá, trà ra sao, chào ai cô chú, ai anh chị... Đặc biệt khoản “ngoại hình”:
- Mặc đầm cho nữ tính. Đầm dài bớt ganh ghét của đồng nghiệp nữ nhưng mất cổ động viên nam. Độ ngắn của đầm tỉ lệ thuận với trình độ văn hóa.
Tôi lục tung valy tìm ra chiếc đầm xanh. Màu hơi ngớ ngẩn nhưng có vẻ nữ tính. Độ dài của nó vừa khéo để không sexy cái đầu gối củ lạc, lại chứng tỏ tính kín đáo của bằng Đại học.
Tôi đi sớm, lởn vởn chờ phòng số 4 có người. Theo lời giám đốc, tôi xông tới “làm quen”. Ở nhà mẹ vẫn khen tôi có đức “trơ tráo”. Tôi còn nhiễm tính “tự tin mù quáng” của người Nga nên chả bối rối chút nào khi bước vào.
- Chào các chị, các anh - Tôi hơi nghêng người và nở nụ cười bài bản – Em là Thu, anh Bình giám đốc nhận em vào làm công ty mình từ hôm nay.
Năm người, định vị năm bàn quay nhìn tôi. Một giây, hai giây... năm giây. Tôi chợt thấy nụ cười trên môi mình vô duyên trước 10 chiếc mắt dọi vào. Từ hôm về nước, tôi xem nhiều phim Việt nam và không chịu được vẻ vô cảm của các “sao” điện ảnh. Giá họ học được vẻ mặt của năm người đang chiếu tướng tôi đây chắc nền điện ảnh Việt nam sẽ phất kém gì Holywood. Sang giây thứ sáu, muốn hay không nụ cười của tôi cũng không le lói hơn được nữa. Tôi đứng đực ra chờ phản hồi nhưng hình như họ cố làm vẻ nghễnh ngãng. Tôi thầm rủa số mình đi đâu cũng không xuôi xẻ.
- Sao tôi chả biết gì nhỉ?
Một giọng nam chất kim vang lên phá tan bầu không khí “mặc niệm”.
- Ông Bình làm những chuyện lạ đời. Đùng đùng cái gì cũng theo ý mình, hay dở thế nào cho người khác đổ vỏ. Giọng nữ ồ ồ cằn nhằn.
- Em có nghe loáng thoáng - giọng cô gái khá trẻ ngồi bàn gần cửa – Anh Bình nói nhận người về. Sắp tới công ty mình ký hợp đồng với công ty thiết bị y học của Nga.
- Ôi dào, viện này thiếu gì kỹ sư học Nga về. Toàn thằng chẳng làm được việc gì lại còn nhận thêm.
Giọng kim vừa nẫy nhưng tôi đã phát hiện ra của người đàn ông ngồi góc phải. Dù cửa sổ mang ánh sáng ban mai vào nhưng khuôn mặt ông vẫn không vì thế bớt già nua và nhăn nhó như quả táo Tàu. Kinh nhất là cặp mắt kẻ chỉ, khó đăm đăm đang tranh thủ “miệt thị” tôi.
Tôi vẫn đứng vì chả có ai định mời mình ngồi xuống chịu trận. May hôm nay tôi mặc chiếc đầm xanh. Tuy ngớ ngẩn nhưng theo các nhà “tâm lý học”, màu sắc có tác dụng giải tỏa. Màu xanh lờ lợ đó như lá chuối đặt trên thùng nước đang sánh qua sánh lại. Khổ nỗi “chiếc lá chuối” này không mảy may tác dụng “tâm lý” ông giọng kim. Ông chán bâng quơ, chuyển sang chĩa mũi dùi vào tôi:
- Ai bảo cô tới đây?
Kinh nghiệm ở Bộ Giáo dục và Đào tạo đã dạy tôi chẳng nên ngạc nhiên trước câu hỏi thừa. Ngoan ngoãn như lời ông anh dặn, tôi thỏ thẻ:
- Dạ thưa, anh Bình dặn sáng nay em tới làm quen với các anh chị.
Tình hình nghe ra chẳng sáng sủa hơn sau câu trả lời nhún nhường của tôi. May cô gái gần cửa bước tới kéo ghế mời tôi. Tôi đầy cảm kích. Tôi liếc tìm bộ ấm pha trà, lấy mấy gói bánh kẹo, thuốc lá ra đặt trên bàn, mạnh dạn hỏi cô gái còn đang đứng gần tôi:
- Cho mình mượn mấy chiếc đĩa được không?
“Đồng minh trong hy vọng” của tôi nhanh nhẹn mở tủ lấy đồ và giúp tôi. Tôi thầm cám ơn Trời. Dù thái độ của tôi giờ không còn tự tin như trước nhưng tôi vẫn đủ “khả năng” bê ra từng bàn mời các vị đang chiễm chệ đọc báo và bình luận chuyện không đâu. Tất nhiên họ uống trà. Tất nhiên họ gặm nhấm bánh kẹo và coi sự phục vụ của tôi là “tất nhiên” khỏi cần cảm ơn. Còn tôi “tất nhiên” phải quên thói lịch sự của Tây mà coi đó là văn hóa Việt nam!
Người đàn ông ngồi gần cửa sổ chợt cắt ngang câu chuyện về giá xe máy Thái lan đang xuống:
- Em học ngành gì bên Nga?
- Dạ em học Kinh tế.
- Lại Kinh tế - giọng kim lần này hơi méo có lẽ do chiếc kẹo Hải châu còn mắc trong răng – Đâu cũng nhan nhản kỹ sư kinh tế. Mang tiếng học hành mà chả biết “đếch” gì. Làm hợp đồng viết ngu bỏ mẹ. Cháu ông Viện phó học Kinh tế vừa vào Viện, con bà Hoài phòng “Công nghệ nguyên tử” cũng đang làm hợp đồng bên đó.
Tôi khẽ nhăn mặt.. “Lại gặp bạn “chú Đạo” rồi. Giờ mà ông hỏi giá bằng Đại học, mình phải hô bao nhiêu đây?”.
- Cô ở đâu đến đây?
Chiếc kẹo đã chui tọt vào họng nên câu hỏi vang lên lanh lảnh. Một câu hỏi đơn giản như bài học đầu tiên của chương trình học ngoại ngữ, ông có hỏi bằng tiếng Anh tôi vẫn trả lời vô tư.
- Em ở Hà nội ạ.
Những khuôn mặt “đầy ấn tượng” hiện ra. Cáu kỉnh là của ông giọng kim:
- Ai chả biết Hà nội. Quen ai mà tới đây?
- Á... – hơi ngượng vì sự “chậm hiểu” nhưng tôi chữa ngay- Dạ, em chỉ quen anh Bình giám đốc thôi ạ.
- Quen mỗi ông Bình mà xin được vào Viện lớn thế này. Giọng ồ ồ thắc mắc kèm theo cái nhìn nghi vấn rất “nữ tính”.
Tôi còn quen thêm được ai từ ngày về nước ngoài mấy bà buôn ngoài chợ.
- Thế cô con ai?
Cái hất hàm đầy tính “khảo sát” của ông giọng kim chĩa vào tôi. Tất nhiên lần này tôi đã “thấu” câu hỏi. Ông anh tôi chả dặn phải xem ý người ta mà trả lời là gì. Tôi dõng dạc:
- Dạ em không con ai cả ạ.
Có bịt tai tôi cũng nghe tiếng cô gái “đồng minh” cười váng lên. Tiếng ho khục khục giấu tiếng cười “thiên nhiên” là của ông ngồi kế cửa sổ, anh chàng trung niên từ đầu chưa nói gì chợt rút kính lau lấy, lau để. Chỉ còn lại hai khuôn mặt của hai chất giọng “ngược đời” là thộn ra. Giọng kim rít lên:
- Cô học đâu kiểu nói trêu ngươi thế hả? Cô biết tôi là ai không?
Tôi nghệt mặt chả hiểu mình có tội gì. Tôi quay sang “đồng minh” cầu cứu nhưng cô ta còn mải cười đến mức chạy bắn ra hành lang, vội vàng lao ngay vào ông Bình đang bước tới. Cô khẽ “Ối”, ngượng nghịu. Bốn người còn lại kéo ghế đứng lên chào đồng loạt. Chỉ có tôi đang ngẩn ngơ vì “quả mắng” nên ngồi tại chỗ khẽ lúng búng.
- Chào mọi người! - Giọng sang sảng đúng chất Sếp - Làm quen vui quá. Nhân viên mới có quà cho anh em hả. Được đấy.
Quay sang bên, ông giám đốc nói:
- Anh Trung tổ chức và chị kế toán lên phòng tôi có việc cần bàn nhé!
Hai người đứng dậy theo ông lên phòng. Tôi toát mồ hôi. Thôi xong. Ông anh nhắc “khéo lời với ông trưởng phòng tổ chức mới hòng được vào biên chế”. Loạng quạng thế nào tôi “trêu ngươi” ông ta rồi. Vụ này khéo đứt!
Ngày sau, tôi đến, chẳng có chỗ riêng của mình trong phòng, chẳng có việc cụ thể. Giám đốc bảo làm quen công việc nhưng có ai nói năng gì với tôi đâu. Cô “đồng minh” trở nên giữ kẽ. Mặt ai cũng như bức tường. Cảm tưởng tôi bị tẩy chay. Tôi ra hành lang nghe chim sẻ chíu chít trên nhánh xà cừ, buồn bã như giữa đảo hoang. Vài ngày sau, giám đốc chỉ tôi phòng nhỏ, kêu dọn dẹp, kê bàn vào lấy chỗ làm việc. Sáng 8 giờ đi, trưa cơm nhà, chiều lại công ty. Việc duy nhất là ngồi và ngó qua cửa sổ. “8 giờ vàng ngọc” thoải mái tiêu. Chán, tôi lò dò xuống phố thăm tình hình Model của Hà nội.
Từ ngày tôi đi làm, dù tập sự không lương, mẹ yên lòng hẳn. Tôi thành “thất nghiệp” toàn phần. Hiếm hoi gặp bọn bạn chẳng biết kể chuyện gì. Chẳng lẽ kể chuyện “năm anh em trên chiếc xe tăng” hở ra là nã đạn vào tôi. Hay kể chuyện Sếp sáng đảo qua công ty vài phút là biến. Thỉnh thoảng, ông định vị trong phòng thì toàn thấy “họp... kín”. Có lần không nén được tò mò, tôi ghé tai nghe trộm. Hoá ra các bố chơi “tá lả”. Tôi chán ngấy đóng vai người thừa. Ho hoe tính chuyện xin thử chỗ khác đã bị ông anh dạy thế nào là đức kiên tâm “trường kỳ kháng chiến”. Tiền tiêu do mẹ tài trợ đủ ăn sáng, bơm xe, tình rỗng tuyếch, công việc đuổi ruồi. Tôi tù túng trong mọi ràng buộc từ nhà đến công ty. Mẹ tôi nhắc khéo chuyện “gia đình”. Tôi tỉnh queo:
- Mẹ chi tiền. Con ra chợ coi thằng nào “sạch nước cản” mua về làm chồng.
Bà chán. Tôi buồn, tôi nhớ nước Nga. Khi ở đó tôi chỉ nhìn thấy những điều đen tối mà chê nhưng khi về rồi, tôi biết, tôi thiếu nó. Cho dù ngày đó có bơ vơ, có khó khăn, khắc nghiệt nhưng tất cả thật rõ rằng để mình phải vượt qua. Còn sống nơi quê hương sao tôi lạc lõng. Ai giúp tôi mài bớt những sù sì, góc cạnh để có thể lăn tròn trong xã hội này?
Tối thứ bảy, tôi ngồi nhà xem vở tuồng “tân cổ giao duyên”, ngoan như bà góa thủ tiết với chồng. Chuông điện thoại kêu, tôi uể oải nhấc.
- Thu hả?
- Thu đây, ai đó?
- Còn nhớ Thắng “mập” không? Tao đây.
- Ôi Thắng, mày đang ở đâu vậy? Tôi reo lên khi nhận ra thằng bạn thân từ ngày học phổ thông đến suốt năm tháng ở Nga.
- Matxcơva chứ ở đâu. Mày thế nào, nghe tụi nó bảo đi làm rồi hả?
- Làm khỉ gì, chán muốn bỏ. Tao đã thấy lời mày khuyên ở lại là “chân lý”.
- Thế mày còn thích đến với “chân lý” không?
- Thích cũng phải qua ối “cửa” mới tới được “chân lý”. Còn mày thế nào?
- Tao gọi về hỏi mày chịu qua giúp tao phụ trách phần kế toán cho công ty của tao ở Matxcơva không? Đồng ý tao gửi giấy tờ về làm hộ chiếu. Tao điểm ra chỉ mày đủ khả năng, đúng nghề và tính “bà la sát” của mày mới trị được bọn trong công ty. Nghĩ sao?
Tôi bất ngờ chẳng nói được lời nào. Hơn một năm qua, tôi đã biết, ở Việt Nam “nghề” sáng giá nhất là “nghề đi Tây”, “nghề xuất ngoại” dù ngắn hạn, dài hạn. Những ai chê “nghề” này chắc chắn là Sếp. Mà Sếp chỉ chê “dài hạn” vì đi lâu dễ “vênh cạ” chứ “ngắn hạn” Sếp OK đầu tiên.
- Ê, chán nước Nga chưa mà im như thóc vậy?
- Không... tao đang tính – tôi lúng túng không biết nên nói kiểu gì để hợp “phong cách người Hà nội”- mẹ tao lo đi nữa sẽ “ê sắc ế”...
- À... mày định lấy chồng kiểu gì tao không biết nhưng nếu định lấy thằng yêu mày thì lấy tao đi. Tao yêu mày lâu rồi.
Lần này tôi “cấm khẩu” hoàn toàn. Thắng chợt chuyển giọng:
- Nói thật đấy.
Trời ạ, mẹ tôi nói cấm có sai “Ngưu tầm ngưa, báng bổ như mày, chỉ gặp thằng ngang ngửa”. Nhưng dù “củ chuối” cỡ nào tôi cũng không thể tưởng tượng ra được màn tỏ tình “mày” “tao” qua điện thoại quốc tế!
- Thu ơi, suy nghĩ đến trưa mai nhé! Thời Edison chỉ cho suy nghĩ 5 phút thôi mà -Thắng cười hì hì- không đùa đâu, 100% nghiêm túc. Hẹn mai!
Máy bay cất cánh, mảnh đất quê hương chao nghiêng. Dòng sông Hồng kia rồi, quanh năm đỏ đậm phù sa. Hà nội li ti, nhấp nhô mái ngói. Tôi lại ra đi lần nữa. Chút nhơ nhớ, bâng khuâng về Hà nội, về mẹ.
Giọng cô chiêu đãi viên Nga nhắc người ngồi cạnh đeo dây an toàn nghe quen như mới hôm qua. Nhưng hình như vẫn có gì là lạ. Có lẽ, lạ vì không ngơ ngác như khi xưa sang học. Con đường phía trước sẽ không trải thảm, sẽ không ít khó khăn, nhưng tôi biết, ở đó tôi có thể sống và làm việc mình mong muốn. Cảm giác tự do ngọt ngào.
Hà nội mờ dần qua làn mây mỏng. Quê hương ơi, ta sẽ về như tìm bóng cây giữa con đường chang nắng. Sẽ về để thêm động lực ra đi. Về để hiểu ta Người Việt Nam và Quê hương ngàn đời vẫn một!

 
Back to top
« Last Edit: 28. Nov 2009 , 16:54 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #549 - 04. Dec 2009 , 21:38
 
Viện trợ ODA  cho VN gia tăng

Các nước ngoại quốc cam kết viện trợ cho Việt Nam hơn 8 tỉ đô-la qua chương trình ODA trong năm tới, so với 5 tỉ đô-la viện trợ trong năm 2009.

Sự gia tăng tiền viện trợ, được thông báo ở buổi họp của Nhóm Tư vấn (Consultative Group) nhóm họp ở Hà Nội, khi nền kinh tế Việt Nam đang phát triển ở mức 5 phần trăm.

Viện trợ nhiều nhất vẫn là Ngân hàng Thế giới, cam kết viện trợ 3 tỉ rưỡi đô-la. Chính phủ Nhật Bản hứa 1.64 tỉ đô-la, trong lúc Ngân hàng Phát triển Á châu (ADB) cam kết viện trợ 1.48 tỉ đô-la.

Cả ba nước viện trợ nhiều nhất đều ủng hộ những dự án hạ tầng cấu trúc lớn, chẳng hạn như một hành lang chuyên chở xa lộ và đường sắt từ Trung Quốc đến cảng Hải Phòng và một sân ga mới cho phi trường Hà Nội.

Tổng số ODA được các nước trong Liên hiệp châu Âu cam kết ủng hộ cho Việt Nam lên đến hơn 1 tỉ đô-la, tăng 50 phần trăm so với năm 2008. Viện trợ song phương của Hoa Kỳ tăng 40 phần trăm, lên tới 138 triệu đô-la.


Theo Phó thủ tướng Võ Hồng Phúc, Việt Nam khuyến khích sự tham gia sinh hoạt của các đoàn thể trong một xã hội dân quyền qua cơ chế “tổ chức quần chúng” miễn là những hội đoàn này do ... Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam kiểm soát!

Đại sứ Anh ở Hà Nội ông Mark Kent, nói sự gia tăng viện trợ lần này phần lớn dựa vào cam kết gia tăng hạ tầng kiến trúc và qua sự ủng hộ của những biện pháp kích cầu nền kinh tế của Việt Nam, nhằm đáp ứng lại sự khủng hoảng của nền kinh tế toàn cầu.

Đại sứ Hoa Kỳ ở Việt Nam ông Michael Michalak nói sự gia tăng viện trợ là do một phần của trong kế hoạch viện trợ đã được dự tính cho Việt Nam.

Số lượng tiền viện trợ giải ngân hằng năm cho mỗi năm thấp hơn lượng tiền các nước đã hứa, vốn là một phần trong chương trình viện trợ đã được cam kết kéo dài trong nhiều năm. Trong mười một tháng đầu tiên của năm 2008, nhà nước Việt Nam nói tổng số tiền viện trợ cho Việt Nam được giải ngân chỉ khoảng 2 triệu đô-la.

Một số nước đã thông báo là họ sẽ rút ra khỏi chương trình trợ cấp ODA cho Việt Nam trong năm 2012, khi Việt Nam trờ thành nước có lợi tức trung bình.

Các nước viện trợ nhấn mạnh nhu cầu Việt Nam cần hạn chế sự phát triển tín chỉ gây nên từ chính sách kích cầu kinh tế để duy trì sự ổn định nền kinh tế vĩ mô. Họ cũng chỉ trích những hạn chế sử dụng internet và tự do ngôn luận của Việt Nam, và kêu gọi cho sự tham gia nhiều hơn nữa của xã hội dân quyền trong những chính sách của Việt Nam.

Phó thủ tướng Việt Nam ông Vũ Hồng Phúc nói ở buổi họp là Việt Nam khuyến khích sự tham gia sinh hoạt của xã hội dân quyền qua cơ chế “tổ chức quần chúng”. Những tổ chức như thế, bao gồm Đoàn Thanh niên, Hội Phụ nữ và Công đoàn, vốn là những cánh tay nối dài của Đảng Cộng sản Việt Nam

Viên trợ của Nhật bản và Ngân hàng thế giới gia tăng.Không  biết  bao nhiêu phần trăm  vào Túi các Cán Bộ  Lãnh đạo Đảng.
Chắc chắn Chính phủ  Nhật KHÔNG BIẾT  Có THAM NHŨNG ở Việt nam Xã hội chủ nghĩa.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #550 - 09. Dec 2009 , 06:37
 
Viết về buổi “làm việc” với cơ quan an ninh vào tối ngày 29 tháng 11 năm 2009 của tôi


 

Kỹ sư  xây dựng Nguyễn Đăng Cao Đại tường trình từ Sài Gòn

 

Nội dung chủ yếu của buổi làm việc xoay quanh 2 vấn đề chính như sau:

•1/ Vấn đề thứ nhất là công an TP - Sài Gòn yêu cầu tôi rút tên ra khỏi Khối 8406 mà tôi đã tự nguyện ghi tên ủng hộ từ hồi tháng 8/2009
•2/ Vấn đề thứ hai là bài viết mới đây đầu  tiên của  tôi có  tựa  đề  là : “Một số cảm nhận về hai chữ dân chủ” được phổ biến khá rộng trên Mạng.

       Tôi xin đi vào chi tiết từng sự việc một. Phần mọi người gặp mặt chắc là không cần kể lại nữa vì đã có chị Hồ Thị Bích Khương đã viết tường trình khá đủ rồi.

        Sau khi bị áp giải về đồn công an phường  9, quận Phú Nhuận, họ có mời tôi lên phòng làm việc trên lầu. Hình như đây là phòng ngủ của anh em công an trong phường vì tôi thấy trên bàn có chăn mền. Sau đó họ dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ thì tôi nói rằng tôi rất đói, giá các anh để tôi ăn xong món lẩu kêu ở quán thì hay quá. Họ đã mua cho tôi ổ bánh mì và chai nước suối để ăn tạm. Sau khi ăn và vệ sinh miệng thì chúng tôi bắt đầu vào “làm việc” với họ.

         Họ hỏi tôi là anh biết tại sao chúng tôi mời anh về đây không thì tôi trả lời không biết. Mà tôi không biết thật ! Tôi chỉ khó chịu vì món ăn kêu lên rồi, nếu không ăn thì rất lãng phí. Tiếp theo là ghi lý lịch và lời khai của tôi.

          Về khối 8406 họ hỏi tôi rất nhiều, tôi chỉ tóm tắt các ý đối thoại với họ thôi. Người chủ yếu làm việc với tôi là anh Nam, ngoài 40 tuổi nên chúng tôi xưng là anh em cho “gần gũi”. Sau đây tôi lược ghi tóm tắt nội dung cuộc đối đáp với họ :

-          Ngày tháng em ký tên tham gia ?

-          Em nhớ khoảng tháng 8 năm 2009, không rõ ngày.

-          Ai giới thiệu hay tự tham gia ?

-          Tự em thấy trên mạng nên tham gia ghi danh.

-          Điều gì làm em tham gia ?

-          Em thấy Khối 8406 đòi hỏi dân chủ tự do cho đất nước, em rất ủng hộ thôi.

-          Em sai rồi, bây giờ anh yêu cầu em rút tên khỏi khối 8406 ngay đi.

-          Anh có thể cho biết lý do không ạ ?

-          Em rất mơ hồ. Có biết Khối 8406 thành lập không đăng ký Nhà Nước, không hợp pháp hay không ?

-          Em nhớ trong luật có ghi người dân có quyền tự do thành lập hội, hay lập khối mà anh.

-          Tất nhiên là có quyền được tự do, nhưng phải làm đơn xin phép Nhà Nước đã.

-          Vậy à, trước giờ em vẫn nghĩ là Khối 8406 là khối hợp pháp, để em xem lại coi.

-          Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ, không lẽ em ủng hộ lật đổ chế độ à ?

-          Không, anh. EM không ủng hộ lật đổ chế độ và phản đối mọi ý nghĩ lật đổ chế độ. Em chỉ ủng hộ dân chủ và tự do thôi. Nhưng em nghĩ Khối 8406 cũng không đòi lật đổ chế độ đâu anh, họ ôn hoà đòi hỏi dân chủ, tự do thôi mà.

-          Bọn em là rất mơ hồ, Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ. Em biết ông Nguyễn Chính Kết không ?

-          Em có biết giáo sư Nguyễn Chính Kết, chỉ nghe tên thôi anh ạ.

-          Đúng là bọn em còn trẻ và quá mơ hồ, ông Kết này mà giáo sư gì, giáo sư tự phong thôi, ông này đã gửi mail cho Đỗ Nam Hải, yêu cầu đấu tranh bạo động, thành lập Mặt trận giải phóng Miền Nam VN. Em là thành viên Khối 8406, vậy mà em dám ủng hộ họ như thế à ?

-          Không, em không ủng hộ đấu tranh bạo động, càng không ủng hộ lật đổ chế độ. Em chỉ ủng hộ tự do dân chủ, nhân quyền thôi anh.

-          Bây giờ tụi anh đã phân tích cho em hiểu. Em có đồng ý rút tên khỏi Khối 8406 hay không ?

-          Em bảo đảm, là nếu Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ thì em sẽ rút tên ra khỏi khối. Nhưng mà để em về đọc lại kỹ tuyên ngôn của Khối 8406 lần nữa xem có đúng như vậy không đã anh !?

-          Không lẽ em không tin anh hay sao. Anh coi em như em út trong nhà thôi, không lẽ lại đi nói dối em hay sao. Em rất mơ hồ về chính trị.

          Sau đó, tôi có làm cam kết là nếu Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ thì tôi sẽ rút tên khỏi Khối, và sẽ không gặp gỡ những thành viên của Khối nếu việc làm của họ là phi pháp.

          Tuy nhiên, khi về đến nhà, tôi suy nghĩ có một điều làm tôi thắc mắc: Nếu thật sự Khối 8406 là một khối bất hợp pháp đi chăng nữa, thì cũng không thể cấm tôi gặp gỡ những thành viên của Khối như tối qua được. Tôi nghĩ pháp luật nứơc ta đâu có khoản nào cấm gặp người phạm tội. Ai phạm tội thì bắt người đó, tại sao công an lại bắt giữ người đi gặp gỡ những người không hề phạm tội như kỹ sư Đỗ Nam Hải, các chị Lư Thu Duyên, Lư Thu Trang….

          Hàng ngày, tôi vẫn gặp nói chuyện với mấy người xì ke, ma túy trong xóm. Không lẽ gặp họ cũng là phạm tội, vậy sao không bắt  giữ  như  tối  qua đi (???)

          Các anh công an hẹn tôi ngày mai (01 tháng 12 năm 2009) tiếp tục phải làm việc. Tôi sẽ in bản tuyên ngôn của Khối - 8406, để nhờ các anh chỉ ra chỗ nào ghi là Khối 8406 này đòi lật đổ chế độ. Và cũng khẳng định là việc thành viên K- 8406 “phạm pháp” không liên quan gì đến tôi cả. Tôi có gặp họ thì chỉ là các công dân lương thiện, hợp pháp gặp nhau mà thôi. Ngoài ra trong danh sách mấy ngàn người trong Khối 8406, không lẽ tất cả là phạm nhân cả hay sao ?  Muốn tôi không gặp ai thì công an phải cho tôi một danh sách để tôi còn “tránh xa” họ chứ.

          Vấn đề về bài viết của tôi, họ nói là trong bài viết có ghi dưới là cám ơn anh Nguyễn Khắc Toàn đã có góp ý kiến, họ hỏi tôi là chỗ nào do anh Toàn ở ngoài Hà Nội đã góp ý. Tôi cũng trả lời rất thật (nói dối là việc khó khăn với tôi). Những ý nào do anh Toàn đóng góp, ý nào của tôi…vv…

          Họ đề nghị tôi gởi mail cho các trang Mạng, để yêu cầu gỡ bài của tôi xuống ngay. Tôi chưa trả lời họ vấn đề này. Ngày mai tôi cũng sẽ trả lời là tôi không thể đồng ý yêu cầu này của họ vì vô lý quá, có bao nhiêu bài của các công dân trong nước hiện vẫn còn đầy trên các trang Mạng vậy mà họ không buộc những tác giả ấy gỡ xuống mà chỉ bắt tôi làm việc đó là sao ?  Tôi định bụng sẽ nhờ họ góp ý về bài viết, chỗ nào cần thêm, chỗ nào cần bỏ, tại sao phải làm như vậy…vv…

          Nhìn chung, các anh công an tối hôm qua đối xử với tôi khá “lịch sự, nhẹ nhàng thể hiện có văn hoá ứng xử, giao tiếp”…. Hai bên cùng quan điểm là “ủng hộ dân chủ, tự do và nhân quỳên”…???!!!!.  Hai bên cũng trao đổi về việc chống Trung Quốc. Anh Nam có khẳng định với tôi là : “ đâu phải chỉ có chú mày chống, bọn anh cũng chống, khi Trung Quốc mà qua đây, tao già rồi cũng vác súng chơi nó đấy nhé…”. Tôi thấy các anh có vẻ thực hiện đúng 6 lời Hồ Chủ Tịch đã dạy về cách đối xử với nhân dân. Tôi có thể hoàn toàn hài lòng và hy vọng ở buổi làm việc tiếp theo, hai bên sẽ tiếp tục trao đổi quan điểm trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau như vậy.

          Thế nhưng, khi chứng kiến tại nơi xảy ra trong Tiệm Café tối hôm qua thì số công an còn lại đã đối xử với anh Đỗ Nam Hải, với các chị Thu Duyên, Thu Trang lại hoàn toàn không như đã đối xử với tôi. Họ đã làm ngược lại như đã tiếp xúc với tôi tối đêm hôm qua, tôi thật buồn và bất bình về chuyện đó, về 2 cách đối xử hoàn toàn trái ngược nhau đến ghê ghớm. Thật kinh khủng và phức tạp quá…

          Tôi cũng đã rõ lý do vì sao họ lại hành xử với 2 lối khác nhau khi trao đổi với nhà báo Nguyễn Khắc Toàn hơn nửa giờ đồng hồ khi được họ thả ra khoỉ đồn công an vào hồi hơn 23 giờ đêm hôm qua.

          Tôi là người rất chân thành tôi chỉ muốn công an Việt Nam hãy đối xử bình đẳng với tất cả công dân mà họ phải làm việc và tiếp xúc. Nếu được như vậy hình ảnh của họ sẽ tốt hơn lên trong mắt dư luận mà thôi !

 

Tường trình sáng ngày 30/12/2009

Kỹ sư xây dựng Nguyễn Đăng Cao Đại

Địa chỉ hiện nay : số nhà 184/42, đường Phạm Văn Hai, quận Tân Bình, TP- Sài Gòn

Email : ngusilam@gmail. com

Mobile liên lạc : 0932-700-760
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #551 - 19. Dec 2009 , 08:17
 
Linh mục Nguyễn Văn Lý
Tù nhân và bệnh nhân bất khuất


Bản tin ngày 15-12-2009

            Như mọi người đã biết, hôm 15-11-2009, Linh mục Tù nhân Lương tâm Nguyễn Văn Lý đã được đưa từ nhà tù Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam, ra bệnh viện của Bộ Công An, tại phường Mai Dịch, quận Cầu Giấy, Hà Nội, sau khi bị tai biến mạch máu não và bại liệt nửa người.

          Trong thời gian điều trị ở đây, ngoài sự chăm sóc của bác sĩ và y tá của bệnh viện theo chế độ tù nhân (ở trong phòng cách ly có chấn song, có 5 công an canh gác đêm ngày, thuốc men hạng xoàng xĩnh), Linh mục Lý đã được thân nhân thay phiên nhau đến thăm nom, được hai vị Giám mục ở Huế đến thăm viếng, được một số linh mục, tu sĩ, giáo dân ở Hà Nội đến thăm vọng (đứng ngoài sân nhìn vào), được nhiều cá nhân và cộng đồng hải ngoại (như Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam, các Khối 8406, 1706, 1906…), chính khách ngoại quốc (như 6 dân biểu Hoa Kỳ…) và tổ chức nhân quyền (như Ân xá Quốc tế, Phóng viên Không biên giới, Tự do Tức thì… ) thăm hỏi, mở chiến dịch vận động, yêu cầu Liên Hiệp Quốc can thiệp giùm và lên tiếng đòi hỏi nhà cầm quyền Hà Nội trả tự do.

          Dù thể xác lâm bệnh nặng, tinh thần của Linh mục Lý vẫn sáng suốt và chí khí vẫn bất khuất. Linh mục đã nhiều lần phản đối bệnh viện lẫn y bác sĩ vì coi ông như một tên tội phạm: một lần yêu cầu xóa chữ này (“phạm nhân Lý”) trên toa thuốc đem tới, một lần yêu cầu xóa chữ này trên bảng thông báo điều trị của bệnh viện, một lần từ chối dùng thuốc trước thái độ hách dịch của cô y tá, một lần từ chối dùng thức ăn khi thấy nhân viên công an gây khó dễ cho thân nhân mình.

          Đặc biệt, mỗi khi y tá bác sĩ đem thuốc tới cho linh mục dùng, ông đều buộc họ ký tên vào toa. Ban đầu họ tỏ vẻ khó chịu, linh mục Lý liền giải thích: “Tôi yêu cầu quý vị làm thế là để bảo vệ cho quý vị, vì chính một bề trên của tôi, Đức Cố Tổng Giám mục Nguyễn Kim Điền, đã bị bác sĩ và y tá của Cộng sản giết chết bằng thuốc độc tại bệnh viện Chợ Rẫy, Sài Gòn ngày 6-6-1988”.

          Khoảng ngày 25-11-2009, đang khi có một người cháu là Nguyễn Văn Hải chăm sóc bên cạnh, Linh mục Lý vẫn nhờ nhắn chị ruột là bà Nguyễn Thị Hiểu và người cháu làm nghề đông y sĩ là anh Nguyễn Công Hoàng ra lại gấp (hai người này trước đó đã đến bệnh viện thăm Linh mục một lần). Linh mục cho biết là nhà cầm quyền muốn gia đình làm “đơn cầu xin” và Tòa Giám mục Huế làm “đơn bảo lãnh” cho linh mục ra khỏi tù, về lại Huế để chữa bệnh. Toán công an (từ trại Ba Sao) đi theo canh giữ Linh mục thậm chí còn tự đề nghị chỉ dẫn cách cho mà làm đơn. Việc này xảy ra trong bối cảnh chủ tịch nước CSVN là Nguyễn Minh Triết sắp đến Vatican gặp Đức Giáo hoàng Bê-nê-đích-tô vào ngày 11-12-2009.

          Thế nhưng, cha Lý và anh Hoàng đã bàn bạc riêng với nhau, và dưới đây là bức thư của gia đình viết ngày 29-11-2009, trong đó chỉ đề nghị chứ không xin xỏ nhà cầm quyền, và càng không tỏ ra dấu “nhận tội” để được CS “khoan hồng”, “ban ân huệ”. (Xin xem thủ bút trong attachment)



Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

Bệnh viện 19.8, ngày 29-11-2009

GIẤY ĐỀ NGHỊ

          Kính gởi:

- Ông Bộ trưởng Bộ Công an, Hà Nội.

- Ban Giám thị trại giam Nam Hà, Hà Nam.

          Kính thưa quý vị,

          Từ ngày 25-5-2009 đến ngày 14-11-2009, Linh mục Nguyễn Văn Lý, là thân nhân gia tộc của chúng tôi, đã bị xuất huyết não 3 lần, mỗi lúc mỗi nặng hơn. Hiện nay Linh mục Nguyễn Văn Lý đã bị liệt nặng nửa người bên phải. Mặc dù đã được quý y, bác sĩ tại bệnh viện tận tình điều trị chu đáo, nhưng theo các bác sĩ chuyên môn tiên liệu, bệnh trạng này sẽ kéo dài, không thể hồi phục nhanh, hơn nữa thường là rất dễ sớm bị tai biến lại. Cũng qua các kết quả của cận lâm sàng, các bác sĩ đã phát hiện có một khối u ở phần chẩm sau não.

          Nay gia tộc chúng tôi đề nghị quý vị tạo điều kiện để Linh mục Nguyễn Văn Lý sớm được đưa về tiếp tục điều trị tại Nhà Chung của Tòa Tổng Giám mục Huế, số 69 Phan Đình Phùng, Huế. (Vì theo giáo luật, Linh mục Nguyễn Văn Lý đang thuộc quyền của Tòa Tổng Giám mục Huế).

          Và từ đó, gia tộc chúng tôi mới có thể đề nghị Tòa Tổng Giám mục Huế cho phép gia tộc chúng tôi đưa Linh mục Nguyễn Văn Lý đến điều trị tại một bệnh viện có đủ những điều kiện thích hợp và thuận tiện hơn, ở miền Nam Việt Nam.

          Toàn gia tộc chúng tôi xin chân thành cảm ơn quý vị.

          Đại diện gia tộc họ Nguyễn

          (ký tên)

          Nguyễn Công Hoàng

          Đ/c: 1049 ấp Quảng Biên, Quảng Tiến, Trảng Bom, Đồng Nai.

          CMND số : 272118752.

          Cấp ngày 31-7-2007, tại Đồng Nai


          Bức thư này dĩ nhiên chẳng làm Cộng sản ưng ý. Một viên chức của nhà cầm quyền cho biết họ không chấp nhận lời đề nghị, vì gia đình chẳng chịu ghi rõ sẽ thỏa mãn những điều kiện mà họ đã đặt ra cho Lm Lý khi chấp nhận cho ông rời khỏi nhà tù để ra ngoài chữa bệnh. Sau khi nó được viết xong, bà Hiểu đã lập tức mang bản sao vào cho Đức Tổng giám mục Nguyễn Như Thể và Đức Giám mục phụ tá Lê Văn Hồng tại Huế để hai vị biết lập trường của gia đình. Vì thế, người ta không thấy có việc bảo lãnh của Tòa TGM Huế. Việc bảo lãnh -nếu có- hàm ý công nhận linh mục Lý có tội, CS bỏ tù ông là đúng và nay mong nhà cầm quyền bày tỏ lòng khoan hồng với một “tội nhân” lâm bệnh.

          Tiếp tục chờ đợi, cha Lý và thân nhân thấy nhà cầm quyền không tỏ thái độ thiện chí và nhân đạo, trái lại vẫn quyết dùng việc “điều trị ngoài nhà tù” như một biện pháp áp lực lên tinh thần của ông, đồng thời chẳng hy vọng điều gì tốt đẹp cho mình nhân cuộc viếng thăm Vatican của chủ tịch VNCS Nguyễn Minh Triết, nên cha Lý và anh Hoàng đã viết sẵn một lá thư (đề ngày 13-12-2009) để bày tỏ lập trường, đó là khước từ sự điều trị “có điều kiện” của Cộng sản. (Xin xem thủ bút trong attachment).

         
Bệnh viện 19.8, ngày 13 tháng 12 năm 2009

THƯ CẢM ƠN VÀ KHƯỚC TỪ ĐIỀU TRỊ

          Kính gởi:

- Bộ Công an, Hà Nội.

- Ban Giám thị trại giam Nam Hà, Hà Nam.

          Kính thưa quý vị,

          Sau khi tôi bị tai biến mạch máu não lần thứ 2 ngày 12-7-2009, tôi được biết, sau đó ít lâu, khoảng từ cuối tháng 8 đến đầu tháng 9-2009, các đại diện của gia tộc tôi đã kính gởi một thư đến Ông Chủ tịch Nước và Ông Thủ tướng Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam, đề nghị Nhà nước Việt Nam sớm giải quyết êm đẹp vụ việc của tôi.

          Sau khi tôi bị tai biến mạch máu não lần thứ 3 ngày 14-11-2009, tôi lại được biết các vị có thẩm quyền của Bộ Công an đã yêu cầu gia tộc tôi nhanh chóng viết thêm một thư đề nghị gởi đến quý vị ngày 29-11-2009, mong sớm đưa tôi về Nhà Hưu dưỡng Tòa Tổng Giám mục Huế, số 69 Phan Đình Phùng, Huế. Rồi từ đó, gia tộc tôi mới có thể xin phép Tòa Tổng Giám mục Huế đưa tôi đến một bệnh viện thích hợp để điều trị những bệnh chứng tôi đang mắc phải: rối loạn huyết áp, di chứng tai biến mạch máu não gây liệt nửa người bên phải, khối u phía sau chẩm não trái, xơ vữa 2 động mạch cảnh ở cổ tạo nên những đám tụ huyết nhỏ, gây ra các cơn ho đột biến khác thường.

          Dù gia tộc tôi đã bức thiết đề nghị rất chính đáng, nhưng quí vị đã thiếu thiện chí đáp ứng. Từ hôm nay, tôi khước từ mọi điều trị của quý vị.

          Tôi xin chân thành cảm ơn quý vị.

          Đồng thời tôi cũng xin cảm ơn quý bác sĩ, cán bộ điều dưỡng và y tá của trại giam Nam Hà, Hà Nam và của bệnh viện 19.8 Bộ Công an Hà Nội, đã tận tình điều trị và chăm sóc tôi từ ngày tôi bị tai biến mạch máu não lần thứ 1, 25-5-2009, cho đến nay.

          Nguyện xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho thiện tâm phục vụ của quý vị.

          Kính chúc quý vị một Đại lễ Thiên Chúa Giáng Sinh và một Năm Mới đầy an lành - ân phúc.

          Trân trọng kính chào tất cả quý vị.

          TNLT Lm NLL (thay thế chữ ký)

          Tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lý

          Linh mục Công giáo Tổng Giáo phận Huế.


          Vì Linh mục Lý bị liệt tay phải, bức thư này phần lớn được viết bởi anh Nguyễn Công Hoàng. Cha Lý chỉ dùng tay trái để viết được 2 câu: “Dù gia tộc tôi đã bức thiết đề nghị rất chính đáng, nhưng quý vị đã thiếu thiện chí đáp ứng. Từ hôm nay, tôi khước từ sự điều trị của quý vị”, và “Tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lý, Linh mục Công giáo Tổng giáo phận Huế”.

          Nay thì vị Linh mục bất khuất đã bị đưa trở lại trại giam Ba Sao vào lúc 17g ngày 11-12-2009, đúng thời điểm Nguyễn Minh Triết gặp Đức giáo hoàng tại Rôma, gọi là để tỏ thiện chí với Giáo hội Công giáo hầu thiết lập bang giao giữa Việt Nam-Vatican. Sau khi tiễn chú đến cổng trại giam, anh Nguyễn Văn Hải chỉ còn biết khóc từ biệt, nhìn theo người thân yêu quý đang phải chập chững lê từng bước với sự trợ giúp bắt buộc của cai tù. Sau đó anh ra thị xã Phủ Lý đón xe vào lại Quảng Biên, Đồng Nai.

          Xin được nhắc lại: Linh mục Lý vẫn còn bị liệt nửa người, và mỗi lần chỉ có thể đi vài bước ngắn với chiếc nạng 4 chân. Sau cơn tai biến mạch máu não lần thứ hai hôm 14 tháng 11 cho đến hôm 11 tháng 12, ông khó có thể dùng cơm cháo một mình vì cánh tay phải không thể tự điều khiển. Tất cả các bữa ăn đều nhờ thân nhân ngồi cạnh phục vụ bằng cách đút vào miệng. Ông cũng không thể tự chống gậy để đến phòng vệ sinh ngay trong bệnh viện công an. Mọi hoạt động căn bản đều phải tùy thuộc sự giúp đỡ của các người cháu.

          Từ tuần trước, tình trạng sức khoẻ của Linh mục Lý trở nên tồi tệ hẳn. Ông thỉnh thoảng lên cơn sốt nóng, rồi sau đó đột ngột cảm lạnh. Ông cố gắng tập luyện thân thể, nhưng những phút luyện tập này càng ngày càng ngắn đi vì những cơn sốt kéo đến thường xuyên hơn. Trí nhớ của ông cũng bị giảm thiểu nhiều.

          Nay với cảnh cô đơn trong phòng biệt giam tại Ba Sao, người ta không biết tình trạng sức khỏe của vị linh mục sẽ tồi tệ đến mức nào nữa, nhất là khi ông quyết định từ khước sự điều trị của Cộng sản. Thời gian còn thụ án của của ông là 5 năm nữa. Gia đình đã điện thoại cho trại giam, bảo rằng trại phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự an nguy của cha Lý.

          Xin Đồng bào tiếp tục cầu nguyện cho vị tù nhân lương tâm bất khuất được hồi phục sức khỏe thể xác và kiên vững luôn mãi tinh thần, đồng thời chúng ta tiếp tục đấu tranh để CS phải trả tự do cho Linh mục Nguyễn Văn Lý.

          Huế ngày 15-12-2009

          Nhóm Phóng viên FNA Khối 8406 tường trình từ Huế theo lời kể của thân nhân



Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Tin Việt Nam
Reply #552 - 21. Dec 2009 , 19:44
 


Sập nhà đang xây, 14 người kẹt dưới đống đổ nát

...

Khi đang hoàn thiện những khâu cuối cùng, tòa nhà 5 tầng (tính cả tum) bỗng đổ sập làm cho khoảng 14 người đang làm việc vùi lấp trong tường và bê tông.

Vụ tai nạn xảy ra 15h30’ chiều ngày 19/12 trên đường số 19 Khu phố Thống Nhất I, huyện Dĩ An, Bình Dương. Khoảng 14 người (trong đó có cả chủ nhà) đang làm việc trong ngôi nhà bị vùi dưới đống đổ nát.

Bà Trương Thị Huỳnh, một người dân sống bên cạnh căn nhà gặp nạn trên chưa hết bàng hoàng kể lại: “Lúc đó khoảng hơn 15h, tôi đang tắm cho cháu, bỗng nghe thấy tiếng đổ sập rất lớn, khói bụi tung lên. Tôi liền chạy ra thì thấy căn nhà 4 tầng bên cạnh biến mất …”
Sau khi nhận  được thông tin về vụ việc, Công an huyện Dĩ An, lực lương PCCC, Dân Quân, Quân Đội và Công an địa phương… có mặt kịp thời giải cứu những người bị nạn.

...



Tính đến 17h30’ cùng ngày, đã có 9 nạn nhân đã được tìm thấy và nhanh chóng đưa tới Trung tâm Y tế huyện Dĩ An và cở sỡ gần nhất để cấp cứu. Hiện tại trong số 9 người được đưa ra thì có 4 người tử vong còn 5 người bị thương nặng.

Trương Hữu Nghĩa, một người dân địa phương tới hiện trường cứu người bị nạn kể lại: “Nhận được tin báo căn nhà bị sập, tôi đã chạy tới giúp đỡ đội cứu hộ. Chúng tôi đã kéo ra được 2 người, một đã chết, một bị thương nặng.

Hiện còn 2 người mắc kẹt trong bức tường, tôi nghe tiếng kêu của họ  nhưng vì khối bê tông lớn quá nên chưa đưa họ ra được".
Được biết căn nhà này đã được xây dựng từ tháng 6 năm 2009. Hiện tại căn nhà đang trong giai đoạn quét sơn hoàn thiện. Chủ nhà đã dọn đến ở trong căn nhà mới được 2 tuần. Công trình có khoảng hơn 40 người làm việc nhưng hôm nay là ngày thứ 7 nên chỉ còn khoảng 14 người làm.


Nạn nhân vụ sập nhà kể lại phút giây kinh hoàng

...

Thoát khỏi  “thần chết” trong ngang tấc, những người sống sót may mắn trong vụ sập nhà vào chiều ngày 19/12 kể lại phút giây kinh hoàng. Nhiều nạn nhân khi đưa ra ngoài hàng giờ đồng hồ vẫn không tin mình còn sống.

...
Phút định mệnh
Đến đêm ngày 19/12 những nạn nhân cuối cùng của vụ sập 4 tầng nhà tại huyện Dĩ An, Bình Dương vẫn chưa được xác định. Nhưng ít nhất có 4 người chết 6 người khác bị thương đang phải cấp cứu. Số người bị chôn vùi dưới đống đổ nát còn khoảng 3 người. Lực lượng cứu hộ vẫn đang làm việc tích cực với hi vọng cứu được những người còn lại.

Anh Phạm Văn Phương, thợ hồ, kể lại:“ Đang quét sơn ở phía ngoài cửa tôi thấy tường nhà nghiêng và những tiếng gạch vữa rời. Tôi biết là có hiện tượng bất thường nên liền chạy ra xa thì nghe tiếng ầm sau lưng. Nhìn lại thì ngôi nhà 4 tầng vừa vẫn còn nguyên đã thành đống đổ nát…”
Anh Phương cho biết thêm ngôi nhà đang làm có khoảng 40 người thợ nhưng khi xảy ra sự cố có rất nhiều công nhân nghỉ vào chiều ngày thứ bảy còn khoảng 10 là công nhân lắp đường điện trong căn nhà và sơn nước. Mọi người đang làm thì xảy ra sự cố.
Một số người dân sống xung quanh chứng kiến vụ việc kể lại: Khoảng 13 giờ thì những người làm việc tại ngôi nhà 5 tầng đã phát hiện có tiếng động lạ phát ra và ngôi nhà có hiện tượng bị nghiệng nhưng thợ hồ vẫn làm tiếp và đến khoảng 15h thì xảy ra sự cố.

Từ “cõi chết” trở về
Sự thoát chết một cách “thần kì” của anh Phạm Văn Uyên (18 tuổi), con chủ nhà làm cho mọi người chứng kiến khó tin. Anh Uyên về thăm ngôi nhà chuẩn bị xây xong, khi tới lầu 4 thì thấy cả nhà nghiêng. Vì ngôi nhà sập quá nhanh nên anh Uyên không kịp chạy xuống đường cầu thang nên đành phải đứng theo căn nhà sập.

“Khi đó tôi hoảng loạn không còn biết gì nữa vì căn nhà sập quá nhanh. Tôi chỉ biết đứng yên trên tầng 4 của ngôi nhà cho sập xuống. Khi toàn ngôi nhà đổ sập thì tôi mới ngã lăn ra, rất may là không có gì đè vào nên chỉ bị sầy sước và tím bầm một số chỗ. Còn hai đứa em tôi thì ở lầu dưới nên đã bị ngôi nhà sập đè mất …” anh Uyên đâu sót kể lại.
Anh Uyên cho biết lúc xảy ra tai nạn ba mẹ đều không có nhà, chỉ có 3 anh em, một người em gái (10 tuổi) bị thương gãy cả hai chân và mặt mủi trầy sước còn một em nữa vẫn đang bị kẹt bên trong đống đổ nát.
Tại căn lán nhỏ ngay bên cạnh ngôi nhà bị sập  đổ, một ngươi đàn ông khuôn mặt vẫn còn vẻ hoảng hốt nằm bất động trên chiếc chiếu nhỏ. Đã qua nhiều tiếng đồng hồ không vễn chư nói được một tiếng, ánh mắt lơ đãng như mất hồn của người “từ cõi chết” trở về. Mọi người cho biết ông cũng là thợ hồ làm tại ngôi nhà bị sập. Khi ngôi nhà bị sập thì vợ ông đang làm ở dưới nhà, ông đã nhanh chân chạy ra ngoài còn vợ ông thì bị nhà đổ đề lên.
Trong đêm khuya mọi người vẫn đang tích cức tìm hiếm những nạn nhân cuối cùng trong vụ sập nhà tàn khốc. Những tiếng khóc than của những người thân có người bị nạn.


Theo Bee.nett
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #553 - 02. Jan 2010 , 13:47
 
Nhân vật tệ hại nhất VN 2009


  hoahong.gif Home Thứ Bảy, ngày 2 tháng 1 năm 2010
Nhân vật tệ hại tiêu biểu của năm 2009: Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết
--------------------------------------------------------------------------------

• nhacsituankhanh
Nhân vật tệ hại của năm 2009:
Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết

• nhacsituankhanh

Qua việc thăm dò ý kiến và liên kết giữa các các blogger tự do trong nước vừa cho biết, chúng tôi tuyên bố xác nhận bầu chọn Nguyễn Minh Triết là nhân vật tiêu biểu tệ hại nhất của Việt Nam 2009.






Vì những lý do an ninh, những người bình chọn không thể cho biết rõ danh tánh, nhưng với mọi người, chúng tôi là những người rất quen thuộc, vẫn viết blog trên tinh thần ngôn luận tự do, vẫn liên kết với nhau qua tin nhắn và bài viết.

Trước đó, năm 2007 và 2008, Phó thủ tướng CSVN Nguyễn Thiện Nhân cũng đã được bình chọn là nhân vật tệ hại nhất trong năm, do các phương thức cải cách giáo dục sai lầm, độc đoán và ngụy quân tử. Bản tin về việc bình chọn ông Nguyễn Thiện Nhân cũng đã được nhiều nơi tường thuật lại, và tạo nên một làn sóng mỉa mai trong dư luận người Việt quốc nội.

Tiếp nối công việc này, nhân dịp cuối năm 2009, việc bình chọn đã được gửi đi thăm dò trong những blogger uy tín và viết blog lâu năm trong các trang mạng xã hội, lẫn các web tin tức.

Về nhân vật được bình chọn, Nguyễn Minh Triết nổi lên từ tháng 9 năm 2009, với nhiều biểu hiện và thái độ, phát ngôn hết sức kỳ quặc. Những người còn ủng hộ chế độ CSVN thì tức giận và xấu hổ trước các phát ngôn của Triết, còn những thành phần tự do thì cảm thấy mỉa mai và hài hước về nhân vật đang nắm quyền lực quan trọng trong khối CSVN hiện nay.

Tóm tắt về Nguyễn Minh Triết như sau: Sinh ngày 8 tháng 10 năm 1942, hiện là là Chủ tịch lần thứ 6 của Đảng CSVN, nhận chức từ ngày 27 tháng 6 năm 2006.

Trong danh sách Bộ Chính trị, Triết có vị trí quyền lực thứ 4 (chỉ đứng sau sau Nông Đức Mạnh, Lê Hồng Anh và Nguyễn Tấn Dũng). Khi được bầu vào Ban chấp hành Trung ương Đảng khóa VII, Triết còn có một tên nữa là Trần Phong, do đó ông còn được giới blogger gọi bằng cái bí danh là tên Sáu Phong.

Trong nửa cuối năm nay, Triết đột nhiên có những phát biểu hết sức lạ thường với trong nước cũng như quốc tế, có vẻ như không kiểm soát được mình. Nhiều nguồn tin nói rằng Triết do nóng lòng chữa bệnh ung thư, đã sử dụng quá nhiều thuốc, dẫn đến tình trạng overdose, luôn phấn khích, khiến không còn kiểm soát được trạng thái bình ổn của người thường.






Triết có nhiều câu nói độc đáo, được ghi lại trên youtube lẫn được làm nhạc ringtone hài hước. Bao gồm những lý luận ngớ ngẩn và kỳ quặc, Triết nói rằng Việt Nam chưa bao giờ có tham nhũng mà chỉ có mượn quên trả, nên đến đầu tư ở Việt Nam vì con gái xứ Việt rất đẹp, Cuba và Việt Nam là 2 quốc gia canh giữ hòa bình cho thế giới. Thậm chí Triết còn tuyên bố là tổng thống Mỹ Obama và hệ thống chính trị Mỹ đã bị phân hóa, xâu xé từ một vài câu nói của Triết.

Câu nói bất hủ gần nhất của Triết là: Việt Nam không cấm sử dụng internet mà chỉ cấm lạm dụng internet, khi được báo giới quốc tế chất vấn về việc tạo tường lửa với hệ thống mạng xã hội Facebook.

Và với những điều lạ lùng nhất mà Triết đã mang lại cho tiếng cười và nỗi nhục nhã của người Việt Nam, giới Blogger tự do trong nước đã liên kết và quyết định bình chọn Nguyễn Minh Triết là nhân vật tệ hại tiêu biểu của năm 2009.


Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4055
Re: Tin Việt Nam
Reply #554 - 04. Jan 2010 , 12:45
 
Ai  muốn mua Nhà ???

Căn hộ triệu USD ỡ trung tâm Sài Gòn kén khách.

Giới buôn địa ốc Sài Gòn đang bị "choáng" về dự án căn hộ triệu đô trên đảo Kim Cương, cách trung tâm quận 1, hơn 10 phút đi du thuyền, chỉ chào bán hạn chế, khách giàu sang danh tiếng mới được "chọn mặt gửi vàng".

Tin đồn về dự án bất động sản ở quận nhì (quận 2) trên đảo Kim Cương cung cấp cho thị trường những căn hộ có vị trí, thiết kế, chất lượng và môi trường sống thuộc hàng độc nhất vô nhị ở TP HCM, đã khiến dư luận xôn xao. Các căn hộ này có giá cao nhất lên đến 3 triệu USD một căn, tọa lạc trên cù lao hình giọt nước nổi lên trên sông Sài Gòn. Nhiều người truyền tai nhau là siêu sao Holywood Brad Pitt và ca sĩ Tuấn Ngọc đã đến tham quan, đặt hàng mua một căn.

Cũng theo nhiều tin đồn trong suốt năm qua, chủ đầu tư dự án không bán căn hộ đại trà mà chọn lọc cư dân tương lai theo tiêu chuẩn đặc biệt, thậm chí cấm chuyển nhượng. Đồng thời chủ đầu tư còn tậu hẳn một du thuyền trị giá vài triệu USD từ Anh về Việt Nam, chỉ để đưa đón khách VIP đến tham quan hòn đảo và tìm hiểu về dự án.

...


Du thuyền trị giá 2 triệu USD được chủ đầu tư dự án Diamond Island mua từ Anh quốc có tên gọi Princess 58 Yacht vượt qua chuyến hành trình dài tới Singapore rồi đến Việt Nam, sau đó Princess 58 được đổi quốc tịch Việt Nam với tên mới là Diamond


Tọa lạc ngay ngã ba sông Sài Gòn và sông Giồng Ông Tố, quận 2, chỉ mất 10 phút đi bằng ca nô từ bến Bạch Đằng phía trung tâm Sài Gòn, là tới hòn đảo này. Bên phải dự án đối diện với bến du thuyền trên sông Giồng Ông Tố là khu đô thị Thủ Thiêm đã được quy hoạch thành trung tâm mới của TP HCM. Bên trái của đảo tiếp giáp với sông Sài Gòn, gần cầu Phú Mỹ nối quận 7 và quận 2. Tuy nhiên, để vào được hòn đảo mọi người sẽ phải đi bằng một con đường độc đạo vì tất cả các mặt của dự án đều là sông nước.
Có khá nhiều giai thoại được thêu dệt về cái tên của hòn đảo này. Có người kể rằng, tên Kim Cương ra đời sau khi các chủ nhân của đảo mời một nhà phong thủy đến xem địa thế. Do đảo nằm ở vị trí “thanh long thụ châu” tức ngọc trong miệng rồng nên được đặt tên là Kim Cương. Tuy nhiên cũng có lời bình phẩm từ trên cao nhìn xuống cù lao rất giống hình tam giác, được phủ đầy cây cối như một viên ngọc xanh duy nhất trên sông Sài Gòn nên được gán cho cái tên của loại trang sức quý hiếm có kết cấu bền vững, vĩnh cửu là Kim Cương.


...

Vị trí tuyệt đẹp và phối cảnh của Diamond Island. Ảnh: C.C.


Đây là hòn đảo được UBND TP HCM tổ chức bán đấu giá quyền sử dụng đất. Công ty cổ phần Bình Thiên An đã thắng đấu giá để sở hữu cả đảo Kim Cương và xây dựng dự án căn hộ cao cấp tại đây. Nhiều nguồn tin không chính thức về nguồn gốc thâm cung bí sử của dự án này, từ khâu đấu giá, tổ chức cuộc thi thiết kế kiến trúc quốc tế đến lúc thực hiện, bán sản phẩm đều kỳ lạ và không khác gì chuyện chỉ có trên phim. Trong đó, kiến trúc của căn hộ Diamond Island là một trong những đề tài được bàn tán nhiều nhất.

Người thiết kế dự án này là kiến trúc sư lừng danh của Nhật Bản, Arata Isozaki. Ông là người đã giành giải nhì cuộc thi có tổng giải thưởng một triệu USD để tìm kiếm thiết kế phù hợp nhất cho công trình này, tổ chức năm 2008. Ông cũng là một trong những cây đại thụ của kiến trúc quốc tế với các công trình: Tháp nghệ thuật Mito (Nhật Bản), Viện bảo tàng nghệ thuật đương đại (Los Angeles-Mỹ), Nhà ga trung tâm Bologna (Italy), Trung tâm nghệ thuật Shanghai Zendai Himalayas (Trung Quốc), Nhà thi đấu thể thao thế vận hội mùa hè 1992 (Tây Ban Nha).




Kiến trúc sư Arata Isozaki trong cuộc thi một triệu USD tìm kiếm giải pháp thiết kế và phương án thi công phù hợp nhất cho dự án trên đảo Kim Cương. Dù đạt hạng nhì nhưng tác phẩm của ông Arata vẫn được chọn vì kiến trúc độc đáo. Ảnh: C.C.


Từ những yếu tố tự nhiên của hòn đảo và vị trí phong thủy hiếm có, ông Arata Isozaki đã đưa ra thiết kế dạng tổ ong cho các tòa nhà. Phối hợp hướng gió trên không, hướng nước của hai dòng chảy dưới sông Sài Gòn và sông Giồng Ông Tố, ông Arata sáng tạo nên kết cấu dạng lệch tầng. Cấu trúc này khiến các căn hộ đều có nhiều mặt tiếp xúc với không gian bên ngoài, thông thoáng và chan hòa với thiên nhiên xung quanh.
Ý tưởng thiết kế này thậm chí còn tuân thủ đúng cái tên của hòn đảo vì nhìn từ nhiều góc khác nhau, mỗi căn hộ sẽ có hình dạng như một viên kim cương lấp lánh. Để làm nổi bật các vila, ông sáng tạo thêm những ngọn đồi cao 9m với sườn dốc thoải nhẹ xuống, giấu kín toàn bộ các công trình hạ tầng và đường giao thông bên dưới giúp hòn đảo vươn lên như một mảng xanh trên sông Sài Gòn.

Trao đổi với VnExpress.net ngày 26/12 về tin đồn Brad Pitt và Tuấn Ngọc đặt hàng dự án Diamond Island, Tổng giám đốc Công ty cổ phần Bình Thiên An (BTA) Trịnh Thanh Huy xác nhận: "Họ đã đến đây nhưng chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Chúng tôi quảng bá dự án trên các kênh thông tin quốc tế nên người nước ngoài hoặc nhân vật nổi tiếng thế giới quan tâm không có gì lạ".

Ông Huy thừa nhận, dự án Diamond Island có 1.100 căn hộ nhưng chỉ bán 50%, tức có khoảng 500 căn sẽ chào bán cho những khách hàng đã được chọn lựa kỹ lưỡng. Điều kiện ràng buộc ghi rõ trong hợp đồng là trong 2 năm không được chuyển nhượng. "Chúng tôi có một cơ sở dữ liệu lên đến 10.000 khách hàng ưu tú, thành đạt và đứng đắn để giới thiệu dự án. Trung bình cứ 2 khách được mời mua, sẽ có một người ngỏ ý đặt hàng", ông Huy tiết lộ.
Lãnh đạo Công ty BTA trần tình, mặc dù giá bán từ 300.000 đến 3 triệu USD mỗi căn (không tính theo m2), là mức giá cao nhất Việt Nam tính đến năm 2009, nhưng doanh nghiệp vẫn chưa có lãi nên quyết định giữ lại 50% sản phẩm.

Giải thích việc tiếp thị lạ đời, không bán đại trà mà chọn mặt gửi vàng, ông Huy cho hay, đó là cách xây dựng nền tảng ban đầu cho cư dân tương lai theo tiêu chí tạo một cộng đồng văn minh, môi trường xã hội thân thiện, nhân văn, thì dự án sẽ có giá trị cao. Ông tiết lộ thêm, ngoài danh sách người thành đạt được chủ đầu tư chọn lọc để bán dự án, những khách hàng chính thức cũng sẽ được lựa chọn láng giềng tương lai, tức là có quyền tiếp thị cho bạn bè cùng đẳng cấp đến tham quan và mua căn hộ.

Thống kê sơ bộ của BTA, dự án chỉ bán hơn 50 căn hill vila và sky vila trị giá 1-3 triệu USD, hiện nay 40% căn hộ có giá 1-2 triệu USD đã bán hết. Ông Huy còn dự báo rằng, trong vòng 2 năm nữa, giá của dự án sẽ tăng từ 50-100%.

Dự án Diamond Island tọa lạc trên cù lao rộng 8 ha, trong đó diện tích xây dựng 1 ha, phần diện tích còn lại gồm 7 ha đều là các thảm thực vật và mảng xanh bên trong đảo. Công trình có 5 hồ bơi công cộng với 1.100 căn hộ, hướng ra rừng phòng hộ của TP HCM. Theo tiết lộ của chủ đầu tư, tổng vốn đầu tư dự án khoảng 350 triệu USD và sẽ hoàn tất phần xây dựng vào quý I/2011.
300 căn hộ và các villa sẽ được giao nhà từ quý I đến quý III/2011 cho cộng đồng cư dân được chọn lọc. Tại đây, những hạng mục tiện ích và dịch vụ tốt nhất của một resort hạng sang sẽ được đưa vào sử dụng nhằm phục vụ cho các cư dân đẳng cấp. Thời điểm hoàn thành toàn bộ dự án là năm 2012. 

Toàn cảnh vị trí địa lý độc nhất vô nhị của dự án Diamond Island với hình giọt nước, nằm ở ngã ba sông Sài Gòn và sông Giồng Ông Tố..

Những block nhà được thiết kế theo kết cấu độc đáo có thể đón nhận được hướng gió và hướng nước của cả hòn đảo.

Mỗi khối nhà trong dự án Diamond Island có tổng cộng 24 mặt tiếp xúc, nhiều gấp 6 lần những tòa nhà thông thường chỉ có tối đa 4 mặt tiếp xúc với không gian bên ngoài.






--------------------------------------------------------------------------------

Your E-mail and More On-the-Go. Get Windows Live Hotmail Free. Sign up now. 


Back to top
« Last Edit: 04. Jan 2010 , 16:17 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 35 36 37 38 39 ... 70
Send Topic In ra