Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Chợ Chiều  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 37 38 39 40 41 ... 93
Send Topic In ra
Chợ Chiều (Read 100252 times)
macco
Senior Member
****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 283
Re: Chợ Chiều
Reply #570 - 19. Nov 2013 , 19:01
 

...

Xin cám ơn cuộc đời ...

Hoàng Thanh

Thứ Năm ngày 28/11/2013 sẽ là Lễ Tạ Ơn tại Mỹ. Trân trọng mời đọc bài viết đặc biệt cho mùa lễ tạ ơn năm nay của tác giả Hoàng Thanh. Cô tên thật Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30’., hiện là cư dân Westminster, Orange County. Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa dề "Xin Cám Ơn Cuộc Ðời" kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thuờng, bắt đầu từ cái bình thuờng nhất: " Chỉ với một nụ cuời..." Tựa đề mới đuợc đặt lại theo tinh thần bài viết.

Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại đến. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ Ơn, tôi thầm nghĩ, "Dân ngoại quốc sao mà... "quởn" quá, cứ bày đặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cũng chỉ để có dịp bán thiệp, bán hàng để nguời ta mua tặng nhau thôi, cũng là một cách làm business đó mà..."
Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó đuợc nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần ăn uống với gia đình. Mãi ba năm sau thì tôi mới thật sự hiểu đuợc ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.

Thời gian này tôi đang thực tập ở một Pharmacy để lấy bằng Duợc Sĩ. Tiệm thuốc này rất đông khách, cả ngày mọi nguời làm không nghỉ tay, điện thoại lúc nào cũng reng liên tục, nên ai nấy cũng đều căng thẳng, mệt mỏi, dễ đâm ra quạu quọ, và hầu như không ai có nổi một nụ cuời trên môi.

Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm đó bà đã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại đang điều trị ung thư ở giai doạn cuối.

Cứ mỗi lần bà đến lấy thuốc (bà uống hơn muời mấy món mỗi tháng, cho đủ loại bệnh), tôi đều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thuờng ráng cuời vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ đẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và đứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhung lại bị tật nguyền, rồi từ dó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không đi làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thư. Mấy nguời làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà duỡng lão.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào chiều hôm truớc ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà đến lấy thuốc. Bỗng dưng bà cuời với tôi và đưa tặng tôi một tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền đi.

Tôi mở tấm thiệp và xúc động nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:


Dear Thanh,

My name is Josephine Smiley, but life does not "smile" to me at all. Many times I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say "Thank you", Thanh.

Thank you, very much, for your smile...


(Thanh thân mến,

Tên tôi là Josephine Smiley, nhưng cuộc sống Không có "nụ cười" với tôi cả. Nhiều lần tôi muốn tự tử, cho đến ngày tôi vào tiệm thuốc tây này.
Cô là người luôn luôn mỉm cười với tôi, sau cái chết của chồng tôi và con trai tôi.
Cô làm tôi cảm thấy hạnh phúc và giúp tôi tiếp tục sống. Nhân dịp ngày Lễ Tạ Ơn để nói lời "Cảm ơn", Thanh.
Cảm ơn cô, rất nhiều, vì nụ cười của cô ...)

Rồi bà ôm tôi và bà chảy nuớc mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình uớt, nghe cổ họng mình nghẹn... Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cuời, mà tôi đã có thể giúp cho một con nguời có thêm nghị lực để sống còn.
Ðó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghĩa cao quý của ngày lễ Thanksgiving.

Ngày Lễ Tạ ơn năm sau, tôi cũng có ý ngóng trông bà đến lấy thuốc truớc khi đóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ dến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm truớc. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô đến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta đã có hứa là sẽ làm tròn uớc nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nuớc mắt ràn rụa của tôi đã làm nhòe hẳn đi những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:

My dear Thanh,
I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile...
I love you, my "daughter".. .


( Thanh thân yêu,

Tôi đang nghĩ đến cô Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi nhớ đến cô, và tôi nhớ nụ cười của cô ...
Tôi yêu cô , "con gái" của tôi.. .)

Tôi còn nhớ tôi đã khóc sưng cả mắt ngày hôm đó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, nguời "Mẹ American" đã gọi tôi bằng tiếng "my daughter"...
Truớc mùa Lễ Tạ Ơn năm sau đó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ đặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy đó.
Mãi cho dến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của nguời bệnh nhân này. Và cũng từ đó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi đã "cảm" được ý nghĩa thật sự của ngày lễ đặc biệt này.
Thông thuờng thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt. Mọi nguời đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào đó, đem tặng cho nguời mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn. Theo phong tục bao đời nay, thì trong buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ này, món ăn chính luôn là món gà tây (tuckey).
Từ mấy tuần truớc ngày Lễ TẠ ƠN, hầu như chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có... Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cả trăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi nguời ăn nhậu.
Nguời Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thuờng làm món gà ta, "gà đi bộ." Ngày xưa tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Ðạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần truớc ngày lễ, hễ tôi làm được việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi huớng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được đầu thai vào một kiếp sống mới, tốt đẹp và an lành hơn.
Từ hơn 10 năm nay, cứ mỗi năm dến Lễ Tạ Ơn, tôi đều ráng sắp xếp công việc để có thể tham gia vào những buổi "Free meals" tổ chức bởi các Hội Từ Thiện, nhằm giúp bữa ăn cho những nguời không nhà. Có đến với những bữa cơm như thế này, tôi mới thấy thương cho những nguời dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, nguời da vàng cũng có, và có cả nguời Việt Nam mình nữa. Họ đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều nguời không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp...để chờ đến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua đêm.
Ở nơi đâu trên trái dất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều nguời đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta...
Nếu nói về hai chữ "TẠ ƠN" với những nguời mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều nguời khác. Chúng ta được sinh ra làm nguời, đã là một ơn sủng của Thuợng Ðế. Như tôi đây, có đuợc ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy...
Cám ơn quê hương tôi -Việt Nam, với hai mùa mưa nắng, với những nguời dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê nguời...
Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi duỡng con cho đến ngày truởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua...
Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên nguời. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học....
Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên nguời, đã truyền cho con biết bao kiến thức để con trở thành một nguời hữu dụng cho đất nuớc, xã hội...
Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt chân trên xứ lạ quê nguời, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại...
Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm - buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì dể mà lưu luyến cả...
Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã "nuôi" tôi cả mấy năm trời Ðại học, bằng những lon "gigo" cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nhỏ, hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào.
Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật...
Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc...
Cám ơn những nguời tình, cả những nguời từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết đuợc cảm nhận đuợc thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly.
Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương...
Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc dời, để nhận ra cuộc sống này là vô thuờng... để từ đó bớt dần "cái tôi"- cái ngã mạn của ngày nào...
Xin cám ơn tất cả... những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì:
" Trăm năm trước thì ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..."
Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những nguời đã từng giúp đỡ tôi.
Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói "Con thương Mẹ", hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải đuợc cho đi, và phải đuợc đón nhận, bởi lỡ mai này, những nguời thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?

Xin cám ơn cuộc đời...
Back to top
« Last Edit: 19. Nov 2013 , 19:04 by macco »  
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #571 - 20. Nov 2013 , 08:18
 
Ngố wrote on 19. Nov 2013 , 10:19:
Khi nào gảnh gang mời quí anh chị thử vô chỗ này "chơi" nhang
Chỉ cần Type số Zipcode thôi, quý Bạn có thể biết thêm nhiều chi tiết mà mình không thể ngờ như:
-Toạ độ (trên trái đất) của Zipcode,
- Dân số,
- Trình độ học thức,
- Lợi tức hàng năm,
- Tỷ lệ thất nghiệp ...
- và nhiều chi tiết khác như phân tách % giống  dân, trường học ...
- So sánh với bất cứ vùng có Zipcode khác ...
 
Mời bấm vào Link sau đây, sau đó Type Zipcode mà mình muốn tìm hiểu:
==>    http://www.zipskinny.com/
em ngố lụm


Ngố làm ơn tìm xem trong cái link này có cái mục " Cạo Gia Đầu " hay cầu gia đạo không ha.
Có cái mục này chắc nhiều người muốn xem tình hình làm ăn , sức khoẻ hay thắc mắc cái vụ tình là tình nhiều khi không mà có...tình là tình mà có lại chạy rông không nha....  Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #572 - 20. Nov 2013 , 08:25
 
Quote:
Anh Hai,
Hôm nay chùa em đi có quyên góp chút đỉnh , gọi là chút đỉnh để giúp dân Phi và Việt Nam đó anh Hai.  Tuy gọi là chút đỉnh , nhưng thật ngoài vòng tưởng tưởng cũa em gái đó anh Hai ui.  Tụi em sẽ quyên góp liên tiếp trong vòng 2-3 tuần trước khi tổng kết. Và có 1 điều là,  số tiền xin được sẽ 1 hãng match 100 %.  Chúc anh Hai và wán, 1 đêm chũ nhật an lành


Có đóng góp dù chút đỉnh là tốt lắm rồi TLan vì đó là tấm lòng khi mình còn biết và nghĩ quan tâm với những người chung quanh....
Thượng đế luôn cùng ở và ban phước cho những kẻ lòng lành trong cuộc đời vẫn còn nhiều người bon chen và ích kỷ....TLan very cool.
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #573 - 20. Nov 2013 , 08:31
 
Quote:
Em cũng hy vọng được như lời  anh KL nói đấy.
Thứ 7 nầy , Tv và các bạn tổ chức cho  những người vô gia cư 1 buổi ăn tối thân mật , cho ấm lòng trong Mùa Đông sắp đến.
Nếu được , mình  cũng giúp 1 phần cho nước Phi luật Tân và miền Trung thân yêu của VN chúng ta.

Thân mến chúc Chợ Chiều tuần lể mới , an lành.

Em TvMs


Cứ ráng làm việc tốt đi cô em Tuý Vân hoặc chỉ cho người khác một nụ cười cũng để cho người ta thấy cuộc đời này vẫn còn những kẻ có lòng và dù thế nào thì cuộc đời vẫn còn nhiều ý nghĩa .
God bless you all !
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #574 - 20. Nov 2013 , 09:14
 

...

Ca Tụng Cà Phê

Vũ Quí Đài


Hồi trước, nhiều người kiêng cữ cà phê, vì có một số nghiên cứu cho là cà phê có thể sinh bệnh tim, bệnh lá mía, v.v... Nhưng những thống kê  thời đó bao gồm những người uống cà phê, đồng thời cũng hút thuốc lá, vì hút thuốc lá rất phổ biến. Cho nên thủ phạm chính là thuốc lá, cà phê bị mang tiếng oan. Những nghiên cứu mấy chục năm gần đây cho thấy là cà phê uống vừa phải không có hại gì, có thể là còn tốt cho sức khỏe nữa.

Lịch sử cà phê

Thổ dân xứ Ethiopia nghiền hạt cà phê  rồi chiên thành món ăn từ cả ngàn năm nay. Sau đó khách thương Ả rập du nhập về nước, nấu cà phê để uống, đặt tên là “qahwa” (có nghĩa là tỉnh ngủ), từ đó lan tràn ra các nước Hồi giáo. Dân vùng Trung Đông ngày nay còn uống cà phê đặc sệt trong những “chén hạt mít.” Dần dần cà phê lan tràn qua đế quốc Thổ nhĩ kỳ, rồi  được con buôn Ý đưa vào Âu châu. Giới chức Hội Thánh La mã  e ngại cái món nước uống của dân ngoại đạo, đã toan ra lệnh cấm, nhưng tục truyền rằng Đức Giáo Hoàng thời đó là Clement VIII uống thử thấy ngon quá, nên cho phép giáo dân được tự do uống cà phê.

Có một thời nước Pháp đứng hàng đầu về sản lượng cà phê trên thị trường, nhưng rồi danh hiệu đó bị Ba tây chiếm đoạt, nguyên ủy cũng vì một chuyện tình. Hồi đó đang có tranh chấp biên giới giữa hai xứ thuộc địa Pháp và Hà lan ở Guiana. Một ông Trung tá Ba Tây được cử đến để giảng hòa. Ông này tằng tịu với bà vợ viên thống đốc Pháp, và chuyện kể rằng bà này lúc chia tay, tặng ông bồ một bó hoa trong có dấu mấy cây giống và hột giống cà phê.

Hồi đương thời nhạc sĩ Johann Bach, nước Đức có lệnh cấm phụ nữ uống cà phê, sợ bị hiếm muộn. Nhạc sĩ Bach soạn ra nhạc khúc “Kaffee Kantate“ vừa để ca tụng cà phê, vừa châm biếm cái lệnh cấm vô lý của nhà nước. Câu chuyện trong nhạc khúc, đại khái ông bố bắt con gái phải bỏ thói ngày ba tách cà phê , ông dọa đủ thứ  cô không sợ, còn lên giọng ca rằng:

Ôi! Cà phê thắm thiết  làm sao!
Hơn cả ngàn nụ hôn, hơn cả rượu vang quý!
Con chỉ muốn uống cà phê!

Đến khi ông bố dọa “còn uống cà phê, tao không gả chồng cho mày nữa” thì cô xuống nước xin bỏ cà phê. Thế nhưng nhạc sĩ Bach thòng mấy câu ca chót: cô gái nhắn nhe cậu nào muốn làm chồng cô, thì phải hứa cho cô uống cà phê thả dàn.

Cà phê có gì độc hại  không?

Cà phê có ảnh hưởng  vào hệ tim mạch, nhưng rất là ít. Cà phê làm cho động mạch ở những vùng xa tim phổi co lại, thí dụ như ở óc. Nhiều khi động mạch ở đầu giãn nở, làm ta bị nhức đầu, uống một ly cà phê thấy bớt, đó là vì cà phê làm bớt chứng giãn nở động mạch đi. Cũng vì lẽ đó mà có nhiều thư thuốc nhức đầu bán tự do, trong vừa có aspirin, vừa có một chút caffeine.

Có một số người uống cà phê thấy tim đập  lâu lâu bị lỗi nhịp. Trường hợp đó cần đi khám  bác sĩ xem vốn có bệnh tim hay không.

Cà phê làm cho huyết áp cao lên chút đỉnh nhất thời, cũng như leo cầu thang, tập thể dục. Huyết áp lên, rồi huyết áp xuống. Cà phê không gây bệnh cao huyết áp.

Vấn đề cholesterol khá  lý thú. Trong cà phê có hai chất dầu tên là kahweol và cafestol , hai chất này vào trong người làm cho lượng cholesterol xấu (LDL) tăng lên. Thế nhưng cà phê lọc qua giấy thì vô hại, vì hai chất dầu bị ngấm hết vào giấy lọc.

Nói chung về bệnh tim, Hội Tim Hoa kỳ nói rằng uống cà phê vừa phải (ngày một, hai tách) không có hại gì. Một cuộc nghiên cứu đại quy mô của  đại học Harvard kết luận là uống tới 5 hay 6 tách cà phê một ngày không làm tăng rủi ro sinh bệnh tim.

Riêng đối với phụ nữ , cà phê không  làm hiếm muộn , cũng không sinh  ung thư vú hay tử cung.

Cà phê làm cho chất Cal-ci bài tiết ra nước tiểu, nên nếu uống nhiều (mỗi ngày 4 tách hay hơn nữa) , thì có thể bị tăng rủi ro xốp xương củng như gẫy xương hông. Thế nhưng nếu uống đệm một ly sữa mỗi ngày để bù lại số Cal-ci bị mất đi thì không sao.

Uống cà phê có lợi gì không?

Cà phê bị mang tiếng (oan) cả mấy trăm năm rồi cho nên các cuôc nghiên cứu thường là xét xem nó có hại hay không.  Gần đây lại có những công trình nghiên cứu  thấy là cà phê có thể có những điều lợi cho sức khỏe.

Có hai cuộc nghiên cứu đại quy mô theo dõi cả mấy chục ngàn người trong nhiều năm, một của đại học Harvard, một của nước Phần lan. Kết quả đăng trong hai tờ báo y khoa uy tín của Mỹ ( Annals of Internal Medicine, 2004 ; Journal of the American Medical Association, 2004), cho thấy là uống ba, bốn tách cà phê mỗi ngày làm giảm rủi ro tiểu đường được khoảng 30 phần trăm. Tuy nhiên , các tác giả cũng  thêm là, nói là nói vậy thôi, chứ không ai khuyên mọi người uống nhiều cà phê cho tốt.

Ngoài ra, cà phê cũng làm giảm bớt sạn mật, bớt ung thư ruột già , bệnh run rẩy Parkinson ....

Thay lời kết

Nhà văn Triều Đẩu hồi đầu thập niên 50 ví  cà phê như người bạn hiền:

“ Ami là bạn , l’ami  là người bạn .
Café là cà phê , le café là nước cà phê.”
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #575 - 20. Nov 2013 , 09:22
 

...

Mai Tôi Đi Trời Mùa Mưa Tháng Chín


Mai tôi đi trời mùa mưa tháng chín
Còn gì không những kỷ niệm u sầu
Mưa chập chùng trên phố xưa mù lối
Tôi đi rồi thôi đừng nhớ gì nhau

Mai tôi đi hàng cây xanh nỗi nhớ
Chỉ riêng em giờ chắc cũng quên rồi
Cơn mưa xanh biếc buồn nơi cuối phố
Tình chúng mình rồi cũng rất xa xôi

Mai tôi đi đừng nhìn theo tiễn biệt
Dù dấu yêu ngày cũ rất mặn nồng
Đêm tự tình trong vòng tay đắm đuối
Mà bây giờ hai lối có buồn không

Mai tôi đi tháng ngày dài phiền muộn
Bước chênh vênh như lạc lối giữa đời
Hành trang tôi chỉ mối tình tha thiết
Trong tim buồn trời tháng chín mưa rơi


Khiếu long
Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #576 - 20. Nov 2013 , 11:19
 
Ngố làm ơn tìm xem trong cái link này có cái mục " Cạo Gia Đầu " hay cầu gia đạo không ha.
Có cái mục này chắc nhiều người muốn xem tình hình làm ăn , sức khoẻ hay thắc mắc cái vụ tình là tình nhiều khi không mà có...tình là tình mà có lại chạy rông không nha....  Grin


Hehehe...trúng nghề của ngộ rùi, cái cạo da đầu để sau đi nhé, thầy phải ngâm cú nữa.Bây giờ mời anh Sháu xem cái này (là thiệt đó à nhang).Đây là lịch bách niên Cool

http://www.informatik.uni-leipzig.de/~duc/amlich/

Thấy chưa click vào là thấy ngay chóc ngày hôm ni hihihi  Grin.1,2,3....ui hàng hà ngừi click coi rùi ngộ dzọt đây.
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #577 - 20. Nov 2013 , 21:48
 
khieulong wrote on 20. Nov 2013 , 08:31:
Cứ ráng làm việc tốt đi cô em Tuý Vân hoặc chỉ cho người khác một nụ cười cũng để cho người ta thấy cuộc đời này vẫn còn những kẻ có lòng và dù thế nào thì cuộc đời vẫn còn nhiều ý nghĩa .
God bless you all !


...

Vâng , anh Kl nói đúng tim đen cuả Mây say nầy quá , vì " cười là liều thuốc bổ " cho chính mình mình , và cho người.
Thân kính chúc cả nhà những tháng ngày trong Mùa Lể Tạ Ơn , như ý.
Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tieuvuvi
Gold Member
*****
Offline


Vũ Tuyết Như - Tiểu
Long Nhi-TiênDung

Posts: 4065
Bordeaux - france
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #578 - 20. Nov 2013 , 22:18
 
...


Tình Khúc Mưa Tháng Mười Một



Chiều lồng lộng mây mù giăng ngõ lối
Mưa vẫn bay trên góc phố tình nhân
Hạt long lanh theo gió hát thì thầm
Rót vào hồn sầu cung thương trầm lắng

Mưa rì rào thánh thót bên thềm vắng
Giọt chờ tí tách âm như hồi chuông
Giọt nhớ nỉ non tựa lời kinh buồn
Giọt thương giọt đợi đôi bờ thổn thức

Gió thổi nghiêng mưa qua miền ký ức
Cho khắc khoải thêm những tháng ngày vui
Tiếng đàn mưa nức nở khúc ngậm ngùi
Giai điệu tình xót xa chiều thu trắng

Mưa hay nước mắt rơi từng giọt đắng
Mưa nhớ ai lịm chết bờ môi khô
Gió cồn cào se sắt đến rã rời
Vào đêm run rẩy sầu cơn mưa nhỏ



PTMChoado


Tiểu Vũ Vi


Back to top
 

...
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #579 - 21. Nov 2013 , 18:57
 


...

BUỔI HÒA NHẠC:
“Lê Văn Khoa- Một Đời Âm Nhạc - A Lifetime of Music ”


Lưu Anh Tuấn




“Lê Văn Khoa- Một Đời Âm Nhạc - A Lifetime of Music ” là chủ đề cho một buổi hòa nhạc qui tụ một dàn nhạc với 60 nhạc công Việt và Mỹ và góp mặt của 80 ca sĩ, do sự phối hợp của Hội Hiếu Nhạc và Tổng Hội Sinh Việt Nam đứng ra tổ chức, để chúc mừng sinh nhật nhạc sĩ Lê Văn Khoa bước vào tuổi 80, để tri ân nguời nhạc sĩ đã dành một đời người suốt hơn 50 năm phục vụ cho nghệ thuật, cho âm nhạc. Và buổi hòa nhạc khán giả sẽ được thưởng thức những ca khúc của dòng nhạc Việt, những sáng tác của những nhạc sĩ Việt Nam nổi tiếng, những ca khúc cổ điển sáng tác bởi những nhạc sĩ ở thời thế kỷ xa xưa, những ca khúc đã đi vào lòng nguời. Gần như cả một chương trình hòa nhạc khán giả sẽ được thưởng thức những ca khúc do chính nhạc sĩ Lê Văn Khoa viết phần hòa âm và phối nhạc.

Cũng giống như những nốt nhạc – nốt thì thăng nốt thì trầm, NS Lê Văn Khoa đã bị cuốn theo biến cố 30-4-1975, bị cuốn theo vận mạng đất nuớc, thời điểm 1975 ông đang là một nhạc sĩ, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng tại Việt Nam, với một tương lai sáng ngời mà đất nước Việt nam đang dành cho ông, thì đất nước bị điêu linh, ông phải khăn gói ly hương - trôi theo dòng nguời Việt để đi tị nạn, đối đầu với một cuộc sống mới nơi xứ nguời, cứ tưởng chừng như ông phải từ giã âm nhạc.

Khi mới tới Mỹ, NS Lê Văn Khoa đã đi làm công, sau đó thì một đại học tại tiểu bang Maryland mời làm giáo sư giảng dạy trong phân khoa nghệ thuật. Maryland có thành phố Baltimore, một thành phố có nhiều sinh hoạt về bộ môn âm nhạc cổ điển và nhạc jazz, nơi tụ tập của nhiều nhà soạn nhạc tên tuổi như Eubie Blake, thế mà thành phố Baltimore cũng không giữ chân được NS Lê Văn Khoa. Dù cho thể loại nhạc của NS Lê Văn Khoa yêu chuộng là loại nhạc cổ điển, loại nhạc không lời, và ông là một nhạc sĩ tài hoa thì dể dàng hội nhập làng âm nhạc tại tiểu bang Maryland nơi đón nhận ông và ông có nhiều cơ hội để tiến xa hơn vào cộng đồng Mỹ, thế nhưng NS Lê Văn Khoa vẫn cảm thấy lẻ loi chênh vênh, câu hát nửa vời, tiếng dương cầm buồn tênh lạc loài ở xứ nguời, cho nên NS Lê Văn Khoa đã quyết định dọn về sống ở California, để được gần với cộng đồng Việt Nam, để ông cảm thấy bớt đi sự lẻ loi, để dòng nhạc ông mượt mà ngọt ngào thắm thiết tình quê huơng hơn, để ông có cơ hội phục vụ âm nhạc nghệ thuật cho nguời đồng hương.

Mấy chục năm qua, đối với làng âm nhạc cổ điển trên thế giới – tên tuổi NS Lê Văn Khoa không còn là một tên tuổi xa lạ, ông đã là nhạc trưởng của rất nhiều dàn nhạc giao hưởng – orchestra, đã biểu diễn trong những đại hí viện ở tại nhiều quốc gia trên thế giới. Cũng như khi NS Lê Văn Khoa còn ở Việt Nam, ông dùng âm nhạc, những tấm ảnh nghệ thuật để giới thiệu đất nước, phọng tục và văn hoá Việt Nam đến cộng đồng thế giới, thì mấy chục năm qua tại Mỹ, ông vẫn tiếp tục công việc làm đó tại hải ngoại, ông sáng lập ra nhiều hội nhạc, hội nhiếp ảnh và các khóa lớp để đào tạo những lớp trẻ Việt Nam ở hai lãnh vực âm nhạc và nhiếp ảnh, và đã có nhiều người Việt trẻ này ngày nay đã thành danh, đã đoạt được những giải thuởng quốc tế. Mới đây chiều ngày 13/11/2013, NS Lê Văn Khoa đã được Hội Đồng Thành Phố Westminter – California làm lễ vinh danh và trao bằng tưởng lục tri ân NS Lê Văn Khoa, tri ân những hoạt động mà ông đã đang đóng góp cho xã hội trong nhiều lãnh vực – âm nhạc, nhiếp ảnh, giáo dục và công tác xã hội.
NS Lê Văn Khoa, nguời nhạc sĩ đã có hơn 50 năm phục vụ, nay đã 80 tuổi vẫn miệt mài với những hoạt động cho âm nhạc, cho nghệ thuật, cho xã hội. Để tỏ lòng tri ân, vinh danh, cũng để chúc mừng sinh nhật thứ 80 đến NS Lê Văn Khoa, Hội Hiếu Nhạc và Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam đã đứng ra tổ chức một buổi hòa nhạc với chủ đề “ Lê Văn Khoa - Một Đời Âm Nhạc” tại hí viện La Mirada Theatre vào Thứ Bảy ngày 23-11-2013.

Ban tổ chức cho biết là số nhạc công và ca sĩ góp mặt cho buổi hòa nhạc này rất đông, họ đã tập dợt ráo riết, và bỏ tâm sức trong nhiều tháng qua, để trình diễn những ca khúc tình ca, dân ca Việt Nam, và những bản nhạc cổ điển châu Âu cuả những nhạc sĩ tên tuổi trong làng âm nhạc Việt Nam và thế giới như Phạm Đình Chương, Cung Tiến, Ngô Thụy Miên, Phạm Duy, Lê Thương, Dương Triệu Tước, Vũ Thành, Từ Công Phụng, Lê Văn Khoa, Enrico Toselli, Ion Ivanovici, Giacomo Puccini, Johanna Strauss II, Claude-Michel Schonberg, và Alain Boublil. Những ca khúc sẽ được các giọng ca tenor, soprano và baritone chuyên nghiệp hát như ca sĩ Ngọc Hà, Quang Tuấn, Nguyễn Cao NamTrâm, Nguyễn Phúc Hải (violin solo), Phạm Hà, Teresa mai, Lê Hồng Quang, Bích Vân, Nguy ện Vân Anh (piano solo), Bùi Quỳnh Giao, Vương Lan, Bích Liên, Anh Dũng, Tường Vi, Thuỳ Anh, và ban hợp xướng VAP Symphony Orchestra, Little Saigon Master Choral , dưới sự điều khiển của ba nhạc trưởng – NS Nguyễn Khánh Hồng, NS Trần Chúc và NS Lê Văn Khoa

Khán giả đến với buổi hoà nhạc “Lê Văn Khoa, Một Đời Âm Nhạc - A Lifetime of Music” tại Hí viện La Mirada Theatre, sẽ thưởng thức một buổi hòa nhạc quy mô lớn, sẽ cảm nhận âm sắc phong phú, ca sĩ trình bày nhiều thể loại nhạc, mà phần chính là Ban Tổ Chức đã ưu ái dành cho Lê Văn Khoa viết hòa âm gần hết cho những bản nhạc sẽ trình bày trong buổi hòa nhạc hôm đó. NS Lê Văn Khoa đã cho biết là ông đã bỏ ra rất nhiều thời giờ và trí tuệ, đã phải thức khuya đến 3, 4 giờ sáng liên tục trong nhiều tháng qua để soạn hòa âm cho gần 20 bản nhạc sẽ được trình này.

Hí viện La Mirada Theatre với sức chứa 1500 khán giả, nơi mà tờ nhật báo Los Angeles Times từng tuyên bố La Mirada Theatre “one of the best Broadway-style houses in Southern California.”, và là nơi đã từng tổ chức những shows nổi tiếng như Peter Pan, Seussical the Musical. Thì thứ Bảy ngày 23-11-2013 sắp tới đây, hí viện La Mirada sẽ hân hạnh chào đó người nhạc sĩ tài hoa Lê Văn Khoa, sẽ là nơi để cho khán giả ái mộ tụ về để làm cầu nối với ban tổ chức, cùng nhau chúc mừng sinh nhật thứ 80 của NS Lê Văn Khoa, để bắt tay ông, tặng ông những lẳng hoa đẹp tràn đầy tình thương, và để tri ân ông đã tận tụy suốt một đời người cho âm nhạc, nhiếp ảnh, giáo dục và xã hội.

Khán giả đến với buổi hoà nhạc “Lê Văn Khoa, Một Đời Âm Nhạc - A Lifetime of Music” để thưởng thức âm nhạc của một concerto, một orchestra, một bản nhạc Serenata hay Nocturne, hay một Hòn Vọng Phu, để không lở dịp được cái cảm nhận một nguời nhạc sĩ lão thành giữa đêm khuya lẳng lặng ngồi viết hòa âm cho từng bản nhạc- để có cái cảm giác về một nhạc sĩ khi đêm khuya nâng niu từng nốt nhạc trải dài trên phím nhạc lời ca, để nhìn thấy người nhạc sĩ 80 tuổi trong vai trò một nhạc truởng, để thấy đôi cánh tay nguời nhạc sĩ lão thành rất điệu rất cảm lướt theo từng nốt nhạc. Khán giả tham dự “Lê Văn Khoa, Một Đời Âm Nhạc - A Lifetime of Music” để còn mãi là một dư âm …

Lưu Anh Tuấn
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #580 - 21. Nov 2013 , 19:02
 
Ngố wrote on 20. Nov 2013 , 11:19:
Ngố làm ơn tìm xem trong cái link này có cái mục " Cạo Gia Đầu " hay cầu gia đạo không ha.
Có cái mục này chắc nhiều người muốn xem tình hình làm ăn , sức khoẻ hay thắc mắc cái vụ tình là tình nhiều khi không mà có...tình là tình mà có lại chạy rông không nha....  Grin


Hehehe...trúng nghề của ngộ rùi, cái cạo da đầu để sau đi nhé, thầy phải ngâm cú nữa.Bây giờ mời anh Sháu xem cái này (là thiệt đó à nhang).Đây là lịch bách niên Cool

http://www.informatik.uni-leipzig.de/~duc/amlich/

Thấy chưa click vào là thấy ngay chóc ngày hôm ni hihihi  Grin.1,2,3....ui hàng hà ngừi click coi rùi ngộ dzọt đây.

Sao anh Sháo chỉ thấy cái này là lịch âm lịch nhà ta thôi chứ đâu thấy mục nào thăm dò dìa vụ tình diên gia đạo , cạo đầu , đâu nà? Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #581 - 21. Nov 2013 , 19:06
 

...

Một Thoáng Thanksgiving Hạnh Phúc

Phan Thuỷ



Tác giả là một giáo viên Pre- school tại Costa Mesa, tên thật Phan Bích Thủy, người đã hai lần viết về "Một thoáng Halloween" năm ngoái và năm nay. Bài mới của cô lần này là một thoáng của mùa lễ tạ ơn hạnh phúc.


Mười phút ngồi chờ nơi phòng cấp cứu bệnh viện sao lâu quá . Tôi sốt ruột, một tay thì xoa nhẹ chân Sang, con tôi, một tay thì sờ mãi lên trán nó. Cái cảm giác nóng ở lòng tôi như chuyền vào trán Sang làm nóng hơn thêm. Nhà có hai mẹ con, chưa gặp cảnh này, tôi quá bối rối, không biết làm gì hơn là ngồi chờ.
Vừa mới đây tôi đang dạy học thì nhân viên trường báo tin có điện thoại của trường con tôi đang học. Thì ra con tôi trong giờ thể dục đã bị té bong gân. Nhà trường đã chuyển con tôi vào bệnh viện M. để cấp cứu. Tay chân tôi rụng rời ,quýnh quáng ghi vội địa chỉ bệnh viện rồi xin phép trường nghỉ để phóng xe nhanh vào bệnh viện.
Nhân viên nhà trường đã sơ cứu cho cháu và làm mọi thủ tục với bệnh viện , kể lại sự việc rồi bàn giao tất cả cho tôi.
Tôi xót xa nhìn con tôi . Sang luôn kêu khẽ, nhăn mặt đau đớn làm tim tôi thắt lại từng cơn. Nước mắt tôi muốn ứa ra nhưng tôi cố kìm giữ sợ làm con tôi thêm sợ hãi.

Tấm màn ngăn các phòng kéo ra, hai nhân viên bệnh viện bước vào, một nam một nữ đều là Mỹ trắng .Người đàn ông lên tiếng :
- Bác sĩ David, phụ trách case này ( Xin chỉ viết đối đáp bằng tiếng Việt)
Tôi ah lên một tiếng ngạc nhiên, xúc động lên tiếng chào.
David nhìn tôi và tiến đến bắt tay, miệng mỉm cười :
- Không ngờ gặp Tâm ở đây. Còn bé này là gì của Tâm?
Tôi bối rối :
- Dạ, Đó là Sang, con trai tôi.
David đến giường khám cho con tôi. David vừa khám vừa trao đổi với cô y tá về những việc phải làm.
Xong chàng bảo:
- Cô đừng lo lắng quá, hôm nay cô phải ở lại chờ cháu chụp X Ray. Sau khi có kết quả sẽ được chữa trị. Sang sẽ nằm lại đây 1 ngày để theo dõi rồi sẽ được về đi học lại. Có điều sẽ phải dùng nạng để đi trong vài ngày. Bây giờ phải đưa bệnh nhân đi chụp hình. Cô có thể ngồi đây chờ hay vào phòng tôi một lát không?
Tôi đi như cái máy theo Bác sĩ vào phòng mạch.
Ngồi trên ghế, tôi rụt rè nói ngụ ý là không ngờ anh là Bác sĩ và làm việc ở đây. Nhờ bác sĩ cố gắng giúp cho con tôi.
David chống tay vào cầm nhìn tôi cười lặng lẽ :
- Cuộc đời hay thật ! Rồi có lúc tôi được giúp lại cô. Cố nhiên, tôi sẽ làm những gì tốt nhất.
- Không biết nói gì hơn. Tôi xin cám ơn Bác sĩ.
- Nếu cô cần trở lại trường thì cứ việc. Tôi sẽ săn sóc cho Sang và sẽ gặp cô sau tại nhà cô.
- Ồ không, cám ơn Bác sĩ, tôi đã xin nghỉ hôm nay và sẽ ở lại chờ tới khi xong mọi việc cho cháu.
- Vậy cô cứ ngồi đây mà chờ, đừng ngại. Tôi e cô sẽ chờ hơi lâu, tôi xin phép đi làm việc tiếp. Có tin gì tôi sẽ trở lại cho cô hay.
Chàng đi rồi, tôi mới hồi tưởng mối liên hệ của chúng tôi.
Tôi là cô giáo của Katie, con gái của chàng, lớp Pre-school 4 - 5 tuổi. Cô bé tóc vàng, mảnh mai, mặt xinh như búp bê nhưng lúc nào cũng rụt rè, ít nói, thích chơi một mình. Mỗi sáng tôi nhận Katie từ người cha đưa đến.
Chàng đấy, người đàn ông mạnh khỏe, dáng dấp nhanh nhẹn nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm trang lạnh lùng ít cười ít nói . Chàng đưa bé Katie đến cho tôi rồi quay lưng đi ngay, họa hoằn lắm mới nói với tôi vài câu, thường là dặn dò thuốc uống hoặc giờ đón sẽ muộn...

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ của Katie đưa đón con. Có lần tôi hỏi con bé thì Katie chỉ nói : Mẹ đi xa lắm không về nữa đâu... Con bé ứa nước mắt khi tôi hỏi.
- Bao lâu rồi em chưa gặp mẹ ? Katie chỉ nói : Lâu rồi, và khóc thút thít.
Tôi ôm con bé vào lòng xin lỗi đã làm em khóc.
Từ đó tôi đặc biệt chăm sóc Katie hơn, theo dõi từng việc học, việc chơi, từng miếng ăn, giấc ngủ... Đối lại Katie thương mến, quấn quít tôi lạ thường.
Katie luôn có mặt bên cạnh tôi trong lớp cũng như ngoài sân phụ giúp tôi vài việc.
Tôi giao cho Katie nhiều trách nhiệm hơn các học sinh khác và luôn khen thưởng. Cô bé dần dần hết nhút nhát, thành tự tin, vui vẻ, hồng hào.
Một hôm sắp tới giờ về, cha của Katie đến sớm hơn thường lệ. Chàng ra sân lặng lẽ ngồi một góc nhìn học sinh chơi đùa.
Tôi đang giúp các em đi thăng bằng trên những thanh gỗ dài. Katie lăng xăng đỡ những bạn hụt chân ngã xuống cát. Bọn trẻ cùng cười hồn nhiên. Katie nhìn thấy cha, xin phép tôi chạy đến với cha.
Chàng nắm tay Katie tiến đến trước mặt tôi mỉm cười chào. Lần đầu tiên tôi thấy chàng cười.
Chàng ngỏ lời cám ơn tôi về những gì tôi đã làm cho Katie rồi nghiêm trang nói rằng:
- Vì Katie quá yêu mến cô giáo nên Katie muốn cô giáo có mặt trong tiệc sinh nhật lần thứ 5 vào thứ bảy tuần tới. Mong cô giáo nhận lời.
Nói xong chàng lấy trong túi áo tấm thiệp mời trao cho tôi.
Dù rất khó nghĩ nhiều ngày sau đó, nhưng cuối cùng tôi cũng đến vì ngày nào Katie cũng ôm lấy tôi, nũng nịu, nhắc nhở tôi mãi.
Bữa tiệc sinh nhật đó ngoài tôi và chàng, người lớn chỉ có ông Irwin là cha của chàng (mẹ chàng đã mất )và 3 em gái là học sinh cùng lớp của Katie.
Bọn trẻ rất sung sướng khoe với tôi những trò chơi và hình chúng nó vẽ cho nhau. Tôi cũng cùng chơi với chúng thân tình như lúc ở trong lớp.

Dù bận rộn, tôi cũng nhìn khắp căn phòng để ý tìm kiếm hình ảnh gia đình nhưng ngoài những hình của Katie, cha và Ông Bà Nội ra thì không thấy hình người đàn bà nào cả. Tôi nói chuyện với cha chàng thì được biết mẹ của Katie là một người đàn bà rất đẹp nhưng thích vui chơi, thích làm đẹp hơn là chăm sóc con. Hai vợ chồng thường gây gỗ vì mẹ Katie hay vắng nhà, không lo lắng cho con. Khi Katie được 3 tuổi hai người ly dị, cô ấy lấy một ông nhà giàu lắm và theo chồng đi tiểu bang khác không một lần về thăm con. Ông còn cảnh cáo tôi :
- Con tôi nó ác cảm với đàn bà lắm đấy !

Bấy giờ tôi mới hiểu tại sao không thấy chàng cười và mặt cứ lạnh lùng khó khăn. Nhưng từ sau buổi tiệc sinh nhật của Katie, tôi thấy chàng không còn xa cách với tôi nữa. Mặt chàng đã có sinh khí và hay mỉm cười khi nói chuyện với tôi. Chàng lại còn hay đến đón con sớm hơn để ngồi nhìn Katie chơi đùa. Thỉnh thoảng trước khi về chàng đưa cho tôi một món quà, khi thì gói kẹo, khi thì hộp bánh, khi thì một thỏi chocolate với mảnh giấy : Thank you for all you do for Katie .

Tôi thực sự lo lắng khi chàng muốn đưa tôi về cho biết nhà. Bởi vì tôi không ngu đến nổi khi vẫn nghe các đồng nghiệp chọc tôi về sự thay đổi này nơi chàng. Bởi cả năm học trước cô giáo nào cũng biết anh chàng lạnh lùng nghiêm khắc thờ ơ với mọi người này.

Nếu chàng thích tôi? Ôi, không được đâu vì tôi vừa được biết chàng mới 34 tuổi, trong khi tôi đã gần 40 rồi. Tôi đã có chồng, tuy chồng đã mất 3 năm nay, và con trai tôi đã 13 tuổi.

Cả trường không ai biết tuổi thật của tôi, cứ nghĩ tôi chừng 30 tuổi vì người Á Châu thường trẻ hơn tuổi, thêm nữa tính tôi rất sôi nổi vui vẻ trẻ trung. Chắc chàng cũng tưởng tôi còn trẻ lắm, cho nên...
Ôi, nếu chàng biết... Không được đâu. Đừng nghĩ tới nữa.

Thế là từ đó tôi cố tránh mặt chàng. Chàng và Katie mời tôi đi ăn kem, đi ăn tối... tôi đều từ chối. Chàng mang hoa đến nhà, tôi tiếp chàng trong nỗi hồi hộp sợ con tôi đi học về nên cứ đứng lên ngồi xuống mãi không yên...

Và tới hôm nay, chuyện con tôi bị tai nạn bất ngờ gặp chàng ở đây tôi thật bối rối. Chuyện phải đối mặt không tránh được rồi. A, chàng là bác sĩ, lại trẻ trung tuy có lạnh lùng, đẹp trai như thế, sao lại để ý thương tưởng tới cô gíáo lớn tuổi như mình? Tôi ghét số tuổi của tôi lắm!

Tôi buồn bã thở dài, vừa định đứng lên đi ra thì chàng bước vào.
Chàng cho biết Sang sẽ được bó bột, hình chụp cho thấy không nguy hại đến xương, vết thương không nặng nên chỉ ở lại bệnh viện 1 ngày, sáng mai sẽ được về.

- Giờ cô có thể về nghỉ ngơi ăn uống, hơn một tiếng nữa trở lại thăm cháu được.

Chàng nói đáng lẽ chàng đưa tôi về vì sợ tôi lái xe trong lúc bối rối không an toàn nhưng chàng chọn ở đây săn sóc cho Sang tốt hơn.
Tôi cảm động rối rít cảm ơn chàng, chỉ xin cho tôi vào gặp con tôi một chút. Sang nằm im trên giường, mặt xanh xao, thấy tôi vào thì giơ tay đón lấy tôi, miệng rít khẽ vì đau. Tôi ôm lấy con an ủi:
- Không sao đâu Sang, bác sĩ hứa sẽ lo bó bột cho con ngay bây giờ, sẽ hết đau ngay. Đừng sợ nha, mẹ trở ra ngoài, khi bó xong mẹ sẽ vào với con.

Một giờ sau tôi trở lại, David chờ tôi ở cửa, hướng dẫn tôi vào phòng của Sang. Gương mặt chàng tươi sáng hẵn, bảo tôi :
- Tôi trả chàng trai này lại cho cô tốt đẹp để trả ơn cô đã chăm lo cho con gái tôi được hạnh phúc.

Tôi cười tươi vì trông Sang sạch sẽ, hồng hào, thỏai mái lại, hoàn toàn khác với lúc tôi đi về nhà. Sang nói chân đã hết đau và cũng vừa được ăn uống xong.
Tôi nhìn con tràn đầy thương yêu và quay sang David nói lời cảm ơn với ánh mắt thành khẩn nồng ấm.
Cả ngày còn lại tôi ở bên Sang săn sóc, kể chuyện cho con nghe. Chàng cũng thường ghé vào phòng thăm và chúng tôi được một dịp ngồi nói rất nhiều về đời nhau.
Hết giờ làm, chàng ở lại cùng tôi nói chuyện say sưa tới khuya mới về.
Sang đi học bằng nạng chỉ 3 ngày thì đi đứng lại như thường.

Còn một tuần nữa là lễ Thanksgiving, David trân trọng mời mẹ con tôi đến nhà dùng cơm gia đình mừng lễ Thanksgiving.
Tôi bảo chàng :
- Lần trước sinh nhật Katie, anh đã mời tôi để trả ơn cô giáo rồi, lần này cho tôi được mời anh và Katie để trả ơn anh đã săn sóc chu đáo cho con tôi.
- Không, chúng ta không phải trả ơn gì cả vì là người trong gia đình, chúng ta phải lo lắng cho nhau. Thanksgiving phải ở nhà tôi mới đúng.
Tim tôi đập hụt một nhịp. Trời đất, tôi có nghe lầm không?
Chàng nói tiếp:
- Thêm nữa, hôm ấy có cả ba tôi đến dự để mừng cho chúng ta ...
Tôi đưa tay chận nơi ngực, tim đập thình thịch, ấp úng:
- Nhưng, nhưng mà... tôi có xứng đáng không?
- Tại sao không? Vì sao em nói thế?
- Vì... vì em đã có con lớn quá.
- Hahaha thì mình khỏi phải sinh con nữa.
- Nhưng mà anh có biết em lớn hơn anh tới... tới sáu tuổi.
Tôi mắc cỡ quá không nói được nữa.
Chàng ôm lấy tôi:
- Tội nghiệp em bé quá, vậy mà cũng e ngại. Anh không quan tâm tới điều ấy đâu.
Rồi chàng nhìn vào mắt tôi nói rất nghiêm trang:
- Điều anh quan tâm là em có trái tim lớn. Em yêu thương con em và con của anh rất thật. Và quan trọng hơn hết em đã làm cho anh yêu em.
Trái tim tôi vỡ òa, nước mắt tuôn tràn vì sung sướng.
Mùa Thanksgiving này thật trọng đại, huy hoàng trong đời tôi biết bao nhiêu.
Tôi đem hết tài năng, tâm hồn và tình yêu thương để cùng chàng nấu nướng, trang trí căn nhà lạnh lẽo bề bộn của chàng trước kia thành một mái gia đình ấm cúng, tươi sáng, vui vẻ.

Trong nhà chàng bây giờ đầy hương thơm của hoa cỏ, đầy màu hồng cam ấm dịu sắc Thanksgiving, đầy thức ăn truyền thống, đầy ánh mắt yêu thương nồng nàn và đầy tiếng cười vui của con trẻ.
Cảm ơn lễ Thanksgiving, cảm ơn cuộc đời.

Phan Thuỷ
Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #582 - 22. Nov 2013 , 03:40
 
Sao anh Sháo chỉ thấy cái này là lịch âm lịch nhà ta thôi chứ đâu thấy mục nào thăm dò dìa vụ tình diên gia đạo , cạo đầu , đâu nà? Cool


Dzị là anh Sháo không đọc kỹ rùi, ngộ nói cái "cạo da đầu" để  sau mà, bởi thì mà là khi anh Sháo đón xưng mình xem mới linh  Grin.
Thui bây giờ mời anh Sháo và mí anh chị trong wuán leo lên máy bay bự tổ chảng A380 của hãng Hàng Không Lufthansa (Đức)  lái vòng vòng Sa Đéc chơi nhang
em ngộ

Hạ cánh ở San Francisco
www.youtube-nocookie.com/embed/ENe89j89tBA?rel=0

         Bên trong A 380
www.youtube-nocookie.com/embed/NVItPJAu_Fk?rel=0

Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #583 - 22. Nov 2013 , 17:22
 


...


Mời wuán anh Hai ca sĩ tí hon .cũa ban Tuổi Xanh nhé ..nhưng nay là những ca sĩ mà hầu hết trong chúng ta ai cũng thích nghe  --  Sad Nghe mà nhớ anh Hai nhỉ.. Còn nhiều nữa .. để từ em gái mang dzìa nhé. Chúc 1 ngày cuối tuần dzui dzẻ
Back to top
« Last Edit: 22. Nov 2013 , 17:23 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #584 - 23. Nov 2013 , 03:39
 
Kính mời cả wuán vui vui ngày thứ bảy nhang.
Em ngộ


https://www.facebook.com/photo.php?v=717211468307619&set=vb.234538950336&type=2&...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 37 38 39 40 41 ... 93
Send Topic In ra