Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 24 25 26 27 28 ... 98
Send Topic In ra
Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương (Read 124880 times)
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #375 - 09. Feb 2008 , 05:06
 
tranvanluong wrote on 30. Jan 2008 , 03:41:
Chị Đặng Mỹ mến,
Hy vọng sẽ vui hơn 1 tẹo  Grin Cheesy Wink
L


Anh Lương ơi,

Lâu quá My mới nghe chữ "một tẹo"này , mà lại từ một người miền Nam mới lạ chứ  Shocked
My mang lan đến chúc anh năm mới vui hơn trăm ngàn lần lận  Cheesy
Kính chúc anh chị và gia đình một năm dồi dào sức khoẻ, hạnh phúc vui tươi, gặp mọi sư an lành.  Wink
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #376 - 14. Feb 2008 , 04:10
 


Kính gửi quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
     Môi mềm, chén cạn, hồn say,
Nghe sầu trổ lá, chợt hay Xuân về.


Cóc cuối tuần:


     春 夜 醉
夜 息 懣 滔 天,
燈 殘 客 未 眠.
孤 風 纏 獨 樹,
破 葉 聚 荒 田.
老 燕 懷 亡 侶,
狂 鴉 泣 故 園.
舉 杯 愁 更 漫,
醉 臥 看 新 年.
       陳文良




Âm Hán Việt:

        Xuân Dạ Túy

Dạ tức, muộn thao thiên,
Đăng tàn, khách vị miên.
Cô phong triền độc thụ,
Phá diệp tụ hoang điền.
Lão yến hoài vong lữ,
Cuồng nha khấp cố viên.
Cử bôi, sầu cánh mạn,
Túy ngọa khán tân niên.
       Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

           Đêm Xuân Say
Đêm yên nghỉ, nỗi buồn bã ngập trời,
Đèn tàn, khách chưa ngủ.
Ngọn gió cô độc quấn quít quanh cây lẻ loi,
Lá rách tụ họp ở đồng hoang.
Con én già nhớ người bạn đã mất,
Con quạ điên thương khóc vườn cũ.
Nâng chén lên, nỗi sầu càng thêm đầy tràn,
Say nằm nhìn năm mới.


Phỏng dịch thơ:

           Đêm Xuân Say

      Buồn đeo bóng tối bay cao,
Đèn nao nao giấc, khách thao thức chờ.
      Cây côi cút, gió bơ vơ,
Đồng hoang lá rách xác xơ họp đàn.
      Én già nhớ bạn thở than,
Quạ điên thương khóc nắng tàn vườn xưa.
      Nâng ly, sầu rót như mưa,
Nằm say khướt vắt lệ thừa ngóng Xuân.
            Trần Văn Lương
                   Cali, 1/2008



Lời bàn ngang của Phi Dã Thiền Sư :
        Say cũng thế mà tỉnh cũng thế. Làm gì có Xuân mà nhìn với ngóng? Gã họ Trần này đáng lãnh 30 hèo và bị đọa vào chín tầng địa ngục.
        Hỡi ơi, lão tăng lại sân si, loạn ngôn vọng ngữ!

Lời tán dọc của Thiền Sư Không Mật:
         Đánh thì cứ đánh, nhưng đọa là đọa thế nào?
         Trần gian có một địa ngục vĩ đại mà ba mươi mấy năm nay gã cùng nhiều người khác vẫn không chịu đọa vào, thế mà Diêm vương kia cũng thông cảm ngoảnh mặt làm ngơ.
         Sao thế nhỉ, sao thế nhỉ ?
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #377 - 28. Feb 2008 , 07:15
 

Dẫn :
       Ghi lại những cảm xúc sau khi đọc bài "Tết Này Em Không Về" của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy viết cho Luật sư Lê thị Công Nhân nhân dịp Tết mậu Tý (xin xem bài đính kèm hay tại:   http://www.take2tango.com/News.aspx?NewsID=7050 ).


Dạo:
     Hiên ngang đứng giữa hang hùm,
Giống nòi Trưng Triệu, gông cùm sá chi.



      Chị Về Em Ở Lại

                                            (Đôi dòng thô thiển xin được mạo muội chia sẻ
                                  cùng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Luật sư Lê thị Công Nhân
                                    và những nhà đấu tranh anh dũng đang chịu bắt bớ giam cầm
                                        tại Việt nam vì lý tưởng Tự do, Nhân quyền và Dân chủ)

Đêm giãy giụa, khung trời đen nứt rạn,
Người nữ tù mãn hạn, bước phân vân,
Nỗi buồn đau đục khoét vết chân trần,
Tia mắt ướt ngại ngần soi bóng tối.

Về chốn cũ, sau tháng ngày tù tội,
Lòng nghẹn ngào luôn nhớ tới người em,
Đang đọa đày trong địa ngục tối đen,
Vì Công lý, vì Nhân quyền, Dân chủ.
                          x
                     x        x
Em thương mến, chị mừng vui mất ngủ,
Những lần nghe bạn tù cũ, người quen,
Kính trọng và cất tiếng ngợi khen em
Luôn dũng cảm trước bầy kên hung dữ.

Dù vắng mặt những ngày em bị xử,
Nhưng hiểu ngầm qua ngôn ngữ nhà giam,
Chị hình dung được vạn nỗi gian nan
Em gặp phải trong "Thiên đàng" Cộng sản.

Nhớ năm trước, em giờ này mạnh dạn,
Đi viếng thăm những bè bạn cùng thuyền.
Nhưng Xuân này, chính em chịu oan khiên,
Vai trĩu nặng dưới xích xiềng nghiệt ngã.

Em băng khiết giữa sình lầy cặn bã,
Em kiên trinh, không hèn hạ theo đời,
Em khước từ vâng phục lũ đười ươi,
Nên bị chúng đày tả tơi, tơi tả.

Em san sẻ cho người đang lạnh giá,
Chúng đem em ra hành hạ đắng cay.
Chỉ dưới chế độ này,
Lòng nhân ái bị thẳng tay trừng phạt.

Nhưng bạo lực không làm em nhút nhát,
Giữa gông cùm, ngọc nát vẫn thanh cao,
Chốn bùn nhơ, hương sen vẫn ngạt ngào,
Trong giông tố, ánh sao trời vẫn chiếu.

Chị thao thức nhiều đêm, không thể hiểu,
Lũ bạo quyền với ba triệu đảng viên,
Lại căm thù, sợ hãi đến cuồng điên,
Người thiếu nữ tay mềm không tấc sắt.

Em thương mến, hãy hiên ngang ngẩng mặt
Vì mọi người đang ngước mắt nhìn em.
Từ vực thẳm tối đen,
Họ trông đợi một ánh đèn dẫn lối.

Cả dân mình tù tội,
Nào chỉ mỗi em thôi.
Vận nước mình còn cay cực nổi trôi,
Khi lũ thú mặt người còn thống trị.

Thân tu sĩ cũng vướng vòng lao lý,
Áo học sinh cũng sớm bị dày vò,
Vì hai chữ Tự do,
Mà gánh chịu kiếp trâu bò đày ải.

Tám mươi triệu dân lành đang ngắc ngoải,
Trong khi bầy vô lại sống giàu sang,
Tiền trong tay, chúng vung vít ngang tàng,
Xem nhân phẩm như món hàng mua bán.

Mấy mươi năm đại hạn,
Mẹ Việt nam đã khổ nạn muôn phần,
Thân thiếu ăn vẫn sớm tối tảo tần,
Vì con cái, không một lần tiếc hối.

Em có biết, mẹ bao phen lặn lội,
Tay ôm quà, thân gội nắng dầm sương,
Nhưng chúng ngăn, không cho gặp người thương,
Đành lủi thủi lên đường quay trở lại.

Tết đã đến, em một mình trong trại,
Đất, trời, người đều ái ngại thương em,
Mùa Xuân kia thẹn mặt chẳng qua rèm,
Cành mai muộn vẫn hom hem chờ mãi.

Xưa sát cánh bên em, dù khổ ải,
Chị ấm lòng, cùng hăng hái xông pha.
Nay ngục tù đã ngăn cách chúng ta,
Nhìn đêm xuống, chị xót xa quằn quại.

Chị về, em ở lại,
Nỗi đau này mãi mãi chẳng phôi pha.
Tết năm nay, em chẳng được về nhà,
Mẹ thương nhớ, giọt lệ già tuôn vỡ.

Chị mong ước, sang năm, khi đào nở,
Dân tộc mình sẽ được thở Tự do, 
Ba ngày Xuân, già trẻ được ấm no,
Chị em sẽ cùng nhau lo đón Tết.
                         x
                    x         x
Người thiếu phụ bước chân buồn mỏi mệt,
Mắt quầng thâm tha thiết ngước nhìn trời,
Trên mi gầy, hờ hững hạt sương rơi,
Bên tai vẳng dăm tiếng cười cay nghiệt.

Đêm đen kịt như mảnh đời dân Việt,
Gió cuối đường ly biệt khóc thương nhau.
Giữa rừng mây đang vật vã trên cao,
Lặng le lói một vì sao cô độc.
           Trần Văn Lương
                Cali, 2/2008









Phụ LụcBài viết của nhà văn trần Khải Thanh Thủy.



Tết này em không về
Tuesday, February 12, 2008

Trần Khải Thanh Thủy

Vào trại, chị không ngờ lại biết được tin em qua một nhóm bạn tù vừa chuyển từ Hỏa Lò về. Qua giọng nói, ngôn ngữ, chị cảm nhận mọi người quý trọng em lắm, như một nữ anh hùng thời đại, một cánh chim báo bão, dù bị đảng giương cung độc ác bắn gãy cánh ngang trời mà cú rơi tự do từ tột đỉnh “thăng tiến” xuống nền trại giam, mang đầy màu sắc... làm chị về phòng giam rồi mà cứ thao thức mãi.
Số phận vô tình gắn hai chị em mình thành một, nên nỗi đau ngục tù số phận cũng chia đều. Ngoài đời chị ấm lòng vì trong cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam có em ở bên bao nhiêu thì trong tù lòng chị đau đớn bấy nhiêu.
Trại Hỏa Lò nơi em ở, vốn khét tiếng vì sự độc ác, tối tăm, chật chội và hắc ám, nơi nạn bạo hành, trấn cướp vẫn diễn ra hàng ngày, nơi người với người tranh giành nhau từng miếng ăn, chỗ ở, chỉ vì nạn... đất chật người đông, kỷ cương pháp luật buông thả nên mỗi năm ba ngành tòa án, công an, viện kiểm soát phải đảm bảo chỉ tiêu 6,000 người “nhập khẩu”, vì vậy mỗi người chỉ được vẻn vẹn 60cm để nằm trong một không gian chật chội 40 người một phòng 30m2, tha hồ chen chúc giữa cái nắng như nung của bầu trời nhiệt đới, cái lạnh cắt da cắt thịt của Mùa Ðông trong lao hun hút gió lùa. Lúc là chảo rang người khổng lồ, khét lẹt mồ hôi, lúc là nhà đá lạnh lẽo bẩn thỉu, ẩm ướt, tối tăm, nơi ghẻ lở hắc lào là chuyện không có gì phải làm ầm ĩ (mỗi người, mỗi ngày chỉ được chia một chậu nước để tắm rửa, vệ sinh) cũng là nơi ốm đau không được chăm sóc.
Sự sỉ nhục, đánh đập của cán bộ quản giáo đối với tù nhân xảy ra như cơm bữa. Nơi yêu thương, đầm ấm, bao bọc, sẻ chia bị tước đoạt không thương tiếc, nhường chỗ cho nạn sùng tín trung cổ: Hằn gắt, dối lừa, sỉ nhục và thú tính phát triển vượt bậc... Một viên ngọc tỏa sáng giữa đời thường như em, giờ bị rơi vào bùn lầy nước đọng phải hòa trộn với bao sỏi đá. Một người vốn sinh ra là để hưởng tự do, an nhàn, phú quý, nền văn minh nhân loại thấm đẫm từ đầu đến chân, nay rơi vào chốn ô trọc, nhơ nhớp, tận cùng của sự mất vệ sinh, ô nhiễm. Một người sống trong sách vở, kính chúa yêu nước thương người, nay sống trong tăm tối, người với người sống để... hành hạ, sỉ nhục, trấn áp nhau.
Một người không bao giờ tham gia vào các trò chơi mất phẩm giá như em, nay vì tình thế trớ trêu, cả bè lũ chó má nhảy lên bàn độc phán xét bắt bớ mà rơi vào giữa bọn lừa đảo, trộm cắp, ma túy, tú bà, sở khanh, thật là xót xa đau đớn quá Nhân ơi...
Cả hai lần em bị xử, dù đang bị biệt giam, không hề biết tin tức gì (ngoài những tờ báo lá cải của đảng bôi nhọ em), nhưng chị thừa biết tính chất phi luân của luật pháp Việt Nam, một thứ luật vô nhân, vô đạo, vô văn hóa. Là trí thức được học hành hiểu biết, ai cũng rõ ở bất cứ xã hội nào, trong bất kỳ thể chế nào luật pháp cũng phải dựa trên nền tảng là đạo đức xã hội. Nói cách khác, đạo đức chính là nguồn sống của pháp luật. Nếu vì bất cứ lý do nào, nguồn sống này mất đi thì luật pháp thực sự hết đất sống. Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam càng ngày càng hoàn thiện sự suy đồi nên mới bắt một người trong sáng, thánh thiện như em vào tù, buộc cho em đủ thứ tội mà em không hề có. Bỏ mặc em quằn quại vật vã, trong những ngày tuyệt thực, đau ốm, đi không vững, người choáng váng. Xúi bẩy những người cùng phòng khích bác, hạ nhục, bêu xấu em, chuyển trại em không hề thông báo cho gia đình biết để chăm sóc khi em đang 3 phần sống, 7 phần chết (vì tuyệt thực 1 tuần liền) trên chiếc xe tù bít kín, trên chặng đường 225 km, xóc nảy người, thiếu không khí khiến em ngất xỉu trong thùng xe, chưa đủ còn ra lệnh kỷ luật em khi em chia sẻ chiếc chăn của nhà cho người bạn tù tại nơi ở mới, cố tình không cho em gặp mẹ khi mẹ từ Hà Nội xuống thăm v.v và v.v. Bao nhiêu đau khổ của trần gian trút xuống thân hình mảnh mai bé nhỏ của em mà em vẫn không chùn bước. Trước 3 cai tù canh giữ, em vẫn lớn tiếng tố cáo tính chất độc ác và giả dối của trại với mẹ... Người đàn bà hết lòng vì con, người xác định sẽ theo em đến cùng cả trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng với đảng cộng sản cũng như trong thời gian em ở tù. Dù đường dài, chân mỏi, mắt hoa, không ít lần sa chân, ngã nhào vì tuổi già, vì cực nhọc... song sức mạnh của tình mẫu tử, của lòng tự hào luôn chiến thắng, mẹ lại một lòng một dạ vùng lên, đòi hỏi quyền lợi, tiếp tế cho em, cũng là nhận về sự sẻ chia của những người bà con, đồng bào từ hải ngoại vào trại cho em... một sự vùng lên không ngừng của tình mẫu tử Việt Nam em ạ.
Tết này bà con hải ngoại nhắc em nhiều lắm, người con gái mảnh mai mà tâm hồn tràn đầy khí phách. Một hình bóng giai nhân mà cuộc đời bị giam trong ngục tối, một bóng dáng nữ lưu trác Việt, sinh ra giữa lòng cộng sản mà lòng đầy nhân nghĩa, yêu thương, một phẩm chất anh hùng thời đại, dám xả thân vì đại nghĩa mà tiếc thay cuộc đời do đảng cầm quyền lại đầy cạm bẫy, đau thương.
Năm ngoái bằng giờ này, ngày 2 Tết em xuống Hải Phòng thăm những nhà dân chủ gồm Bạch Ngọc Dương, Nguyễn Xuân Nghĩa, bác Nguyễn Cao Quận... Tất cả giang tay đón tiếp em, như lòng biển bao la đón con sóng vào lòng... Năm nay, vắng bóng em thật rồi, mọi người tha hồ nhắc tới em, ôn lại kỷ niệm ngọt ngào mà sâu lắng này, lòng đầy chua cay, đau xót.
Tất nhiên người thương em nhiều nhất vẫn là mẹ, thân thể em do mẹ phân thân xẻ thịt mà thành, bao nhiêu năm thắt lưng buộc bụng, để nuôi em khôn lớn... Giữa thời đảng trị, “bao nhiều, cấp ít”. Gạo vừa 13 ký, suốt tháng cháo thừa, cơm thiếu, quanh năm no cậy nước. Vải tròn 4000 phân, suốt ngày quần thiếu, khố thừa, suốt đời ấm nhờ da... Bao nhiêu hy vọng mẹ đặt nơi em, và em như lắng nghe tiếng lòng của mẹ, nhìn sâu vào ánh mắt mẹ mà học hành giỏi giang, tấn tới, hiểu rõ về luật, lại giỏi ngoại ngữ...
Lẽ ra, ở một xã hội dân chủ tự do, nơi tri thức được đặt lên hàng đầu, người như em phải được đề cao trọng vọng. Tiếc thay, trong lòng Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đảng luôn trừng trị những gì đi quá giới hạn của đảng, đó là sự thông minh, hiểu biết, lòng can đảm, sẻ chia với dân nghèo, sự phê phán những việc làm thấp hèn, sai trái, sự độc đoán chuyên quyền của đảng cũng như của những kẻ cúi đầu làm theo mệnh lệnh sai trái của lãnh đạo đảng, chỉ vì đồng lương tháng, vì cấp bậc trên ve áo, vì nồi cơm của vợ con v.v.
Chỉ vì gan to bằng trái núi, dám vượt qua giới hạn của đảng mà cả em và chị, đều là nạn nhân của sự trừng phạt này. Thay vì tư duy bầy đàn, vì ăn theo nói leo những tư tưởng mù lòa sai trái của đảng thì em mở lớp học về nhân quyền tại Việt Nam, hy vọng sẽ biến Việt Nam từ xứ sở cằn cỗi tự do (như mưa bóng mây, như bụi gai cằn) thành khái niệm tự nhiên, rộng khắp như hơi thở, khí trời như biển hiệu, bến đỗ trong các nhà ga, trường học v.v... Vì đi quá giới hạn của đảng mà chị em mình đã bị đảng ra tay trừng trị, giam vào ngục tối, nhằm thiến hết nhân cách phẩm giá làm người.
Nhớ lại ngày 11 tháng 5 ở trong tù, nghe tin hai em bị xử, dù không được phép sử dụng giấy bút, chị đã làm thơ, vừa để nhắn nhủ em, cũng là tự nhủ với lòng mình:
Nhân, Ðài ơi có chị ở bên
Ba chúng ta sánh vai cùng đạo lý
Ba gương mặt bình thường như lẽ phải
Sinh ra để xóa bỏ độc tài.
Cố tình bắt em, đảng Cộng sản đã vấp phải bức tường của lòng nhân ái, căm phẫn cao độ. Hàng trăm cuộc biểu tình lớn nhỏ phía bên kia bờ đại dương vọng về, hàng triệu khối óc cùng tập trung công sức, trí tuệ để kêu gào, kiến nghị với thủ tướng, dân biểu của nước sở tại, đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải thả em vô điều kiện. Hàng triệu tấm lòng nhân ái, yêu thương, ngày đêm lặng lẽ dõi theo bóng dáng bé nhỏ của em nơi trại tù xa lắc giữa gió lào cát trắng, nghiệt ngã, hoang vu. Hàng nghìn bàn tay tình nguyện chìa ra bồi lấp cho nỗi khổ thẳm sâu trong lòng em, lòng mẹ vợi bớt nguôi ngoai. Bao nhiêu cuộc điều trần phía Bộ Ngoại Giao, Bộ Công An cũng không thể nào xóa bỏ được việc làm bất nhẫn này. Cả thể chế tàn bạo của đảng gồm nhà tù, trại giam với bao nhiêu cực hình phải dùng để đối phó với khí phách hiên ngang của chị em mình, hai con người tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ việt nam đội đá vá trời, khai sơn phá thạch, đi trên con đường lớn... chứng tỏ sự hèn hạ, kém cỏi, bất lực của đảng, cho dù sớm hay muộn thì thế thua của đảng cũng là điều tất yếu. Ðảng không thể độc tài, độc tôn, muôn năm mãi được.
Tết này em không về, cả nhà mình mất Tết, cả cộng đồng hải ngoại đón Tết kém vui, ngôi nhà dân chủ Việt Nam mãi không nguôi ngoai nỗi đớn đau xa cách này, mẹ ngày ngày lặng khóc vì thương nhớ, đúng như cái tên của mẹ, cũng là những lời thơ chị viết: Không có em, cả nhà đầy nước mắt.
Thuốc đắng cạn liều càng thấy đắng, đường xa dân chủ đắng cay nhiều, Hãy vững tin ở tương lai em nhé, con đường mà chị em mình lựa chọn còn đầy chông gai, bão tố, nhưng cái gì phải đến sẽ đến. Ðể xứng đáng với chiếc ghế của hội đồng bảo an không thường trực, để có chỗ đứng trong hàng rào mậu dịch WTO, đảng buộc phải nhìn nhận lại và âm thầm sửa sai những sai lầm chết người, trong đó có việc phóng thích em ra khỏi trại tù em ạ. Nếu không có gì thay đổi, theo suy đoán chủ quan của chị và những người bạn tù vừa chuyển từ Hỏa Lò về B14 cùng chị, chỉ Tết 2009 em sẽ về đoàn tụ cùng mẹ và cộng đồng. Cố gắng lên Nhân ơi. Nhất định Tết sau em phải trở về.
Hang đá, 2 Tết 2008.
Trần Khải Thanh Thủy



Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #378 - 28. Feb 2008 , 14:17
 
tranvanluong wrote on 28. Feb 2008 , 07:15:
Dẫn :
       Ghi lại những cảm xúc sau khi đọc bài "Tết Này Em Không Về" của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy viết cho Luật sư Lê thị Công Nhân nhân dịp Tết mậu Tý (xin xem bài đính kèm hay tại:   http://www.take2tango.com/News.aspx?NewsID=7050 ).


Dạo:
    Hiên ngang đứng giữa hang hùm,
Giống nòi Trưng Triệu, gông cùm sá chi.



      Chị Về Em Ở Lại

                                            (Đôi dòng thô thiển xin được mạo muội chia sẻ
                                  cùng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Luật sư Lê thị Công Nhân
                                    và những nhà đấu tranh anh dũng đang chịu bắt bớ giam cầm
                                        tại Việt nam vì lý tưởng Tự do, Nhân quyền và Dân chủ)

Đêm giãy giụa, khung trời đen nứt rạn,
Người nữ tù mãn hạn, bước phân vân,
Nỗi buồn đau đục khoét vết chân trần,
Tia mắt ướt ngại ngần soi bóng tối.

Về chốn cũ, sau tháng ngày tù tội,
Lòng nghẹn ngào luôn nhớ tới người em,
Đang đọa đày trong địa ngục tối đen,
Vì Công lý, vì Nhân quyền, Dân chủ.
                          x
                     x        x
Em thương mến, chị mừng vui mất ngủ,
Những lần nghe bạn tù cũ, người quen,
Kính trọng và cất tiếng ngợi khen em
Luôn dũng cảm trước bầy kên hung dữ.

Dù vắng mặt những ngày em bị xử,
Nhưng hiểu ngầm qua ngôn ngữ nhà giam,
Chị hình dung được vạn nỗi gian nan
Em gặp phải trong "Thiên đàng" Cộng sản.

Nhớ năm trước, em giờ này mạnh dạn,
Đi viếng thăm những bè bạn cùng thuyền.
Nhưng Xuân này, chính em chịu oan khiên,
Vai trĩu nặng dưới xích xiềng nghiệt ngã.

Em băng khiết giữa sình lầy cặn bã,
Em kiên trinh, không hèn hạ theo đời,
Em khước từ vâng phục lũ đười ươi,
Nên bị chúng đày tả tơi, tơi tả.

Em san sẻ cho người đang lạnh giá,
Chúng đem em ra hành hạ đắng cay.
Chỉ dưới chế độ này,
Lòng nhân ái bị thẳng tay trừng phạt.

Nhưng bạo lực không làm em nhút nhát,
Giữa gông cùm, ngọc nát vẫn thanh cao,
Chốn bùn nhơ, hương sen vẫn ngạt ngào,
Trong giông tố, ánh sao trời vẫn chiếu.

Chị thao thức nhiều đêm, không thể hiểu,
Lũ bạo quyền với ba triệu đảng viên,
Lại căm thù, sợ hãi đến cuồng điên,
Người thiếu nữ tay mềm không tấc sắt.

Em thương mến, hãy hiên ngang ngẩng mặt
Vì mọi người đang ngước mắt nhìn em.
Từ vực thẳm tối đen,
Họ trông đợi một ánh đèn dẫn lối.

Cả dân mình tù tội,
Nào chỉ mỗi em thôi.
Vận nước mình còn cay cực nổi trôi,
Khi lũ thú mặt người còn thống trị.

Thân tu sĩ cũng vướng vòng lao lý,
Áo học sinh cũng sớm bị dày vò,
Vì hai chữ Tự do,
Mà gánh chịu kiếp trâu bò đày ải.

Tám mươi triệu dân lành đang ngắc ngoải,
Trong khi bầy vô lại sống giàu sang,
Tiền trong tay, chúng vung vít ngang tàng,
Xem nhân phẩm như món hàng mua bán.

Mấy mươi năm đại hạn,
Mẹ Việt nam đã khổ nạn muôn phần,
Thân thiếu ăn vẫn sớm tối tảo tần,
Vì con cái, không một lần tiếc hối.

Em có biết, mẹ bao phen lặn lội,
Tay ôm quà, thân gội nắng dầm sương,
Nhưng chúng ngăn, không cho gặp người thương,
Đành lủi thủi lên đường quay trở lại.

Tết đã đến, em một mình trong trại,
Đất, trời, người đều ái ngại thương em,
Mùa Xuân kia thẹn mặt chẳng qua rèm,
Cành mai muộn vẫn hom hem chờ mãi.

Xưa sát cánh bên em, dù khổ ải,
Chị ấm lòng, cùng hăng hái xông pha.
Nay ngục tù đã ngăn cách chúng ta,
Nhìn đêm xuống, chị xót xa quằn quại.

Chị về, em ở lại,
Nỗi đau này mãi mãi chẳng phôi pha.
Tết năm nay, em chẳng được về nhà,
Mẹ thương nhớ, giọt lệ già tuôn vỡ.

Chị mong ước, sang năm, khi đào nở,
Dân tộc mình sẽ được thở Tự do,  
Ba ngày Xuân, già trẻ được ấm no,
Chị em sẽ cùng nhau lo đón Tết.
                         x
                    x         x
Người thiếu phụ bước chân buồn mỏi mệt,
Mắt quầng thâm tha thiết ngước nhìn trời,
Trên mi gầy, hờ hững hạt sương rơi,
Bên tai vẳng dăm tiếng cười cay nghiệt.

Đêm đen kịt như mảnh đời dân Việt,
Gió cuối đường ly biệt khóc thương nhau.
Giữa rừng mây đang vật vã trên cao,
Lặng le lói một vì sao cô độc.
           Trần Văn Lương
                Cali, 2/2008









Phụ Lục:  Bài viết của nhà văn trần Khải Thanh Thủy.



Tết này em không về
Tuesday, February 12, 2008

Trần Khải Thanh Thủy

Vào trại, chị không ngờ lại biết được tin em qua một nhóm bạn tù vừa chuyển từ Hỏa Lò về. Qua giọng nói, ngôn ngữ, chị cảm nhận mọi người quý trọng em lắm, như một nữ anh hùng thời đại, một cánh chim báo bão, dù bị đảng giương cung độc ác bắn gãy cánh ngang trời mà cú rơi tự do từ tột đỉnh “thăng tiến” xuống nền trại giam, mang đầy màu sắc... làm chị về phòng giam rồi mà cứ thao thức mãi.
Số phận vô tình gắn hai chị em mình thành một, nên nỗi đau ngục tù số phận cũng chia đều. Ngoài đời chị ấm lòng vì trong cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam có em ở bên bao nhiêu thì trong tù lòng chị đau đớn bấy nhiêu.
Trại Hỏa Lò nơi em ở, vốn khét tiếng vì sự độc ác, tối tăm, chật chội và hắc ám, nơi nạn bạo hành, trấn cướp vẫn diễn ra hàng ngày, nơi người với người tranh giành nhau từng miếng ăn, chỗ ở, chỉ vì nạn... đất chật người đông, kỷ cương pháp luật buông thả nên mỗi năm ba ngành tòa án, công an, viện kiểm soát phải đảm bảo chỉ tiêu 6,000 người “nhập khẩu”, vì vậy mỗi người chỉ được vẻn vẹn 60cm để nằm trong một không gian chật chội 40 người một phòng 30m2, tha hồ chen chúc giữa cái nắng như nung của bầu trời nhiệt đới, cái lạnh cắt da cắt thịt của Mùa Ðông trong lao hun hút gió lùa. Lúc là chảo rang người khổng lồ, khét lẹt mồ hôi, lúc là nhà đá lạnh lẽo bẩn thỉu, ẩm ướt, tối tăm, nơi ghẻ lở hắc lào là chuyện không có gì phải làm ầm ĩ (mỗi người, mỗi ngày chỉ được chia một chậu nước để tắm rửa, vệ sinh) cũng là nơi ốm đau không được chăm sóc.
Sự sỉ nhục, đánh đập của cán bộ quản giáo đối với tù nhân xảy ra như cơm bữa. Nơi yêu thương, đầm ấm, bao bọc, sẻ chia bị tước đoạt không thương tiếc, nhường chỗ cho nạn sùng tín trung cổ: Hằn gắt, dối lừa, sỉ nhục và thú tính phát triển vượt bậc... Một viên ngọc tỏa sáng giữa đời thường như em, giờ bị rơi vào bùn lầy nước đọng phải hòa trộn với bao sỏi đá. Một người vốn sinh ra là để hưởng tự do, an nhàn, phú quý, nền văn minh nhân loại thấm đẫm từ đầu đến chân, nay rơi vào chốn ô trọc, nhơ nhớp, tận cùng của sự mất vệ sinh, ô nhiễm. Một người sống trong sách vở, kính chúa yêu nước thương người, nay sống trong tăm tối, người với người sống để... hành hạ, sỉ nhục, trấn áp nhau.
Một người không bao giờ tham gia vào các trò chơi mất phẩm giá như em, nay vì tình thế trớ trêu, cả bè lũ chó má nhảy lên bàn độc phán xét bắt bớ mà rơi vào giữa bọn lừa đảo, trộm cắp, ma túy, tú bà, sở khanh, thật là xót xa đau đớn quá Nhân ơi...
Cả hai lần em bị xử, dù đang bị biệt giam, không hề biết tin tức gì (ngoài những tờ báo lá cải của đảng bôi nhọ em), nhưng chị thừa biết tính chất phi luân của luật pháp Việt Nam, một thứ luật vô nhân, vô đạo, vô văn hóa. Là trí thức được học hành hiểu biết, ai cũng rõ ở bất cứ xã hội nào, trong bất kỳ thể chế nào luật pháp cũng phải dựa trên nền tảng là đạo đức xã hội. Nói cách khác, đạo đức chính là nguồn sống của pháp luật. Nếu vì bất cứ lý do nào, nguồn sống này mất đi thì luật pháp thực sự hết đất sống. Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam càng ngày càng hoàn thiện sự suy đồi nên mới bắt một người trong sáng, thánh thiện như em vào tù, buộc cho em đủ thứ tội mà em không hề có. Bỏ mặc em quằn quại vật vã, trong những ngày tuyệt thực, đau ốm, đi không vững, người choáng váng. Xúi bẩy những người cùng phòng khích bác, hạ nhục, bêu xấu em, chuyển trại em không hề thông báo cho gia đình biết để chăm sóc khi em đang 3 phần sống, 7 phần chết (vì tuyệt thực 1 tuần liền) trên chiếc xe tù bít kín, trên chặng đường 225 km, xóc nảy người, thiếu không khí khiến em ngất xỉu trong thùng xe, chưa đủ còn ra lệnh kỷ luật em khi em chia sẻ chiếc chăn của nhà cho người bạn tù tại nơi ở mới, cố tình không cho em gặp mẹ khi mẹ từ Hà Nội xuống thăm v.v và v.v. Bao nhiêu đau khổ của trần gian trút xuống thân hình mảnh mai bé nhỏ của em mà em vẫn không chùn bước. Trước 3 cai tù canh giữ, em vẫn lớn tiếng tố cáo tính chất độc ác và giả dối của trại với mẹ... Người đàn bà hết lòng vì con, người xác định sẽ theo em đến cùng cả trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng với đảng cộng sản cũng như trong thời gian em ở tù. Dù đường dài, chân mỏi, mắt hoa, không ít lần sa chân, ngã nhào vì tuổi già, vì cực nhọc... song sức mạnh của tình mẫu tử, của lòng tự hào luôn chiến thắng, mẹ lại một lòng một dạ vùng lên, đòi hỏi quyền lợi, tiếp tế cho em, cũng là nhận về sự sẻ chia của những người bà con, đồng bào từ hải ngoại vào trại cho em... một sự vùng lên không ngừng của tình mẫu tử Việt Nam em ạ.
Tết này bà con hải ngoại nhắc em nhiều lắm, người con gái mảnh mai mà tâm hồn tràn đầy khí phách. Một hình bóng giai nhân mà cuộc đời bị giam trong ngục tối, một bóng dáng nữ lưu trác Việt, sinh ra giữa lòng cộng sản mà lòng đầy nhân nghĩa, yêu thương, một phẩm chất anh hùng thời đại, dám xả thân vì đại nghĩa mà tiếc thay cuộc đời do đảng cầm quyền lại đầy cạm bẫy, đau thương.
Năm ngoái bằng giờ này, ngày 2 Tết em xuống Hải Phòng thăm những nhà dân chủ gồm Bạch Ngọc Dương, Nguyễn Xuân Nghĩa, bác Nguyễn Cao Quận... Tất cả giang tay đón tiếp em, như lòng biển bao la đón con sóng vào lòng... Năm nay, vắng bóng em thật rồi, mọi người tha hồ nhắc tới em, ôn lại kỷ niệm ngọt ngào mà sâu lắng này, lòng đầy chua cay, đau xót.
Tất nhiên người thương em nhiều nhất vẫn là mẹ, thân thể em do mẹ phân thân xẻ thịt mà thành, bao nhiêu năm thắt lưng buộc bụng, để nuôi em khôn lớn... Giữa thời đảng trị, “bao nhiều, cấp ít”. Gạo vừa 13 ký, suốt tháng cháo thừa, cơm thiếu, quanh năm no cậy nước. Vải tròn 4000 phân, suốt ngày quần thiếu, khố thừa, suốt đời ấm nhờ da... Bao nhiêu hy vọng mẹ đặt nơi em, và em như lắng nghe tiếng lòng của mẹ, nhìn sâu vào ánh mắt mẹ mà học hành giỏi giang, tấn tới, hiểu rõ về luật, lại giỏi ngoại ngữ...
Lẽ ra, ở một xã hội dân chủ tự do, nơi tri thức được đặt lên hàng đầu, người như em phải được đề cao trọng vọng. Tiếc thay, trong lòng Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đảng luôn trừng trị những gì đi quá giới hạn của đảng, đó là sự thông minh, hiểu biết, lòng can đảm, sẻ chia với dân nghèo, sự phê phán những việc làm thấp hèn, sai trái, sự độc đoán chuyên quyền của đảng cũng như của những kẻ cúi đầu làm theo mệnh lệnh sai trái của lãnh đạo đảng, chỉ vì đồng lương tháng, vì cấp bậc trên ve áo, vì nồi cơm của vợ con v.v.
Chỉ vì gan to bằng trái núi, dám vượt qua giới hạn của đảng mà cả em và chị, đều là nạn nhân của sự trừng phạt này. Thay vì tư duy bầy đàn, vì ăn theo nói leo những tư tưởng mù lòa sai trái của đảng thì em mở lớp học về nhân quyền tại Việt Nam, hy vọng sẽ biến Việt Nam từ xứ sở cằn cỗi tự do (như mưa bóng mây, như bụi gai cằn) thành khái niệm tự nhiên, rộng khắp như hơi thở, khí trời như biển hiệu, bến đỗ trong các nhà ga, trường học v.v... Vì đi quá giới hạn của đảng mà chị em mình đã bị đảng ra tay trừng trị, giam vào ngục tối, nhằm thiến hết nhân cách phẩm giá làm người.
Nhớ lại ngày 11 tháng 5 ở trong tù, nghe tin hai em bị xử, dù không được phép sử dụng giấy bút, chị đã làm thơ, vừa để nhắn nhủ em, cũng là tự nhủ với lòng mình:
Nhân, Ðài ơi có chị ở bên
Ba chúng ta sánh vai cùng đạo lý
Ba gương mặt bình thường như lẽ phải
Sinh ra để xóa bỏ độc tài.
Cố tình bắt em, đảng Cộng sản đã vấp phải bức tường của lòng nhân ái, căm phẫn cao độ. Hàng trăm cuộc biểu tình lớn nhỏ phía bên kia bờ đại dương vọng về, hàng triệu khối óc cùng tập trung công sức, trí tuệ để kêu gào, kiến nghị với thủ tướng, dân biểu của nước sở tại, đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải thả em vô điều kiện. Hàng triệu tấm lòng nhân ái, yêu thương, ngày đêm lặng lẽ dõi theo bóng dáng bé nhỏ của em nơi trại tù xa lắc giữa gió lào cát trắng, nghiệt ngã, hoang vu. Hàng nghìn bàn tay tình nguyện chìa ra bồi lấp cho nỗi khổ thẳm sâu trong lòng em, lòng mẹ vợi bớt nguôi ngoai. Bao nhiêu cuộc điều trần phía Bộ Ngoại Giao, Bộ Công An cũng không thể nào xóa bỏ được việc làm bất nhẫn này. Cả thể chế tàn bạo của đảng gồm nhà tù, trại giam với bao nhiêu cực hình phải dùng để đối phó với khí phách hiên ngang của chị em mình, hai con người tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ việt nam đội đá vá trời, khai sơn phá thạch, đi trên con đường lớn... chứng tỏ sự hèn hạ, kém cỏi, bất lực của đảng, cho dù sớm hay muộn thì thế thua của đảng cũng là điều tất yếu. Ðảng không thể độc tài, độc tôn, muôn năm mãi được.
Tết này em không về, cả nhà mình mất Tết, cả cộng đồng hải ngoại đón Tết kém vui, ngôi nhà dân chủ Việt Nam mãi không nguôi ngoai nỗi đớn đau xa cách này, mẹ ngày ngày lặng khóc vì thương nhớ, đúng như cái tên của mẹ, cũng là những lời thơ chị viết: Không có em, cả nhà đầy nước mắt.
Thuốc đắng cạn liều càng thấy đắng, đường xa dân chủ đắng cay nhiều, Hãy vững tin ở tương lai em nhé, con đường mà chị em mình lựa chọn còn đầy chông gai, bão tố, nhưng cái gì phải đến sẽ đến. Ðể xứng đáng với chiếc ghế của hội đồng bảo an không thường trực, để có chỗ đứng trong hàng rào mậu dịch WTO, đảng buộc phải nhìn nhận lại và âm thầm sửa sai những sai lầm chết người, trong đó có việc phóng thích em ra khỏi trại tù em ạ. Nếu không có gì thay đổi, theo suy đoán chủ quan của chị và những người bạn tù vừa chuyển từ Hỏa Lò về B14 cùng chị, chỉ Tết 2009 em sẽ về đoàn tụ cùng mẹ và cộng đồng. Cố gắng lên Nhân ơi. Nhất định Tết sau em phải trở về.
Hang đá, 2 Tết 2008.
Trần Khải Thanh Thủy







Thưa Anh Lương,

D/D vừa mở lại là đã được anh vào mở hàng cho bằng một bài thơ gói ghém thật trọn vẹn bức thư vừa dũng cảm  vừa tha thiết  của nhà văn TK Thanh Thuỷ gửi cho LS Le thi ConG Nhân.  Wink


Back to top
 
 
IP Logged
 
tieuvuvi
Gold Member
*****
Offline


Vũ Tuyết Như - Tiểu
Long Nhi-TiênDung

Posts: 4065
Bordeaux - france
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #379 - 23. Mar 2008 , 12:46
 
...

Happy Easter anh !
Back to top
 

...
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #380 - 24. Mar 2008 , 05:42
 
tieuvuvi wrote on 23. Mar 2008 , 12:46:
...

Happy Easter anh !


Cám ơn Tiểu Vi nhiều.  Grin Cheesy
Chúc Tiểu Vi luôn an vui. Smiley
L
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #381 - 03. Apr 2008 , 06:38
 


Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
      Ngày xưa mấy hạ, tình ơi,
Để cho thương nhớ rớt rơi một đời.


Cóc cuối tuần:

      Ngày Xưa Mấy Hạ

Gập ghềnh lối hạ, bóng chiều vênh,
Xác nắng đu đưa, lá dập dềnh,
Ký ức chông chênh, hồn mắc cạn,
Đường về dĩ vãng, gót buồn tênh.

Mông mênh khói lạnh nghẽn lòng sông,
Nhung nhớ trên vai mỏi chất chồng.
Nửa kiếp long đong triền đất lạ,
Ngày xưa mấy hạ biết còn không?
                       x
                  x        x
Thẹn thùng manh giấy nhỏ chuyền tay,
Thấp thoáng sân trường, vạt trắng bay.
Dốc đá loay hoay trầy gót ngọc,
Bút cùn trằn trọc, ánh dầu lay.

Dạn dày tuổi phượng, bước thung dung, 
Chân trước chân sau bớt ngại ngùng.
Điệp khúc tao phùng vang khắp ngả,
Dặt dìu cuối hạ lối về chung.

Năm tháng mịt mùng nẻo Bích câu,
Nào hay đời sẵn lắm cơ cầu,
Tranh thu đã dợn màu xa cách,
Róc rách canh khuya mạch nước sầu.

Con tàu cuối hạ khách dần vơi,
Nhạt nhẽo môi khô biếng nói cười.
Tiếng hát xa người, xa phố chợ,
Bài ca dang dở sớm thay lời .

Lắc rắc mưa rơi nát dặm trường,
Màu son phấn hả chết trong gương.
Mân mê xác dã tràng khô héo,
Lạnh lẽo đôi mi nẻo cuối đường.

Cuộc đời từ đó chuỗi mùa đông,
Con nước lênh đênh chảy lệch dòng.
Bướm cũ bềnh bồng trên xác lá,
Ngày xưa mấy hạ biết gì không?

Phố tối mưa dầm loãng bước chân,
Ngậm ngùi nghe dế khóc thương thân.
Bơ vơ khúc nhạc trầm se sắt,
Nắng hạ ngày xưa tắt mấy lần.

Đường trần lận đận bước về đâu,
Ngất nghểu trong tim một núi sầu.
Xưa lỡ lầm theo câu hẹn ước,
Một đời xuôi ngược, bóng tìm nhau.
                       x
                  x        x
Nắng hạ ngày nao có đến đây,
Vỗ về ru giấc ngủ đêm nay,
Cho hương đau tỏa đầy chăn gối,
Cho nuối tiếc quen lối đọa đày.

Lặng vày giọt nắng giữa đêm đông,
Mắt khép rưng rưng tự dối lòng.
Chốn cũ, trong vòng tay kẻ lạ,
Ngày xưa mấy hạ nhớ gì không?
            Trần Văn Lương
                Cali, 3/2008
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #382 - 24. Apr 2008 , 06:52
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
        Xa rồi năm tháng dần quên,
Nhưng quê xưa vẫn bóng đêm chập chùng.


Cóc cuối tuần:

                 Ba Đốm Lửa

Đài Chiến sĩ, đêm trằn lên ánh đuốc,
Bóng người già cô độc tríu màn sương.
Lưng oằn mang thân phận mất quê hương,
Chân gượng đứng cuối chặng đường thống khổ.

Lòng tự hỏi phải chăng vì mệnh số,
Mà dân mình chịu khốn khó triền miên,
Mới năm tư, vừa chia cắt đôi miền,
Bảy lăm lại vướng xích xiềng quỷ dữ. 

Đêm tưởng niệm, xót xa lòng lữ thứ,
Tháng Tư buồn, hận quá khứ còn nguyên.
Bao năm rồi, canh cánh chẳng hề quên,
Chuỗi bất hạnh dập dồn trên đất mẹ.

Khách dự lễ đã ra về lặng lẽ,
Người lính già nuốt lệ, đứng ủ ê,
Tay run run, hồn vay mượn tái tê, 
Ngọn nến nhỏ khò khè cơn hấp hối.

Gió hoang lạnh từ âm ti mở lối,
Đêm vật vờ trôi nổi bóng vong linh.
Mây dĩ vãng bập bềnh,
Bên bến hận, một mình con sóng vỡ.

Đôi mắt úa chợt bùng lên ánh lửa,
Lập loè theo ngọn nến dở trên tay,
Ba đốm lửa lung lay,
Nương ký ức loay hoay về chốn cũ.
                        x
                   x        x
Ngày giặc Bắc tràn vô như thác lũ,
Khối tai ương ập đổ xuống thôn làng,
Mấy năm trời dưới nanh vuốt sài lang,
Quê xưa đã hoang tàn như cỏ rác. 

Vất vưởng triệu oan hồn chưa giải thoát,
Kẻ ngậm hờn bỏ xác Tết Mậu Thân,
Kẻ tan thây khi mệnh nước xoay vần,
Kẻ lạnh lẽo mộ phần nơi biển cả.

Kể từ lúc Trời đành hanh giá họa,
Trong sớm chiều, làm tan rã miền Nam,
Đoàn chiến binh, luôn anh dũng phi phàm,
Bị phản bội, đành đa mang khổ nạn.

Người sống sót qua lằn tên mũi đạn,
Gánh đòn thù khắp bể cạn rừng sâu,
Chốn ngục tù, cay cực kiếp ngựa trâu,
Đêm đày đọa, ngày dãi dầu mưa nắng.

Nơi rừng thẳm, cỏ khô lèn xương trắng,
Giữa gông cùm, người ngậm đắng nuốt cay.
Phút sa cơ, buồn nhắm mắt xuôi tay,
Mộ đắp vội, tháng ngày trôi mất dấu.

Giặc cai trị với bàn tay khát máu,
Tiếng kêu gào uất ức thấu trời xanh.
Bao nhiêu vạn dân lành,
Vì hai chữ Tự Do đành bỏ xứ.

Con thuyền sinh tử,
Sóng dữ biển Đông,
Cuộc hành trình bi thảm, long đong,
Đã bao kẻ xa bờ không tới bến.

Đêm đất khách, xót xa giờ thắp nến,
Biết vong hồn có đến được nơi đây,
Để cùng nhau chia sẻ đớn đau này,
Cùng trông đợi một ngày về quê cũ.
                       x
                  x        x
Sương nhặt bước, mái tóc già ủ rũ,
Vẳng trong đêm dăm tiếng cú gọi bầy,
Mẩu nến tàn héo hắt thức trên tay,
Đôi mắt lão ngây ngây nhìn ánh đuốc.

Đã xa lắm, những thương đau ngày trước,
Người quên dần hận mất nước năm nao.
Tháng Tư về, còn mấy kẻ tìm nhau,
Người thưa thớt, nỗi sầu thêm thấm thía.

Đài tưởng niệm im lìm như mộ địa,
Lá thì thầm theo tiếng dế cầu siêu.
Cỏ đuôi chồn, mọc lẫn đám rong rêu,
Thân ngả ngớn uốn theo chiều gió thổi.

Nỗi tuyệt vọng trải dài như bóng tối,
Phút se lòng, dòng lệ cuối hiếm hoi,
Vỡ òa rơi trên đốm lửa lẻ loi,
Ngọn nến tắt, đôi mắt người vụt khép.
              Trần Văn Lương
       Cali, mùa Quốc Hận 4/2008
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #383 - 15. May 2008 , 07:33
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
        Mịt mù cố quận nơi nao,
Con đường nắng tắt lao chao bóng sầu.


Cóc cuối tuần:
   Con Đường Nắng Tắt

Sầu xoáy nát hoàng hôn,
Môi câm gậm tím hồn.
Chân buồn rây xác nắng,
Mắt dại trắng chiều hôm.

Tay quơ vội nắng tàn,
Giọt nắng vỡ giòn tan.
Cung đàn xưa lỡ bước,
Qua bến nước muộn màng.

Khói súng ủ nương chiều,
Quê nghèo bặt tiếng tiêu,
Cánh diều con lận đận,
Đường cố quận hoang liêu.

Tháng ngày lạnh lẽo buông,
Thôn xóm nhỏ quay cuồng.
Ngôi giáo đường quạnh vắng,
Thầm gắng nắn hồi chuông.

Một chiều nắng chợt đi,
Con trăng khuyết lỡ thì.
Rêu xanh rì ngõ tối,
Lầy lội lối từ ly .

Lung linh bóng cổ đài,
Tóc ướt nhão bờ vai.
Con dốc dài hiu quạnh,
Đơn côi lạnh dấu hài.

Manh áo cũ tàn phai,
Theo giông gió miệt mài.
Gót giày hai sắc nắng,
Còn nặng nợ trần ai.

Cơn lốc vút qua đầu,
Hận chìm đáy vực sâu.
Trên con tầu biệt xứ,
Hồn lữ thứ tìm nhau. 

Lơ ngơ giữa nhịp cầu,
Chim gãy cánh về đâu.
Mảnh đất màu xa lạ,
Ve tong tả kiếp sầu.

Thao thức lá chờ sương,
Xương khô rã cuối đường.
Đại dương buồn vạn dặm,
Thăm thẳm nẻo hồi hương.

Gương khuya, mắt chợt mờ,
Thương nhớ cũng bơ vơ.
Nơi bến bờ không nắng,
Ai dai dẳng đợi chờ.

Biền biệt chuỗi tà dương,
Lao chao lửa dặm trường.
Trên con đường nắng tắt,
Người nhặt xác quê hương.
       Trần Văn Lương
          Cali, 5/2008
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #384 - 29. May 2008 , 04:54
 


Kính gửi quý anh chị con cóc Thiền cuối tuần.

Dạo:
       Gió cuồng tắt ngọn đèn mê,
Nửa đêm nắng ấm chợt về chói chang.


Cóc Thiền cuối tuần:


        半 夜 暉
流 星 孤 影 溺 江 中,
水 底 殘 燈 隱 月 宮.
雲 散 霜 寒 蘆 喞 喞,
樹 枯 葉 老 浪 洶 洶.
光 明 佛 殿 心 猶 瞎,
黯 淡 僧 房 耳 忽 聾.
風 起 漁 舟 燈 火 滅,
陽 暉 半 夜 滿 蒼 穹.
               陳文良



Âm Hán Việt:

               Bán Dạ Huy
Lưu tinh cô ảnh nịch giang trung,
Thủy để, tàn đăng ẩn nguyệt cung.
Vân tán, sương hàn, lô tức tức,
Thụ khô, diệp lão, lãng hung hung.
Quang minh Phật điện, tâm do hạt,
Ảm đạm Tăng phòng, nhĩ hốt lung.
Phong khởi, ngư chu đăng hỏa diệt,
Dương huy bán dạ mãn thương khung.
                Trần Văn Lương



Dịch nghĩa:

          Ánh Mặt Trời Nửa Đêm
Bóng sao sa cô độc chết đuối giữa dòng sông,
Đáy nước, ngọn đèn tàn núp trong cung trăng.
Mây tan, sương lạnh, lau sậy tỉ tê,
Cây khô, lá già, sóng nước ầm ỹ.
Phật điện sáng choang, tâm vẫn còn mù,  (1)
Tăng phòng buồn tối, tai chợt điếc. (2)
Gió nổi, ngọn đèn của chiếc thuyền câu tắt,
Nửa đêm, ánh nắng tràn ngập trời xanh.

Ghi chú:

(1)  Bích Nham Lục, tắc 89:  Vân Môn Quang Minh.

      Vân Môn Đại Sư dạy chúng:
    - Ai ai cũng có cái quang minh trong mình. Nhưng lúc nhìn thì lại tối om om chẳng thấy . Vậy cái quang minh của mọi người là cái gì?
     Rồi Sư tự trả lời:
    - Kho nhà bếp và cổng tam quan.
     Lại nói:
    - Việc tốt chẳng bằng không.

    Bài tụng của Tuyết Đậu Trùng Hiển (bản dịch của Thiền Sư Thích Mãn Giác):
              
               Tự chiếu sáng một mình,
               Vì ngài thông một lối.
               Hoa rơi cây không bóng,
               Lúc nhìn ai không thấy.
               Thấy không thấy,
               Cưỡi trâu ngược hề vào Phật điện.

(2) Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 3:

     Sư (Bách Trượng Hoài Hải) đứng hầu thầy (là Mã Tổ Đạo Nhất).
     Mã Tổ đưa mắt nhìn cây phất trần ở góc giường.
     Sư thưa:
     - Là cái dụng này hay khác cái dụng này?
     Mã Tổ nói:
     - Ngươi mai sau mở miệng vì người thì như thế nào?
    Sư cầm cây phất trần dựng đứng lên.
    Mã Tổ bảo:
     - Là cái dụng này hay khác cái dụng này?
    Sư đem cây phất trần để lại chỗ cũ.
    Mã Tổ uy nghiêm hét lên một tiếng, Sư bị điếc đến 3 ngày.




Phỏng dịch thơ:

           Nắng Nửa Đêm

Quạnh quẽ sao rơi chết giữa dòng,
Cung Hằng đáy nước, ánh đèn chong.
Mây tàn, sương lạnh, lau than thở,
Lá úa, cành khô, sóng chập chồng.
Vất vưởng mắt mù quanh Phật điện,
Ngu ngơ tai điếc quẩn Tăng phòng.
Lạnh lùng cơn gió, đèn câu tắt,
Một mảnh trời đêm rực nắng hồng.
           Trần Văn Lương
                  Cali, 5/2008


Lời bàn ngang của Phi Dã Thiền Sư:

      Nửa đêm mà nắng chói chang. Quả có lý này ư?
      Phải chăng khi ngọn đèn kiến giải bị tắt thì mặt trời trí huệ bùng sáng?
      Ơ hay, mặt trời lúc nào cũng ở đó, chỉ vì chúng sinh cứ mải mê nhìn theo ngọn đèn. Than ôi !
      Đến chỗ này rồi thì lão tăng hoàn toàn mù tịt, đã vừa câm vừa điếc lại còn mù!!!
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #385 - 26. Jun 2008 , 05:18
 
Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
    Một đời vất vưởng về đâu,
Con đò năm trước chở sầu bến nao.



Cóc cuối tuần:

              Vất Vưởng

Mùa hạ gãy, nắng hai bờ cách biệt,
Bến không người, đò lết bết chờ sương.
Lá mồ côi vạ vật ngủ ven đường,
Dế nhẹ tấu khúc đoạn trường não nuột.

Phiến đá lạnh, giữa ngục tù quen thuộc,
Nhìn tháng ngày lũ lượt kéo nhau qua.
Góc vườn xưa đã vắng bóng loài hoa,
Bầy bướm cũ mắt lòa bay dọ lối.

Bóng chiều xuống vội,
Chân bơ vơ bối rối lạc đường.
Mũ phai màu lệch theo ánh tà dương,
Nắng giòn rụm như xương rừng cố thổ.

Ai ngồi vắt nắng tàn lên xác mộ,
Để giọt đời lỗ chỗ mặt bia câm.
Mấy mươi năm, chân lê lết âm thầm,
Thân lạc xứ chưa một lần trắng nợ.

Dòng sông nhỏ một mình xa phố chợ,
Bọt sóng buồn lặng lẽ vỡ từng giây.
Nỗi nhung nhớ hao gầy,
Nhè nhẹ thấm năm ngón tay buồn tủi.

Con châu chấu già chết bờ chết bụi,
Ngọn lau khô lủi thủi ngóng mưa dầm.
Khách không nhà bên suối vắng trầm ngâm,
Mây trốn chạy, lỡ lầm tan đáy nước. 

Chân chai gót, đường lữ hành dốc ngược, 
Mảnh hình hài chếnh choáng bước ngày xưa.
Thân nổi trôi theo giông gió lọc lừa,
Bụi quá khứ nửa đời chưa kịp lắng.

Sương bềnh bồng xa vắng,
Đêm ập về dập tắt nắng hoàng hôn.
Cánh hoa côi cố gượng sống trong bồn,
Đom đóm chết nghẹn ngào chôn đốm lửa. 

Nỗi muộn phiền muôn thuở,
Phập phồng trên hơi thở phù du.
Lang thang ký ức mịt mù,
Dai dẳng ngục tù dĩ vãng.

Chim xa ngàn lẻ bạn,
Bóng đêm dài lãng đãng biết về đâu.
Biết ai kia còn dương thế bạc đầu,
Hay đã vướng sầu cô lâu mỹ nữ.

Đường trơn tuột, bước độc hành lữ thứ,
Tim khô cằn vịn quá khứ rong chơi.
Lệ tím bầm trên đá sỏi rụng rơi,
Lối địa ngục rã rời đôi gót mỏi.

Trách xưa người không hỏi,
Để một đời mất lối tìm nhau,
Để canh dài u uất mảnh hồn đau,
Để  thương nhớ cày sâu đôi mắt trũng. 
                       x
                 x          x
Bóng quạ đói trên cây chờ sao rụng,
Đò xa người lúng túng trách dòng sông.
Con nước xưa sớm đổi dạ thay lòng,
Cánh bèo cũ long đong đời cô lữ.

Lá xơ xác mang nỗi buồn biệt xứ,
Thu chưa sang, đã sớm tự thay màu.
Người bạc đầu thao thức chuyện ngàn sau,
Đêm vất vưởng trên nhánh cầu thưa nhịp.
                  Trần Văn Lương
                     Cali 6/2008
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #386 - 26. Aug 2008 , 05:44
 
Anh Lương ơi,

My thấy anh đang online, vội "hỏi thăm sức khoẻ" anh đây.  Cheesy
Sao "Cóc cuối tuần " nhảy đi đâu chơi lâu vậy thƯa anh ?
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #387 - 27. Aug 2008 , 05:10
 
Quote:
Anh Lương ơi,

My thấy anh đang online, vội "hỏi thăm sức khoẻ" anh đây.  Cheesy
Sao "Cóc cuối tuần " nhảy đi đâu chơi lâu vậy thƯa anh ?


Chị Đặng Mỹ mến,
Đi Âu châu 1 tháng mới về, lại bận công việc sở (có thể sẽ đi làm hãng khác, chưa biết chắc) nên cóc trốn mất tiêu. Ráng đợi vài tuần nữa cho công việc êm xuôi sẽ bắt cóc trở lại.
Cám ơn chị đã hỏi thăm. Thỉnh thoảng vẫn vào đọc ké.
Luôn vui nha.
L
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #388 - 28. Aug 2008 , 13:11
 
tranvanluong wrote on 27. Aug 2008 , 05:10:
Chị Đặng Mỹ mến,
Đi Âu châu 1 tháng mới về, lại bận công việc sở (có thể sẽ đi làm hãng khác, chưa biết chắc) nên cóc trốn mất tiêu. Ráng đợi vài tuần nữa cho công việc êm xuôi sẽ bắt cóc trở lại.
Cám ơn chị đã hỏi thăm. Thỉnh thoảng vẫn vào đọc ké.
Luôn vui nha.
L


Anh Lương ơi,

Anh chị đi du lịch Âu Châu 1 tháng chắc hẳn có nhiều điều thú vị và hình ảnh có thể chia xẻ với cả nhà, phải không ạ  Wink ( Chứ anh đọc ké không thì không "phe" đâu   Cheesy )
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #389 - 29. Aug 2008 , 05:00
 
Quote:
Anh Lương ơi,

Anh chị đi du lịch Âu Châu 1 tháng chắc hẳn có nhiều điều thú vị và hình ảnh có thể chia xẻ với cả nhà, phải không ạ  Wink ( Chứ anh đọc ké không thì không "phe" đâu   Cheesy )



Chị Đặng Mỹ mến,

Đi Âu châu cả tháng chỉ làm được có mỗi cái việc ăn,ngủ và đi lang thang . Chỉ chụp được có mỗi 1 tấm hình mà không paste vào đây được. Thành ra đành chịu.

Chúc mọi người cuối tuần vui.

L






Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 24 25 26 27 28 ... 98
Send Topic In ra