Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 63 64 65 66 67 ... 98
Send Topic In ra
Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương (Read 124796 times)
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #960 - 31. Oct 2013 , 00:38
 
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
         Thu về lá chết nào hay,
Vô tình cưỡi gió tung bay khoe màu.


Cóc cuối tuần:


 
Lá Chết Nào Hay


Thu ngốn dần nắng hạ,
Khói chiều tất tả triền non.
Quán bên đường èo uột héo hon,
Mái tranh nát mỏi mòn chờ viễn khách.

Thời gian hờm trên vách,
Lạnh lùng tí tách từng giây.
Chén sầu con dốc mãi vẫn đầy,
Ma dĩ vãng sa lầy hư giấc ngủ.

Vườn vô chủ, gốc tầm xuân trổ nụ,
Lũ bướm già lụ khụ đến lăng xăng.
Đàn chó điên quen bắng nhắng sủa xằng,
Con ếch nhỏ cắn răng chìm đáy giếng.

Tảng đá vỡ nghẹn ngào im tiếng,
Ngán ngẩm đời sao lắm chuyện dây dưa.
Chút mộng mơ nay cũng lạy xin chừa,
Phương trời ấy nắng mưa gì cũng mặc.

Tay sượng sùng vuốt mặt,
Sương thu lắc rắc nhão bờ vai.
Mái tóc phai theo cơm áo miệt mài,
Hồn vắt mãi được vài câu thơ tẻ.

Gió luồn song khe khẽ,
Tưởng như bước mẹ chợ về.
Hơn nửa đời bỏ xứ xa quê,
Người năm cũ ra đi còn mấy kẻ.

Đã hết thời son trẻ,
Lời tự tình giờ thỏ thẻ ai nghe.
Biết tìm đâu lại tiếng võng trưa hè,
Tiếng phượng đổ, tiếng ve buồn phố nhỏ.

Chân nứt nẻ giẫm mòn thêm lối cỏ,
Tự hỏi tình người còn có hay không.
Núi chông chênh, chim chóc chóng lạt lòng,
Lau sậy cũng bỏ bờ sông cát lở.

Lời kinh đêm nức nở,
Mong manh hơi thở ngàn xưa,
Con trăng đen giở thói lọc lừa,
Giăng vội tấm màn thưa che mắt thánh.

Bầy kên kên gãy cánh,
Tranh nhau từng nhánh cây khô.
Cánh đồng hoang chi chít vạn nấm mồ,
Vẳng tiếng khóc mơ hồ từ đáy ngục.

Trống lên đường thúc giục,
Mây ùn, gió rúc, rừng lay.
Lá lìa cành còn khoe sắc tung bay,
Vô tình có nào hay chiều đã tắt.
                Trần Văn Lương
                  Cali, 10/2013

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #961 - 14. Nov 2013 , 00:40
 

Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
      Thong dong lên núi tìm trăng,
Nào hay mãnh hổ nhe răng chực chờ.

Cóc cuối tuần:


          
猛 獸

山 池 水 底 睡 姮 娥,
寂 寞 森 林 野 獸 多.
身 著 金 衣 盲 鶴 舞,
手 持 瓦 鏡 啞 猴 歌.
桐 峯 老 虎 無 剛 爪,
百 丈 大 蟲 具 利 牙.
客 欲 登 高 崧 翫 月,
誰 知 半 路 遇 長 沙.

             陳 文 良


Âm Hán Việt:
       
           Mãnh Thú
Sơn trì thủy để thụy Hằng Nga,
Tịch mịch sâm lâm, dã thú đa.
Thân trước kim y, manh hạc vũ,
Thủ trì ngõa kính, á hầu ca.
Đồng Phong lão hổ vô cương trảo,
Bách Trượng đại trùng cụ lợi nha.
Khách dục đăng cao tung ngoạn nguyệt,
Thùy tri bán lộ ngộ Trường Sa.
               Trần Văn Lương
 


Dịch nghĩa:

                 Thú Dữ
Dưới đáy nước của cái ao trên núi, mặt trăng nằm ngủ,
Rừng rậm lặng yên, thú hoang nhiều.
Mình mặc áo vàng, con hạc mù nhảy múa,
Tay cầm cái gương soi làm bằng ngói (1) , con khỉ câm hát.
Con hổ già của Đồng Phong không có nanh vuốt cứng, (2)
(Trái lại) con cọp của Bách Trượng có đầy đủ răng sắc. (3)
Khách muốn lên núi cao ngắm trăng,
Nào hay nửa đường gặp phải Trường Sa.  (4)



Chú thích:

(1)  Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 3, truyện Nam Nhạc Hoài Nhượng Thiền Sư

     Niên hiệu Tiên Thiên (đời Đường) năm thứ 2, Sư (Hoài Nhượng) đến núi Hoành Nhạc, trụ ở chùa Bát Nhã.      
     Nơi viện Khai Nguyên có vị sa môn tên Đạo Nhất (tức Mã Tổ) thường ngồi Thiền.  Sư biết đó là pháp khí (người có giá trị trong đạo) bèn đến hỏi:
    - Đại đức ngồi Thiền để muốn làm gì?
    Đạo Nhất nói:
     - Muốn thành Phật.
    Sư bèn lấy một cục gạch đến mài trên hòn đá trước am của Đạo Nhất. Đạo Nhất hỏi:
     - Mài gạch để làm gì?
     Sư đáp:
     - Để làm gương soi.
     - Gạch mài làm sao thành gương được?
     - Nếu mài gạch đã không thể thành gương thì ngồi Thiền cũng làm sao thành Phật?
     Đạo Nhất hỏi:
     - Thế nào mới phải?
     Sư nói:
     - Như con bò kéo xe, nếu xe không đi thì đánh xe là đúng hay đánh con bò là đúng?
     Đạo Nhất không đáp được.
     Sư lại nói:
     - Ngươi học ngồi Thiền hay học ngồi Phật? Nếu học ngồi Thiền thì Thiền không phải ngồi nằm, còn học ngồi Phật thì Phật không có cái tướng nào nhất định. Phải ở nơi pháp không trụ, không được thủ xả. Ngươi nếu ngồi Phật tức là giết Phật, nếu chấp vào tướng ngồi thì chẳng thấu được lý.


(2)  Bích Nham Lục, tắc 88, Đồng Phong Hổ Thanh 

Cử :
    Một ông tăng đến nơi ở của Đồng Phong Am Chủ và hỏi:
    - Nếu chỗ này bỗng gặp cọp thì phải làm sao?
    Am Chủ làm tiếng hổ gầm. Ông tăng làm ra dáng sợ hãi. Am Chủ cười ha ha. Ông tăng nói:
   - Cái tên giặc già này !
   Am Chủ nói:
   - Vậy ông làm gì được lão tăng nào?
   Ông tăng bèn thôi, bỏ đi.

     Sư (Tuyết Đậu) nói:  Đúng thì có đúng, nhưng hai tên giặc gian ác này chỉ có biết bịt tai đi ăn trộm chuông mà thôi.

Trích lời Bình của Viên Ngộ:
"...
       Đúng thì có đúng song cả hai đều không thấu triệt, cho nên từ thiên cổ đến nay thường bị người đời phê phán. Tuyết Đậu nói, " Đúng thì có đúng, nhưng hai tên giặc gian ác này chỉ có biết bịt tai đi ăn trộm chuông mà thôi".  Cả hai tuy đều là kẻ cắp, nhưng gặp cơ lại không dùng được, cho nên đành giống kẻ bịt tai đi trộm chuông. Hai lão này giống như bày ra trận giết nhau chỉ để tranh một cái chổi.
      Nếu luận về việc này thì phải có khả năng giết người không chớp mắt mới được. Nếu chỉ biết buông mà không biết nắm giữ, chỉ biết giết mà không biết làm cho sống thì khó mà không bị người chê cười. Tuy nhiên như thế, nhưng người xưa cũng chẳng có gì là nhiều chuyện. Nhìn họ hai người như vậy cũng chỉ là thấy cơ mà hành động thôi.
..."


(3)  Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 4, truyện Hoàng Bá Hy Vận Thiền Sư

     Ngày kia Bách Trượng hỏi Sư (Hoàng Bá, đệ tử của Bách Trượng):
     - Từ đâu đến?
     Sư đáp:
     - Từ chân núi Đại Hùng hái nấm đến.
     Bách Trượng hỏi:
     -  Có thấy cọp không?
     Sư giả tiếng cọp gầm. Bách Trượng nhặt búa lên làm thế chém. Sư bèn cho Bách Trượng một cái tát tai. Bách Trượng cười hi hi rồi trở về, sau đó thăng tòa bảo đại chúng:
     - Dưới chân núi Đại Hùng có một con cọp, các ông phải coi chừng cho kỹ. Lão già Bách Trượng hôm nay bị nó táp một miếng!



(4)  Bích Nham Lục, tắc 36,  Trường Sa Du Sơn

Trích lời Bình của Viên Ngộ:
"...
     Ngưỡng Sơn cơ phong sắc bén được xếp vào bậc nhất. Một ngày kia Sư cùng đi với Trường Sa (*) để ngắm trăng. Sư chỉ mặt trăng nói:
    -  Ai ai cũng có cái đó, chỉ là người ta không dùng được cái đó mà thôi.
    Trường Sa nói:
    - Thế thì mời ngươi dùng cái đó !
    Ngưỡng Sơn nói:
    - Xin Hòa thượng dùng thử xem.
    Trường Sa bèn đạp cho Ngưỡng Sơn một cái ngã nhào. Ngưỡng Sơn đứng dậy nói:   
     - Lão huynh (**) giống như cọp vậy.
     Từ đó thiên hạ gọi Trường Sa là "con cọp Cảnh Sầm" (Sầm đại trùng).
..."

(*) Trường Sa Cảnh Sầm Lộc Uyển Chiêu Hiền Thiền Sư là pháp từ của Nam Tuyền Phổ Nguyện và đồng vai vế với thầy của Ngưỡng Sơn là Qui Sơn Linh Hựu. Qui Sơn là đệ tử của Bách Trượng Hoài Hải. Bách Trượng và Nam Tuyền cùng là học trò của Mã Tổ Đạo Nhất.

(**) Đúng lý ra Ngưỡng Sơn phải gọi Trường Sa bằng "sư thúc" như trong bản dịch tiếng Việt của Thiền Sư Thích Mãn Giác. Nhưng trong bản nguyên tác Hán văn đang có, chữ "lão huynh" được dùng. Do đó, đành tuân theo nguyên bản.



Phỏng dịch thơ:

            Thú Dữ   
Ao khuya lặng khép bóng trăng tà,
Dã thú rừng sâu vụt kéo ra.
Hạc nhỏ mù lòa lăn lóc múa,
Khỉ già câm điếc véo von ca.
Hùm thiêng Bách Trượng toàn nanh vuốt,
Cọp dữ Đồng Phong chỉ thịt da.
Khách tục tìm non cao thưởng nguyệt,
Ngỡ ngàng lối hẹp gặp Trường Sa.
                Trần Văn Lương
                  Cali, 11/2013



Lời than của Phi Dã Thiền Sư :
    Non cao vòi vọi, mãnh thú đầy rừng.
    Cọp nào có răng, cọp nào không răng, làm sao phân biện?
    Hỡi ơi ! Ghê gớm thay nanh vuốt của con cọp Cảnh Sầm !




Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13195
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #962 - 18. Nov 2013 , 08:47
 
Lương thân ,
UPMN moi gioi thieu bai viet Về Quê trong GDKC nen Chi moi biet la Lương ngoai thi si , nhac si , ca si , bay gio lai kiem thêm văn sĩ nua.
Bao nhieu chu " Sĩ " ở đời Lương lay het bao nhieu chữ roi ?
Chi xin loi la vi ban qua nen vao D/D  chi loanh quanh o MVGT va cac muc cua cac ban cua Chi nhu Vu Ngọc Mai va Lê Thu ma thoi , khong co thi gio de di quanh thuong thuc nhung bai tho bai nhac qua hay cua cac than hưu cua D/D LVD.
Chi phuc Lương la vua lam tho chu Han vua dich ra bang tho tieng Viet [ Chi lien tương den nha tho qua co Cao Tiêu  ]. Bai Về Quê doc ma rợn ca ngươi ! Chuyen that hay hư cấu vay?
Chi Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #963 - 18. Nov 2013 , 09:59
 
ngo_thi_van wrote on 18. Nov 2013 , 08:47:
Lương thân ,
UPMN moi gioi thieu bai viet Về Quê trong GDKC nen Chi moi biet la Lương ngoai thi si , nhac si , ca si , bay gio lai kiem thêm văn sĩ nua.
Bao nhieu chu " Sĩ " ở đời Lương lay het bao nhieu chữ roi ?
Chi xin loi la vi ban qua nen vao D/D  chi loanh quanh o MVGT va cac muc cua cac ban cua Chi nhu Vu Ngọc Mai va Lê Thu ma thoi , khong co thi gio de di quanh thuong thuc nhung bai tho bai nhac qua hay cua cac than hưu cua D/D LVD.
Chi phuc Lương la vua lam tho chu Han vua dich ra bang tho tieng Viet [ Chi lien tương den nha tho qua co Cao Tiêu  ]. Bai Về Quê doc ma rợn ca ngươi ! Chuyen that hay hư cấu vay?
Chi Van   


KÍnh chị Vân,
Em cám ơn Chị đã chịu khó đọc mấy bài viết vớ vẩn của em.
Trong truyện ngắn Về Quê này, bối cảnh là thật còn các nhân vật và câu chuyện là hư cấu. Không biết có phải là bị quỷ ma ám hay sao mà em nổi hứng viết cái truyện ma này (hình như năm 2001)  Smiley
Một lần nữa, đa tạ Chị.
Kính,
Lương
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13195
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #964 - 18. Nov 2013 , 19:45
 
tranvanluong wrote on 18. Nov 2013 , 09:59:
KÍnh chị Vân,
Em cám ơn Chị đã chịu khó đọc mấy bài viết vớ vẩn của em.
Trong truyện ngắn Về Quê này, bối cảnh là thật còn các nhân vật và câu chuyện là hư cấu. Không biết có phải là bị quỷ ma ám hay sao mà em nổi hứng viết cái truyện ma này (hình như năm 2001)  Smiley
Một lần nữa, đa tạ Chị.
Kính,
Lương

Lương oi ,
Neu khi nao nổi hứng viet truyen ma nua thi nho gởi cho Chi doc voi. Đoc truyen ma thi dươc ma xem phim ma thi Chi so lam.
Hom Đai Hoi LVD sao khong thay hai vo chong Lương di dự ?
Chi goi loi tham Nhã.
Chi Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #965 - 18. Nov 2013 , 20:23
 
ngo_thi_van wrote on 18. Nov 2013 , 19:45:
Lương oi ,
Neu khi nao nổi hứng viet truyen ma nua thi nho gởi cho Chi doc voi. Đoc truyen ma thi dươc ma xem phim ma thi Chi so lam.
Hom Đai Hoi LVD sao khong thay hai vo chong Lương di dự ?
Chi goi loi tham Nhã.
Chi Van 


Kính chị Vân,
Em cũng rất tiếc là đã hụt dự Đại Hội LVD. Chị Đặng Mỹ có cho biết trước cả mấy tháng, nhưng không ai nhắc thành ra quên mất. Tuổi già có khác  Cry

Em chỉ có viết thêm một truyện ngắn khác nữa mà thôi, em xin paste vào đây cho Chị đọc cho vui.
Cám ơn Chị đã hỏi thăm chúng em.
Kính,
Lương


Truyện ngắn:

                                    
Cái Nốt Ruồi


         Kim đồng hồ đeo tay chỉ đúng 1 giờ 10. Thế là lớp học đã bắt đầu được 10 phút.  Lại trễ nữa!  Nhìn về phía cánh cửa đang mở rộng của giảng đường Hội Hữu của trường Văn Khoa, tôi tần ngần không biết có nên vào lớp hay không.  Chẳng lẽ "cúp cua"  thêm một bữa? Tôi đã trốn lớp mấy ngày rồi vì cái tội la cà các quán cà phê nên tới trường trễ. Tôi ngần ngại không muốn ngất ngưởng đi vào lớp một mình, một phần vì thấy kỳ kỳ và một phần sợ bị thầy nhớ mặt và ghi tội, một điều hơi phiền toái nếu phải thi vấn đáp vào ngày cuối khóa . Tuy nhiên nếu bỏ học nữa thì cái lương tâm bèo nhèo của tôi sẽ bị cái hàm răng giả của nó cắn ... nhột không chịu được. Hơn nữa, nghỉ nhiều thế thì không biết bài vở sẽ ra làm sao . Các Đại Học miền Nam hồi đó rất thiếu giáo sư và thường thường một số  thầy phải "chạy" trường. Các Đại Học cố gắng sắp xếp thời khóa biểu làm sao để các thầy chỉ tới trường vài lần trong mỗi lục cá nguyệt. Mỗi lần như thế, các thầy đều ở lại nhiều tuần liên tiếp, dạy dồn dập mỗi ngày nhiều giờ cho hết chương trình. Vì thế, chỉ cần cúp cua một ngày là sinh viên sẽ lội bì bõm cho đến cuối khóa . Do đó, tôi bèn nghiến chặt răng, đầu cúi thấp, nhẹ nhàng bước vào lớp và ngồi vào hàng ghế trống cuối cùng. Tôi nhìn lên bục, thầy đang hăng hái giảng bài và hình như không chú ý đến tên sinh viên đi trễ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, và bắt đầu láo liên cặp mắt quan sát các hàng ghế chung quanh. Hầu hết mọi người đều chăm chú nghe giảng bài và tôi chỉ thấy được phía sau hay cùng lắm là một bên khuôn mặt của mỗi người.
        Tôi bỗng  như chạm vào đường dây điện cao thế khi ánh mắt quét tới hàng ghế bên cạnh. Người con gái, mặt mày nghiêm trang lạnh lùng như một bức tượng bằng thạch cao, mắt nhìn thẳng về phía bục giảng bài, chăm chú theo dõi lời thầy. Tôi quả là không nói ngoa khi bảo rằng khuôn mặt của cô gái giống như bức tượng. Tôi chỉ thấy được phần nghiêng của khuôn mặt vì thủy chung nàng không hề quay về phía tôi, dù chỉ là trong một vài giây ngắn ngủi. Nét mặt nhìn nghiêng thật là thanh tú với sống mũi cao và thẳng nằm ngay dưới một khuôn mắt mang nhiều nét Tây phương. Làn môi không dày không mỏng được khép một cách hờ hững, và khóe miệng về phía tôi hơi nhếch lên một tí. Và đặc biệt nhất, ngay trên khóe miệng đó, có một cái nốt ruồi to gần bằng nửa hạt đậu đen. Vì không nhìn thẳng đuợc khuôn mặt cô gái nên tôi không thể biết được là nốt ruồi đó làm tăng hay giảm sắc đẹp của "bức tượng". Mặc dù thế, nhìn nghiêng, cái nốt ruồi cộng thêm cái khoé mép hơi nhếch lên và cái sống mũi thon nhỏ có một sức quyến rũ thật là mãnh liệt. Và do đó, thay vì nghe thầy giảng bài, đầu óc của tôi lúc nào cũng gởi trọn về khuôn mặt bên cạnh, trong khi bên ngoài vẫn làm ra vẻ chăm chú nhìn về phía trước. Thỉnh thoảng tôi giả bộ ngọ nguậy uốn mình cho đỡ mỏi lưng và liếc nhanh về phía trái, chỉ đủ để thấy cái nốt ruồi đậm màu trên một làn da trắng bóc, nằm chênh chếch trên bờ môi mọng đỏ. Ôi, màu sắc sao mà hoà hợp một cách lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi thấy ba màu đỏ, trắng và đen đi với nhau một cách tuyệt diệu như thế! Tất cả lại lồng trong ánh nắng chiều xanh như màu nước chè tươi của mùa thu Dalat. Trời ơi, không lẽ Thiên đàng lại ở trong lớp học nhỏ bé này sao ? Tôi bần thần theo dõi một cách kín đáo người hàng xóm "Trời cho" này. Trước mặt nàng, cuốn sách mở sẵn trên bàn được đều đặn lật qua trang mới, đi rất sát với lời giảng của thầy, mà cô nàng thủy chung không cần liếc xuống nhìn vào sách. Tôi thầm nghĩ trong bụng rằng cô bé này giỏi thật, và cũng bắt chước nàng lật sách như một cái máy. Hễ nàng lật là tôi lật, mặc dù chẳng biết, và cũng chẳng thắc mắc, mình đang ở trang nào.
          Khi tan lớp, vào khoảng 5 giờ chiều, nàng là người rời lớp học sau cùng. Tôi ra trước và phất phơ đứng hút thuốc ngoài sân, mục đích là sẽ lẽo đẽo theo sau để tìm xem "hang cọp" ở chỗ nào . Cuối cùng cái bóng áo dài trắng thướt tha cũng rời lớp và thong thả đi về hướng nhà thờ Năng Tĩnh. Nàng hình như không hề biết là có một gã đầu trâu mặt ngựa đang dở trò trinh thám theo sau . Nàng đi thẳng vào nhà nguyện, và ... dĩ nhiên tôi cũng vào theo . Nàng tiến đến gần bàn thờ và quỳ ngay hàng ghế đầu tiên trước cung thánh. Tôi chỉ dám thu mình trong chiếc ghế cuối góc nhà thờ để nhìn lên, không có can đảm tiến tới phía trước. Không hiểu tại sao mỗi khi "định mệnh run rủi" tôi phải vào nhà thờ,  tôi chỉ thấy thoải mái khi được ngồi ở hàng ghế sau cùng vì, thú thật, mỗi lần nhìn lên Chúa trên cây Thánh Giá tôi thấy ngài ngại làm sao, có lẽ do mặc cảm rằng mình là kẻ ngoại đạo và tự cảm thấy mình quá ư là bê bối . Nàng quỳ im lìm, đầu hơi cúi xuống. Mái tóc kiểu Sylvie Vartan màu đen tương phản với màu trắng của chiếc áo dài. Ánh sáng lờ mờ do tia nắng chiều èo uột xuyên qua những khung kính đục rơi lên trên hàng ghế nàng quỳ tạo thành một bức tranh đen trắng lung linh huyền ảo . Nàng miệt mài cúi đầu cầu nguyện, mặc thời gian trôi qua một cách chậm rãi đến sốt ruột. Đúng là Trời hại tôi, "bức tượng" của tôi chẳng những có đạo mà còn là một con chiên quá sức ngoan đạo ! Than ôi, số tôi thật là khổ! Điệu này lại phải mất công đi làm quen một vị linh mục hay một vị nữ tu nào để xin học đạo . Cái món giáo lý coi bộ hơi khó nuốt đối với tôi . Trong suốt thời gian gần chục năm nội trú ở trong một trường đạo, tôi chỉ nhớ được có mỗi một điều là Đức Chúa Trời có 3 Ngôi, còn 3 Ngôi như thế nào thì mù tịt. Nếu bị hỏi ép quá thì đành giở trò bài bây: ngôi thứ nhất là "Mỏa" , ngôi thứ hai là "Toa" và ngôi thứ ba là "Lũy" ... 
         Nhìn đồng hồ tay đã thấy gần 7 giờ tối mà "bức tượng" vẫn không nhúc nhích, tôi đành phải bấm bụng rời nhà nguyện để tới quán ăn cơm tháng cho kịp vì không muốn phải mất ngủ vì bao tử trống không. Với cái lạnh của đêm khuya Dalat, cảm giác đói bụng không phải là một điều dễ chịu, mặc dù đối với những sinh viên nghèo như tôi, cái cảm giác này đã trở thành một người bạn thân thiết.
         Và từ đó trong vòng bốn tuần lễ liên tiếp, ngày nào tôi cũng tới lớp, ngồi hàng ghế cuối cùng, sau "bức tượng" một hàng, lén lút chiêm ngưỡng trong thầm lặng cái nốt ruồi tai hại, và khi tan lớp lại lếch thếch đi theo nàng lên nhà nguyện. Nhiều lúc tôi cũng có ý muốn bước nhanh lên để gợi chuyện làm quen, nhưng khi thoáng liếc qua gương mặt lạnh như ly cà phê sữa đá trong một buổi sáng Dalat, bao nhiêu can đảm đều theo khói thuốc Bastos Quân Tiếp Vụ bay lên nhập vào đám mây dày đặc của bầu trời thu xám xịt. Và ngày nào cũng như ngày nấy, đến giờ cơm tối nàng vẫn còn gục đầu cầu nguyện, tôi lại đành phải thầm tạm biệt nàng để đi săn sóc cái bao tử lép kẹp của mình. "Thương em thì thương rất nhiều" nhưng "anh phải sống", em ơi !!!
         Bạn bè tôi nhiều người ngạc nhiên khi thấy tôi lên nhà thờ mỗi buổi chiều sau lớp học mà không hiểu nguyên do . Tôi nhủ thầm thật là may mắn khi cái lũ quỷ sứ này không phát giác ra mục tiêu của sự theo đuổi của tôi . Chỉ cần một đứa biết thì cả đám ôn thần dịch vật này sẽ làm rùm beng lên, thậm chí còn có đứa dám tìm cách gài bẫy để tặng cho tôi nhiều cú đau đớn. Vì biết thế, nên tôi càng cẩn thận hơn không dám theo nàng quá sát và cũng không dám liều lĩnh làm quen. Một điều làm tôi ngạc nhiên là hầu như trong lớp, ngoài tôi ra, không ai để ý đến nàng cả. Có thể là quan niệm về thẩm mỹ của tôi khác với mọi người, hay là mắt mũi của tôi kèm nhèm chẳng nhận ra được nỗi lòng thầm kín của những kẻ chung quanh. Không tìm được câu trả lời thỏa đáng, và cũng không dám tâm sự cùng ai, tôi đành bỏ không thèm thắc mắc thêm làm chi cho mệt xác.
                                                                             x
                                                                        x        x
        Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa học. Trên đường tới lớp, tôi tự nhủ chiều nay thế nào cũng phải gợi chuyện với nàng cho bằng được, sống chết gì cũng phải làm cho cóc mở miệng. Đây là cơ hội cuối cùng. Nhưng khi bước vào lớp, tôi choáng váng như bị ông thợ rèn gần nhà nện cho một búa vào đầu: nàng không có mặt trong lớp! Điều này có vẻ không ổn tí nào. Ngày học cuối thường là ngày quan trọng nhất vì các thầy đều cho biết những chi tiết liên quan đến kỳ thi cuối khóa. "Bức tượng" đã có mặt trong tất cả các buổi học, mà lại vắng mặt ngày hôm nay, đó là điều tôi không thể tưởng tượng được. Suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi như người mất hồn, không biết và không nhớ được một lời nói nào của thầy . Quanh đi quẩn lại trong óc cũng chỉ có ba điều: nốt ruồi đen, bờ môi đỏ và màu da trắng mà thôi . Tôi cứ lẩm nhẩm mãi một câu hát không biết nhặt được từ một xó xỉnh tối tăm nào của mấy quán cà phê: "Em ơi, bây giờ em ở nơi đâu..."
           Vừa tan lớp, tôi tức tốc chạy lên Năng Tĩnh. Nhưng than ôi! Nhà nguyện hoàn toàn trống trơn, chỉ có Chúa nhìn tôi và tôi ... không dám nhìn Chúa! Vắng nàng, cung thánh bỗng rộng mênh mông và lạnh lẽo như hồn người trinh nữ bên  hồ Than Thở trong buổi chiều đông. Tôi gục đầu vào lưng hàng ghế trước, đầu óc trống rỗng . Mắt nhắm lại, tôi cố hình dung lại trong đầu khuôn mặt lạnh như tiền của nàng và cái nốt ruồi yêu dấu nằm trên khóe môi được nhếch lên một cách ngạo nghễ. Đang nhắm mắt lơ mơ, tôi bỗng có cái cảm giác là tôi không phải là người duy nhất trong nhà nguyện. Ngẩng đầu lên, tôi chợt thấy nơi hàng ghế đầu tiên, chỗ nàng thường quỳ trong mấy tuần qua, hình bóng của một vị nữ tu trong bộ áo dòng đen và tấm khăn che đầu phủ xuống ngang lưng. Tôi bàng hoàng tự hỏi, chẳng lẽ đó lại là nàng! Phi lý, nàng không thể là một nữ tu được, tôi không muốn thế! Vì chỉ thấy được phía sau lưng, nên tôi không biết hư thực ra sao . Nhưng cái tư thế quỳ, cái dáng đầu hơi cúi xuống sao mà giống quá. Dù trong lòng xốn xang, nhưng tôi không dám đường đột đi lên gần cung thánh để nhìn mặt. Giá chi đừng có bộ áo dòng thì khung cảnh sẽ y hệt như mấy tuần qua: một người con gái nghiêm trang quỳ cầu nguyện ở phía trên, và một chàng trai cuối nhà thờ ngồi nghĩ hươu nghĩ vượn... Và cũng như cũ, gần 7 giờ tôi lại phải luyến tiếc rời nhà thờ để đi lo phục vụ cho cái bao tử lép kẹp của tôi .
            Thế rồi cái điệp khúc này được lặp đi lặp lại mỗi ngày sau đó. Không biết tôi bắt đầu biết cầu nguyện từ lúc nào, nhưng một hôm tôi chợt bắt gặp mình đang lẩm bẩm: "Lạy Chúa, xin cho con được gặp lại nàng và nhất là cho nàng đừng phải là bà Soeur! Chúa muốn con làm gì, con cũng sẵn sàng làm hết, trừ việc ... bắt con đi tu ."
            Một ngày kia, có lẽ vì thương tình hay vì quá mệt mỏi với lời cầu xin bá láp của tôi mà Chúa đã động lòng trắc ẩn. Mới vào khoảng 5 giờ, vị nữ tu đã đứng dậy, làm dấu Thánh giá và quay người đi ra . Trong ánh nắng ảm đạm của buổi chiều Đại học, tôi bỗng nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Cả người tôi như đóng băng. Chẳng lẽ đó là "nàng" thật ư ? Quả là tai hại bạc triệu . Còn đang bàng hoàng, thì "nàng" đã đi ngang, và ... Chúa ơi, "nàng" nhìn con và mỉm cười gật đầu chào !!! Không biết cái cảm giác được lên Thiên đàng như thế nào, nhưng tôi dám chắc là không thể hơn được nỗi sung sướng của tôi lúc đó. Nếu có ai hiện diện nơi đây, họ sẽ phải phì cười vì cái bản mặt ngờ nghệch và lơ láo của tôi, vốn dĩ đã xấu xí và đần độn hơn người . Như cái máy, tôi đứng bật dậy và lẽo đẽo đi theo "nàng". May quá, không gặp bất kỳ ai trên đường.
            Vừa qua khỏi quãng đất trống trước nhà thờ và đến đầu con đường dốc nhỏ trải nhựa nằm giữa giảng đường Hội Hữu và Thư Viện, "nàng" đứng lại chờ tôi . "Nàng" quay nhìn tôi, ánh mắt hơi ngời lên một tí tinh nghịch, và nhẹ nhàng bảo:
            - Có lẽ là anh lầm tôi với chị Thanh!
            Tôi ngơ ngác lẩm nhẩm trong miệng hai chữ "chị Thanh" và quan sát kỹ khuôn mặt của người đối diện. Cũng khuôn mặt trái soan đó, cũng cái mũi nho nhỏ thanh tú đó, cũng bờ môi thắm đỏ và hơi cong lên ở bên mép... Nhưng kìa, ơ hay ...
            Như đoán được ý nghĩ của tôi, vị nữ tu giải thích:
            - Nhiều người cũng lầm tôi với chi. Thanh như anh. Chúng tôi là hai chị em ruột, và giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác nhau có một điểm là chi. Thanh có cái nốt ruồi trên mép phải.
            Quả thế thật, trên da mặt mịn màng của vị nữ tu tôi không thấy một cái nốt ruồi nào cả. Thật là bé cái lầm. Trong sự ngỡ ngàng bối rối, tôi lại cảm thấy lóe lên một tia hy vọng nhỏ: biết đâu Thanh không có đi tu, và chỉ có cô em này làm Soeur mà thôi! Nhưng niềm hy vọng của tôi không kéo dài được lâu . Vị nữ tu kể tiếp:
            - Hai chị em chúng tôi là con của một ông trùm xứ tại một họ đạo di cư gần Ban Mê Thuột, và đều đi tu tại dòng Mến Thánh Giá ở trên tỉnh. Chị Thanh được nhà dòng gửi tới đây đi học, và chị ấy đã trở về lại nhà Chúa . Chị có nói chuyện với tôi ... về anh.
            Tôi giật mình. Chết chửa, thế mà cứ tưởng là "nàng" không biết những chuyện ruồi bu của tôi .
             Vị nữ tu lại lém lỉnh nói tiếp:
              - Chị Thanh nhờ tôi nhắn với anh là ráng quên chị ấy đi và cố gắng học hành vì ngày thi sắp đến và nếu anh trượt thì sẽ bị đi lính đấy. Chị nhờ tôi tặng anh một tấm hình của chị để anh cầu nguyện cho chị mỗi khi nhớ đến chị.
             Tôi thẫn thờ cầm lấy tấm ảnh đen trắng vị nữ tu trao cho, và chua xót nhìn khuôn mặt của người đẹp của tôi đang tươi cười trong bộ áo dòng ủi thẳng nếp ngày khấn tạm. Hỡi ơi, khuôn mặt đó, bờ môi đó, và cố nhiên cái nốt ruồi thân yêu đó... tất cả sao mà xa xôi cách trở. Tôi lí nhí nói lời cám ơn và vội vàng nhét bức ảnh vào túi áo blouson khi nhác thấy mấy thằng bạn trời đánh của tôi đang từ phía Thư Viện đi tới. Chúng cố tình đi ngang chỗ tôi đứng nói chuyện với vị nữ tu, nhìn phớt qua hai đứa, cất tiếng cười khúc khích với nhau và nháy mắt với tôi một cách rất ư là đểu giả. Vị nữ tu vẫn tỉnh bơ làm như không để ý đến, mỉm cười nói lời từ biệt và đi về hướng cổng Viện. Tôi đứng đó ngơ ngác nhìn theo cho đến khi bóng dáng chiếc áo dòng đen đã khuất sau lưng giảng đường Minh Thành.
             Tôi lang thang quanh khu Năng Tĩnh một lúc rồi tất tả trở về cái phòng trọ lạnh lẽo ở đường Hàm Nghi . Việc đầu tiên khi vào phòng là lôi tấm hình ra ngắm nghía và kẹp cẩn thận vào giữa cuốn Thánh Kinh trên bàn trước khi đi ăn tối. Cuốn Thánh Kinh này do một thằng bạn vừa mới theo đạo Tin Lành tặng cho tôi, với mục đích dụ tôi theo đạo của hắn. Mỗi lần gặp mặt là hắn cứ bảo tôi phải đọc cuốn sách này. Tôi cũng ráng chiều ý bạn nhưng chẳng bao giờ đọc hết được một trang trước khi hai mí mắt sập xuống. Sau này bị hắn thúc quá, tôi bèn nổi quạu và bảo hắn: "Sách gì mà đọc chán thấy mồ tổ, thua truyện Kim Dung xa . Thế này mà mày cứ bắt tao đọc hoài thì làm sao tao đọc được. Hôm nào rảnh, tao sẽ đem trả cho mày để mày cho người khác!"  Từ đó tôi ít có dịp gặp lại hắn và cũng quên chưa trả lại cuốn sách. Đó là lý do tại sao một kẻ ngoại đạo như tôi lại có cuốn Thánh Kinh nằm trên bàn học.
          Vừa bước chân vào quán ăn, thì cả đám lâu la đã chờ sẵn và thi nhau pháo kích:
           - Ối giời ơi, cái thằng ông nội này hết chuyện làm rồi hay sao mà lại đi tán tỉnh kẻ tu hành như thế này ...
            - Ê con trai, coi chừng xuống Hỏa ngục đó con ạ ...
            - "Khen cho con, mắt tinh đời"! Em đẹp như Ma Xơ, cắc cắc bùm ...
            - Cái nốt ruồi trên mép quả đáng đồng tiền bát gạo ...
            Tôi giật bắn mình. Cái nốt ruồi? Làm gì có cái nốt ruồi ? Không biết thằng này đào đâu ra cái ý tưởng về cái nốt ruồi . Chẳng lẽ chúng nó biết mình lẽo đẽo theo sau nàng từ trước mà đến giờ này mới nói ? Tôi cứ loay hoay mãi với ý nghĩ này thành ra không biết sau đó chúng nó còn tung ra những điều gì tệ hại hơn nữa .
           Cắm đầu cắm cổ nuốt vội vàng cho xong phần ăn, tôi bay về nhà trọ, để nguyên áo quần leo lên giuờng nằm thừ ra suy nghĩ. Tôi ôn lại trong đầu từng  lời của cô nữ tu . Không biết cố ý hay vô tình mà vị nữ tu đã cho tôi biết những chi tiết thật là đáng giá: ông bố làm trùm xứ một họ đạo di cư, hai chị em đi tu ở nhà dòng Mến Thánh Giá Ban Mê Thuột...  À, tại sao mình không điều tra thêm thử xem sao . Tôi chợt nhớ ngay đến Hoa, cô em họ của tôi . Hoa là con của bà dì ruột tôi, chơi rất thân với tôi lúc nhỏ. Lớn lên, Hoa lấy chồng Công giáo, và theo chồng về ở họ đạo Hà Lan B thuộc giáo phận Ban Mê Thuột. Tôi có thể nhờ Hoa điều tra giùm về hai chị em Soeur Thanh  (Trời ơi là Trời, chữ "Soeur" đọc lên nghe đau lòng quá!). Tôi hy vọng là cùng đạo với nhau, Hoa có thể cho tôi nhiều chi tiết hữu ích về hai "người đẹp" này. Tôi hăng hái choàng ngồi dậy, viết một lèo xong bức thư cho Hoa, chạy qua bà chủ nhà mượn con tem và ba chân bốn cẳng bay ra Bưu điện tống ngay vào thùng thư chính.
                                                                              x
                                                                          x       x
            Nắng chiều buồn như cỏ úa . Tôi uể oải rời nhà thờ mà lòng mềm oặt như cuộn bún thiu. Con đường trở về nhà trọ sao mà lê thê và những tuần lễ chờ đợi sao trôi qua quá chậm chạp. Mỗi buổi chiều tôi đều lên Năng Tĩnh, với hy vọng mong manh là được gặp lại "Cái Nốt Ruồi" hay em gái nàng. Nhưng than ôi, bóng chim tăm cá! Tôi đâm ra thù cái ông thi sĩ Tàu vớ vẩn nào đó đã nói một câu rất ư là vô duyên lãng xẹt: "Giai nhân nan tái đắc". Điểm an ủi duy nhất cho tôi là quý Cha và Frères, mà tôi xui xẻo gặp mặt ở trong khuôn viên nhà thờ, càng ngày càng tỏ ra có cảm tình với thằng bé "ngoan đạo"! Các ngài đâu có biết rằng người mà thằng bé tìm gặp là "nàng", chứ không phải Chúa của các ngài . Tuy thế, tôi vẫn phải luôn làm mặt tươi cười để đáp lễ lại những cái nhìn khuyến khích và khen thưởng của các ngài . Tôi nghĩ thầm trong bụng rằng phải chi các Cụ cầu nguyện Chúa cho tôi được gặp lại "nàng" thì có phải là quý hoá hơn không! May quá, các ngài không thấy được ý nghĩ này trong cái đầu đen kịt của thằng quỷ sứ!
            Về đến nhà, sắp mở cửa phòng trọ thì tôi nghe tiếng gọi của bà chủ nhà: 
            - Cậu Văn ơi, có thư .
            Nhìn thấy tên người gửi là cô em họ tôi từ Ban Mê Thuột , tôi mừng rơn, còn  mừng hơn cả lúc nhận được mandat từ nhà mỗi đầu tháng. Chạy vội về phòng, khóa kín cửa lại, tôi xé vội phong bì và đọc ngấu nghiến bức thư của Hoa dưới ánh đèn điện vàng vọt của phòng trọ:


                                          Ban Mê Thuột ngày ...

Anh Văn mến,

Sau đây là những chi tiết về Soeur Thanh mà anh đã hỏi  em:
Em rất thân với gia đình Soeur Thanh. Bác Trùm Xuân, bố của Soeur Thanh, là ông bác họ  của nhà em. Bác được gọi là Ông Trùm, vì bác ấy đã  từng là Trùm Xứ của họ đạo Hà Lan A, cách họ đạo Hà Lan B của em không mấy xa. Không hiểu sao anh lại nói gặp em gái của Soeur Thanh, vì bácTrùm chỉ có một người con  duy nhất là Soeur Thanh mà thôi ...


          Tôi giật nẩy mình, linh cảm có điều gì hơi bất thường. Sau ít giây sững sờ, tôi đọc tiếp:

... Bác Trùm cho Soeur Thanh đi tu ở Dòng Mến Thánh Giá Ban Mê Thuột từ khi Soeur được khoảng 12 tuổi. Đến năm 18 tuổi, Soeur đậu Tú tài II. Sau khi vào nhà tập khoảng một năm và sau khi khấn tạm, Soeur được nhà Dòng gửi đi học ban Cử nhân Triết tại Viện Đại Học Dalat của anh đó. Em đã được gặp Soeur rất nhiều lần.  Soeur rất đẹp và dễ thương. Đặc biệt nhất là cái nốt ruồi trên khoé môi của Soeur làm cho Soeur hết sức có duyên.
Cách đây mấy tháng (vào khoảng đầu tháng Mười), bác Trùm gái bỗng nhiên đau nặng, sợ không qua khỏi, nên Soeur phải lật đật rời Dalat để về thăm mẹ lần cuối. Không ngờ trên đường về nhà, xe đò bị trúng mìn gần Ban Mê Thuột và tất cả mọi người trên xe đều tử nạn ... 

         
          Trời ơi! Tôi bàng hoàng buông tờ thư, ngồi phịch xuống thành giường, hồn xác tê dại . Tôi cố nhớ lại, đầu tháng Mười chính là lúc tôi nhìn thấy Soeur Thanh lần đầu tiên trong lớp học.  Chẳng lẽ ... Tôi từ xưa vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng giờ đây tự nhiên cảm thấy xương sống hơi lành lạnh. Đang lơ mơ thì cánh cửa phòng trọ, mà tôi nhớ đã khoá lại sau khi vào, bỗng dưng tự động mở ra . Không biết có phải là do thần hồn nhát thần tính hay không mà tôi có cảm giác mình vừa thoáng thấy một bóng đen vụt ra khỏi cửa và tan dần vào trong những tia nắng xanh xao của buổi chiều đông Dalat.
          Và chợt như do linh tính, tôi chồm tới bàn học, chụp vội cuốn Thánh Kinh , mở ra để tìm tấm ảnh. Tấm ảnh vẫn còn đó, nhưng bây giờ... đã thành một tờ giấy trắng. Khuôn mặt của người trong ảnh, mà tôi còn thấy rõ ràng ngày hôm qua, đã hầu như hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn lại một chấm tròn đen nho nhỏ nằm ở vị trí cũ của cái nốt ruồi duyên.                                                                     
                                                               Trần Văn Lương,
                                                                  Cali, 12/2005

Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #966 - 22. Nov 2013 , 15:11
 
...

Cuối tuần là đây , em kính chúc anh Lương cùng gia đình những tháng ngày Mùa Thu êm đềm và hạnh phúc.
Cám ơn anh Lương đã chia xẻ những bài thơ con cóc
( là cậu ông Trời )và những   bài viết , thật trân quý.

Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #967 - 22. Nov 2013 , 15:33
 
tuy-van wrote on 22. Nov 2013 , 15:11:
...

Cuối tuần là đây , em kính chúc anh Lương cùng gia đình những tháng ngày Mùa Thu êm đềm và hạnh phúc.
Cám ơn anh Lương đã chia xẻ những bài thơ con cóc
( là cậu ông Trời )và những   bài viết , thật trân quý.

Em TvMs


Cám ơn TV. Và cũng chúc TV và gia đình cuối tuần an vui.
L
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #968 - 26. Nov 2013 , 17:07
 
Kính chúc quý anh chị một mùa Lễ Tạ Ơn an vui.
Xin chân thành cám ơn tất cả quý anh chị.

         Cảm Khái
  Nhân Lễ Tạ Ơn 2013


Rượu thừa đón Tết lưỡi còn cay,
Lễ Tạ Ơn đà sịch đến ngay.
Tóc nhuộm bầy hầy nay lác đác,
Răng trồng lệch lạc sớm lung lay.
Đồ Tây ăn mãi chưa quen vị,
Tiếng Mỹ nói hoài vẫn mỏi tay.
Quê Việt đọa đày trong địa ngục,
Bao giờ khổ nhục mới thôi đây?
               Trần Văn Lương
             Brooklyn, 11/2013
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #969 - 19. Dec 2013 , 00:33
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Kính chúc quý anh chị một mùa Giáng Sinh an vui và một năm 2014 hoàn toàn như ý.

Dạo:
       Đêm nay Thiên Chúa giáng trần,
Xin thương cứu giúp người dân khốn cùng.



Cóc cuối tuần:


Người Bỏ Lễ Đêm Đông

Đêm đất Bắc, gió mài da tím ngắt,
Người giáo dân già mở mắt trân trân.
Đêm nay Con Chúa xuống trần,
Xin thương xót toàn dân đang khốn khổ.

Chuông nhà thờ dồn đổ,
Người xoay trở cố ngồi lên.
Thân bệnh hoạn liên miên,
Đã mấy tuần liền không thuốc.

Bạn bè quyến thuộc,
Cùng gầy guộc như nhau,
Ngày qua ngày, bữa cháo bữa rau,
Ăn không đủ, lấy đâu mà cứu nạn.
                         x
                   x          x
Xứ đạo lớn, giáo dân nghèo vô hạn,
Chốn phụng thờ lại hào nháng xa hoa.
Mới khánh thành trong ít tháng vừa qua,
Một đền thánh thật nguy nga hùng vĩ.

Riêng vật liệu phải tính bằng bạc tỷ,
Trong khi dân ngày sống chỉ ít ngàn.
Nếu chẳng may thân mắc bệnh nguy nàn,
Tiền không có, thuốc thang nào với tới.

Ngày đại lễ cắt băng nhà thờ mới,
Cả làng trên xóm dưới đổ về xem.
Nhưng trót mang lấy thân phận nghèo hèn,
Người chẳng dám mon men vào nơi thánh.

Co ro ngoài gió lạnh,
Thầm cám cảnh thương mình,
Khi nhìn rừng màu đỏ tím lung linh,
Nổi bật giữa đám cùng đinh rách rưới.

Mặt buồn rười rượi,
Lòng hỏi thầm: - Chúa hỡi vì đâu,
Cùng đều là xóm đạo như nhau,
Chỗ may mắn, chỗ sầu đau vất vả?

Kìa Thái Hà, con chiên tơi tả,
Nọ Đồng Chiêm, Thánh Giá vỡ tan,
Nghĩa địa Cồn Dầu, một bãi đất hoang,
Đức Mẹ Đồng Đinh, mình mang thương tích.

Tôn giáo bị giặc xem như thù địch,
Chúng ngang nhiên chiếm đất tịch thu nhà.
Nhưng sao riêng đền thánh xứ đạo ta,
Được lộng lẫy mấy ai mà sánh kịp?

Phải chăng đó chỉ là trò lừa bịp
Của bạo quyền để được dịp gào to,
Rằng dân mình đang sung túc ấm no,
Rằng nước Việt có tự do tôn giáo!
                         x
                   x          x
Lòng son sắt vững tin vào phép đạo,
Người giáo dân già lảo đảo đứng lên,
Thầm dặn lòng dù bệnh hoạn còn nguyên,
Quyết không bỏ lễ trong đêm cực thánh.

Gió từng cơn buốt lạnh,
Xuyên qua manh áo cánh vá sai màu,
Người cố nén cơn đau,
Chân khập khiễng lần sâu vào bóng tối.

Tiếng đàn ca dẫn lối,
Từng bước nhọc nhằn, nhức nhối toàn thân.
Nhà thờ xa, lết mãi cũng đến gần,
Người thở dốc, dừng chân nhìn ngoảnh lại.

Chợt mừng như điên dại,
Khi từ xa thấy những mái nhà tranh
Của xóm nghèo đang rực rỡ long lanh,
Dưới tia sáng từ trời xanh chiếu rọi.

Giơ tay làm dấu vội,
Quỳ gối xuống nhìn trời,
Đôi mắt thau như cất tiếng reo cười:
- Chúa đã xuống chính ngay nơi nghèo khổ!

Rồi quay ngắm ngôi giáo đường đồ sộ,
Muôn sắc màu sặc sỡ rộn tung bay,
Buồn thở dài: - Chúa nào có ở đây!
Con kiệt sức, đêm nay đành bỏ lễ.
                         x
                   x          x
Đêm quá nửa, vài giáo dân đến trễ,
Đứng chôn chân, mắt ứa lệ sững sờ,
Khi nhìn ra, trước tam cấp nhà thờ,
Một cái xác cứng đờ nằm úp mặt.
                 Trần Văn Lương
         Cali, mùa Giáng Sinh 2013




Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #970 - 19. Dec 2013 , 09:14
 
tranvanluong wrote on 22. Nov 2013 , 15:33:
Cám ơn TV. Và cũng chúc TV và gia đình cuối tuần an vui.
L


Em cám ơn anh Lương đã chúc mừng Noel , chia xẻ những bài thơ thật trân quý.

Mùa Giáng Sinh năm Quý Tỵ , kính chúc anh Lương và quý quyến những lời chúc tốt lành nhất , trọn 365 ngày nhé.

...

em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #971 - 19. Dec 2013 , 10:46
 
tuy-van wrote on 19. Dec 2013 , 09:14:
Em cám ơn anh Lương đã chúc mừng Noel , chia xẻ những bài thơ thật trân quý.

Mùa Giáng Sinh năm Quý Tỵ , kính chúc anh Lương và quý quyến những lời chúc tốt lành nhất , trọn 365 ngày nhé.

...

em TvMs


Cám ơn TV rất nhiều.
Và cũng xin chúc lại TV và gia đình luôn được vạn sự như ý.
L
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #972 - 09. Jan 2014 , 00:33
 
Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
      Trách hoa rừng tỏa hương xa,
Để cho người đến khiến hoa xa rừng.



Cóc cuối tuần:


      石 蘭
絕 壁 石 蘭 開,
其 香 漫 遠 涯. 
人 來 花 盡 折,
冷 月 寄 枯 苔.
        陳 文 良



           Thạch Lan
Tuyệt bích thạch lan khai,
Kỳ hương mạn viễn nhai.
Nhân lai, hoa tận chiết,
Lãnh nguyệt ký khô đài.
      Trần Văn Lương



Dịch nghĩa:

         Hoa Lan Núi
Trên vách núi, đóa hoa lan nở,
Hương thơm của hoa tỏa khắp phương xa.
Người đến, hoa bị bẻ gãy hết,
(Chỉ còn lại) con trăng lạnh tạm ở nhờ (đám) rêu khô.   


Phỏng dịch thơ:

                   Lan Núi
Triền núi dốc, đóa lan rừng chợt hé,
Làn hương thơm nhè nhẹ tỏa trời xa.
Khách nhàn du đến ngắt trọn cành hoa,
Lạnh lẽo ánh trăng già nương cỏ úa. 
                   Trần Văn Lương
                      Cali, 1/2014


Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư :
       Voi chết vì cặp ngà, cáo chết vì bộ da, hoa chết vì hương sắc.
       Than ôi, có tài có sắc mà để cho người biết !
       Bàn tay con người, hỡi ơi !

Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #973 - 10. Jan 2014 , 20:19
 
...

Em kính chúc anh chị Lương cùng quý gia đình cuối tuần đầm ấm va` những ngày đón Xuân , như ý.

Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 766
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #974 - 10. Jan 2014 , 21:09
 
tuy-van wrote on 10. Jan 2014 , 20:19:
...

Em kính chúc anh chị Lương cùng quý gia đình cuối tuần đầm ấm va` những ngày đón Xuân , như ý.

Em TvMs


Cám ơn TV nhiều. Chúc TV và gia đình một năm Giáp Ngọ an khang thịnh vượng, nhiều sức khoẻ và luôn hạnh phúc.
L
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 63 64 65 66 67 ... 98
Send Topic In ra