Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Chợ Chiều  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 39 40 41 42 43 ... 93
Send Topic In ra
Chợ Chiều (Read 100301 times)
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #600 - 02. Dec 2013 , 11:58
 
Ngố wrote on 30. Nov 2013 , 03:52:
Mời quí anh chị trong wuán nghe nhạc nhang, em ngộ lụm về nè


http://www.authorstream.com/Presentation/nguyenminhhien-2004075-ng-cu/

Anh Long cám ơn Ngố nhiều với TV Say vì đây cũng là loại nhạc mà anh thích nghe...nhất là trong những buổi sáng trong cô đơn một mình vắng lặng..... Cool
Back to top
« Last Edit: 02. Dec 2013 , 22:39 by khieulong »  
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #601 - 02. Dec 2013 , 13:05
 
Hạnh Phúc Lang Thang


Buổi chiều lang thang trên khu phố cổ , ghé vào một quán càphê lẻ loi bên đường mong tìm một chút vị đắng lênh đênh , có lẽ chủ quán là người vn nên hình thức trang trí chung quanh cũng như bên trong của quán mang hoàn toàn tính cách á đông bằng những khóm tre , bụi trúc thêm những bức tranh tường mà khung cảnh toàn những cánh đồng xanh ngút ngàn xa tắp .....

Âm thanh nhẹ nhàng nhưng thật rõ từ những chiếc loa nhỏ ở góc quán như bay bổng với những tình khúc quen thuộc vn ...một bản nhạc lạ chợt đến với âm điệu ray rứt đến vô cùng , lòng tôi bỗng dưng như biến thành băng giá , dòng nhạc rất buồn với lời ca chìm sâu tận đáy lòng người qua tiếng hát của Hồ Hoàng Yến thật là mê đắm ....

" Nhưng năm tháng vô tình , và lòng người cũng vô tình ...rồi màu úa thay màu xanh ...."

Phải , năm tháng của tôi đã trôi qua rất vô tình như lòng tôi cũng vô tình nổi trôi với những tất bật vô cùng trong cuộc sống , từng ngày tôi vẫn lang thang trên những con đường đi về quen thuộc mang đầy những hình bóng của kỷ niệm ngày xưa ...

Con phố đó với những hàng cây quen thuộc hôm nào ...mùa thu đang ra đi với những chiếc lá maple đã bắt đầu đổi màu và thêm những cơn gió từ ngoài biển thổi vào đã làm hồn tôi như ướt đẫm ...chìm sâu đến những tận cùng của tháng ngày nhớ mãi...

Những tháng ngày mà em và cả chính tôi đã vô tình cho vào quên lãng , em đã quên thật quên cũng như tôi cũng tự mình tìm quên trên những bước lang thang ...mãi lang thang để tự tìm cho mình một chút gì gọi là hạnh phúc ...cái hạnh phúc lang thang như tên bài hát .....


...

Hạnh Phúc Lang Thang


Nhạc :Trần Ngọc Sơn
Tiếng hát : Hồ Hoàng Yến


Ngày ấy em như hoa sen,
Mang nhiều dáng hiền những khi chiều lên,
Ngày ấy em như sương trong,
Nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung.

Ngày ấy em như cung tơ,
Cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan ngón tay,
Ước cho đời ước mơ dài.

Nhưng năm tháng vô tình,
Mà lòng người cũng vô tình,
Rồi mộng úa thay màu xanh,
Người yêu xa bến mộng,

Đò xưa đã sang sông,
Dòng đời trôi mênh mông,
Dáng xưa nay xa rồi,
Đường khuya mưa rơi rơi,

Phố xưa quên một người,
Bàn chân gieo đơn côi,
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi.

Ngày ấy yêu em say mê,
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ,
Đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa.

Hạnh phúc lang thang như mây,
Cho hồn héo gầy, khi ta còn đây,
Từng đêm qua trong giấc mơ,
Vẫn mong chờ có em về.



Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #602 - 02. Dec 2013 , 18:45
 
khieulong wrote on 02. Dec 2013 , 11:58:
Anh Long cám ơn Ngố nhiềư TV vì đâu cũng là loại nhạc mà anh thích nghe...nhất là trong những buổi sáng trong cô đơn một mình vắng lặng..... Cool



Hehehe....vậy thì kính mời anh Sháu Long nghe bài này cho bùn thim  nhang. Grin Grin
Em ngộ

...

http://www.authorstream.com/Presentation/nguyenminhhien-2004076-solitude/
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #603 - 03. Dec 2013 , 16:02
 
Xin mời anh Sháo và cả nhà  đọc vài mẩu chuyện mà 1 người bạn của em gởi a

Ðọc truyện cười, đôi khi không chỉ là để cười, để thư giãn. Mà có thể, đằng sau những mẩu chuyện ấy là một bài học, một thông điệp đến từ cuộc sống.

Câu chuyện thứ nhất:
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".

Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

Câu chuyện thứ hai
: Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.


Câu chuyện thứ ba:
Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.


Câu chuyện thứ tư:
Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Câu chuyện thứ năm:
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lạidễ dàng thấy người khác sai.

Câu chuyện thứ sáu:
Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

Câu chuyện thứ bảy:
Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Ðể quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Câu chuyện thứ tám
: Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Ðó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

Câu chuyện thứ chín:
Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức tranh ấy lúc nẫy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Ðây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Câu chuyện thứ mười
: Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất sắc nhất trong năm học. Ðọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:
- Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!

Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
Back to top
« Last Edit: 03. Dec 2013 , 16:03 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #604 - 03. Dec 2013 , 19:50
 
Mời anh Sháu Lòng và quí anh chị trong wuán đọc câu chiện này cho dzui nhang(chiện này em ngộ chôm của ông thầy hồi trung học)


Computer

Sau nhiều chuyện không thể kể ở tuổi 'gần trời xa đất' (sic) như hiện nay, tôi phát hiện cái chân lý sơ đẳng sau đây:
- Trên đời này, không có phụ nữ thì chết, mà có phụ nữ cũng chết!
(Tóm lại, cánh đàn ông chúng ta trước sau gì cũng chết, mà cái chết đó thì không ăn nhập gì đến sự có mặt của phụ nữ hay không!)
Tôi phát hiện chân lý đó là nhờ cái computer của tôi!
(Mừng quá! Vào đề được rồi! Cứ loay hoay với 'phụ nữ' hoài như máy bay không bãi đáp, sợ kéo dài cái nhập đề vài trang thì không ai đăng bài của mình cả!)
Cái computer tôi có một điều giống như phụ nữ: có nó cũng chết, mà không có nó cũng chết. Và sau đây là những 'cái chết không được báo trước' mà nó tạo cho tôi trong những ngày vừa qua.
Tôi là một người làm việc mỗi ngày ít nhất là 6 giờ trên computer. Tôi có một máy với đủ mọi chức năng cần thiết (và không cần thiết) để làm việc. Ngoài cái computer ra, tôi cũng có hai đứa con chuyên viên về computer nữa. Vì thế, tôi rất an tâm làm việc. Có chuyện gì thì tôi réo con tôi!
Cách đây một tuần, đang làm việc ngon lành, bỗng mũi tên con chuột đứng bất động. Làm cách nào nó cũng đứng yên... Tôi khởi động máy trở lại, mũi tên vẫn trơ ra đó. Tôi rút con chuột ra, moi lại con chuột cũ   gắn vào, mũi tên vẫn nằm yên. Tôi khởi động lại với tâm trạng của một thí sinh xem bảng kết quả. Ơ rê ka! Nó cử động rồi. Tôi vừa mừng vừa lo. Tay soạn thảo văn bản là bụng cứ hồi hộp không biết nó đứng lại lúc nào. Nó không đứng nữa! Tôi làm việc ngon lành được nửa giờ bỗng dưng máy tắt cái cụp rồi khởi động trở lại. Mèn ơi! Như vậy là nửa giờ rút ruột viết ra những lời tâm huyết của mình bỗng tan theo... vi tính. Tôi có biết trước đâu mà xeo (save) văn bản!
Màn hình hiện lên trở lại, tôi vào word và mừng quýnh lên vì thấy xuất hiện bản nháp mà máy tự động xeo lại! Tôi bật ra và thấy rằng không mất bao nhiêu, chỉ có chừng bảy tám phút cuối cùng là máy chưa kịp lưu lại. Khổ nỗi là chính bảy tám phút đó tôi ghi những câu 'độc đáo' mà bây giờ quên mất rồi. (Không biết các bạn thì sao, chứ riêng tôi, những câu bị xóa luôn chứa đựng những tư tưởng hay nhất của mình!)
Tôi tiếp tục làm việc trong hồi hộp. Cứ đánh hết một câu là tôi xeo ngay. Lâu lâu, máy lại restart mà không hề báo trước. (Yêu cầu máy tôi phải báo trước khi định tắt thì cũng như yêu cầu vợ tôi báo trước khi nào bà đổi ý! Ví dụ như có lần... "Thôi! Lạc đề rồi!" Vợ tôi nhắc!). Nhưng không sao! Tôi học cách thích nghi với cái đỏng đảnh của máy. Chỉ cần nhớ phải xeo liên tục mà thôi. Ác một cái là khi nào tôi nhớ xeo thì hình như mọi chuyện đều ổn, nhưng nếu tôi quên xeo một thời gian thì cứ y như là cái máy tôi nổi giận và... restart!
Sống trong tình trạng phập phồng đó vài ngày, bỗng hôm nọ, tôi muốn in một văn bản. Tôi click print! Chẳng có gì xảy ra cả, nhưng có tiếng nói rất ngọt ngào thốt lên từ loa: 'Printer not responding!' Đọc vào bản error thấy nó bảo cắm điện vào máy hoặc xem lại các dây nối từ CPU ra máy in. Tôi đi lòng vòng, tắt điện rồi bật điện, kiểm tra lại các đầu dây. Máy in vẫn lặp lại điệp khúc: 'Printer not responding!'
Tôi điện thoại qua tiệm internet của con tôi: 'Sang đây gấp, máy (tôi nói thật nhỏ) ba mắc nạn.' Thằng nhỏ tưởng ba nó mắc nạn, ba chân bốn cẳng chạy đến! Tôi chỉ cho nó tình trạng khốn khổ khốn nạn của tôi.
- Để con coi!
Nó lại loay hoay như tôi lúc nãy mà không kết quả gì. Nó xóa driver của máy in đi. "Ê kìa, xóa đi rồi làm sao mà in!" - "Không sao, Windows sẽ tìm ra máy in và install driver lại cho đúng". Nó cho máy restart. Windows chẳng tìm lại gì cả. Con tôi rất căng thẳng trước cái nhìn 'căm hờn' của tôi. Nó nói nho nhỏ: "Đợi tí." Nó rút flash drive ra, gắn vào lỗ USB, bấm gì đó loạn xạ rồi phán lên một cách đắc thắng: "Tìm ra bệnh rồi!" Tôi mừng khấp khởi, mỉm cười hỏi:
- Vậy hả? Sao vậy?
- Hỏng đường USB rồi!
- Sửa lâu không?
- Không sửa được! Chip USB hỏng rồi, không còn hiểu đường I/O nữa.
Tôi sùng bố ... (bố con tôi là tôi!) bèn la lên:
- Mày nói tiếng của con người được không? Mày tưởng tao là vượn hả? Đường I Ô là cái đường gì?
- À, I/O là input và output. Nghĩa là tín hiệu từ ngoài vào hay từ trong ra thì máy không hiểu được.
- Làm sao bây giờ?
- Thay mainboard!
- Thay menbo là thay làm sao?
(Xin lỗi các độc giả giỏi computer như con tôi - nhóm A - hoặc kém computer như tôi - nhóm B. Bắt đầu từ đây tôi dùng một số từ chuyên môn mà không biết đúng sai, vì tôi không bảo đảm là lặp lại đúng từ vựng mà con tôi đã dày công dạy dỗ. Nếu quí vị nhóm A thấy sai thì cũng đừng đính chính vì tôi không hiểu đâu. Còn nếu quí vị nhóm B không hiểu thì đừng hỏi tôi, vì chính tôi cũng không hiểu mình nói gì.)
- Mainboard hay motherboard là cái nền để gắn tất cả những thiết bị khác, đồng thời chuyển tín hiệu đến các bộ phận khác nhau trong và ngoài máy. Mainboard của ba không còn chuyển tín hiệu đến cổng USB. Thay nó là xong!
- Thay à? Bao nhiêu tiền?
- Độ chừng một trăm dollars.
Nói nói một trăm dollars nhẹ hều, cứ như là bỏ một dollar ra mua vé số! Tôi rét lắm! Nhưng phận làm cha mà! Phải bình tĩnh trước mặt con khi đối diện với mọi phong ba bão táp. Dù sao thì tôi cũng cố vớt vát, may ra...
- Hôm qua ba mới in được. Từ sáng giờ chưa động gì đến máy. Ba nghĩ là chắc trục trặc gì đó thôi! Kiểm tra lại kỹ xem!
Nó nhìn tôi với cái nhìn vừa 'trìu mến' vừa bực mình của một chân tu nhìn anh ngoại đạo (về kỹ thuật computer!). Trông bộ mặt nó, tôi nhớ lại chương trình TV mấy hôm trước. Trong vở kịch ấy, có đứa con gái độ 20 tuổi - nghĩa là con nít so với thằng con tôi - phán với cha mẹ một câu xanh rờn:
"Trời ơi! Cái thời buổi gì mà kỳ cục! Con cái nói thì cha mẹ không chịu lắng nghe mà cứ cãi lay lảy, lay lảy."
Tôi hồi hộp chờ nó phán: "Trời ơi! Cái thời buổi gì..." May quá, nó chỉ nói ngắn gọn:
- Con kiểm tra kỹ rồi.
Hú vía! Tôi thấy mình may mắn có một đứa con không 'rầy' cha, dù cha có 'lỗi phạm!' Mà tôi phải khoe với các bạn rằng con tôi hay lắm. Mỗi lần tôi lớn tiếng với nó, dù đúng dù sai, dù nó có lỗi hay không có lỗi, thì không bao giờ nó nói lại một lời nào cả. Nó chỉ ngồi gục đầu ra vẻ lắng nghe và tưởng tượng rằng tôi đang nói ... với người hàng xóm, và thế là tình cha con vẫn đẹp.
Tôi hay lạc đề quá! Già rồi sinh tật! Thôi trở lại cái computer của tôi. Tôi bảo:
- Bây giờ làm sao?
- Ba đưa con một trăm. Con đi mua mainboard. Ba cứ làm việc mà tạm không in gì. Tối nay con về, con thay cho ba, sáng mai ba ngủ dậy thì làm việc bình thường!
Có con chuyên viên computer sướng thế đấy! Người khác mà hỏng menbo thì có nước gọi điện thoại 'ầu ơ dí dầu' mời một anh chuyên viên đến. Gọi xong rồi ngồi chờ cho cổ dài ra như cổ cò, may ra anh ta đoái thương mà đến sửa chữa cho. Nhiều khi đang sửa, anh ấy bỗng nhớ có chuyện gì quan trọng (ví dụ như hẹn bạn đi uống cà phê) thế là anh bỏ đấy mà đi đến hôm sau, để mình chờ đợi mỏi mòn như 'hòn vọng phu!' Còn tôi thì... chỉ cần bấm bụng đưa một trăm cho con mình, rồi làm việc đến 10 giờ đêm. Máy tự động restart! Tôi không thèm xem xét gì nữa. Tắt máy, đi ngủ! Tôi hăm dọa nó: "Mai mày hết còn làm eo được tao!"
Sáng ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, tôi vội vàng chạy xuống thử máy! Làm gì có máy! Giữa nhà là thùng máy trống rỗng, với những thiết bị để lung tung. Tôi hoảng lên, réo thằng con xuống tra vấn cho ra lẽ!
- Sao chưa xong?
- Con mua mainboard mới, năng suất cao hơn, nên bộ nguồn không đủ điện cung cấp, vì thế nó không chạy.
- Vậy làm sao?
- Chút nữa con mua bộ nguồn mới về ráp vào. Ba đi dạy đi. Trưa về là xong cả thôi!
- Tại sao bộ nguồn hôm qua chạy, mà hôm nay không chạy?
Con tôi nhìn tôi với cặp mắt của một nhà đại thần học suy nghĩ cách giải thích mầu nhiệm Ba Ngôi cho một anh dự tòng! Sau mươi giây im lặng, nó đưa ra một câu giải thích làm tôi không chất vấn được gì thêm:
- Con không biết!
Qua cách nó trả lời, tôi hiểu là nó muốn nói: "Con có giải thích thì, với trình độ của ba, ba cũng chẳng hiểu gì đâu!" Tôi hỏi:
- Bộ nguồn bao nhiêu?
- Rẻ mà! Chừng 20 dollars! (Con cái thường xem cha mẹ mình là bà con với Bill Gates!)
Tôi đi dạy với một nỗi buồn rười rượi! Đang đứng lớp thì cell phone rung lên trong túi. Tôi lấy ra định tắt, nhưng thấy tên con tôi, tôi mừng quá quên cả lịch sự đối với sinh viên, phóng ra cửa hỏi: "Sao Quang?"
- Máy chạy bình thường rồi! Con đang sử dụng để kiểm tra đây!
Tôi tắt điện thoại, mặt mày tươi rói. Sinh viên nhìn tôi chắc tưởng rằng tôi vừa trúng số, nhưng không tra hỏi gì. Tôi dạy học mà cứ mong hết giờ cho sớm.
Về đến nhà, tôi chạy ngay vào phòng để computer. Con tôi đang ngồi trên máy. Nó nhường chỗ cho tôi: "Ổn rồi ba! Ba làm việc đi!"
- Sao vậy? Thay bộ nguồn bao nhiêu?
- Không phải thay bộ nguồn! Phải thay card màn hình thôi!
- Gì nữa đây?
- À! Khi đi kiểm tra thì phát hiện không phải là vì nguồn, nhưng cái card màn hình của ba là 2x không đủ sức để chạy trên main mới, nên main không khởi động. Phải thay card 4x.
- Má ơi (Tôi nói trong bụng!). Vậy phải trả thêm bao nhiêu?
- Không trả gì cả! Con thay cái card 4x của máy con, và lấy cái card 2x của ba mà sử dụng!
Thấy chưa! Có con chuyên viên sướng thế đấy! Tôi không thèm rửa mặt ăn uống gì cả, nhảy lên máy để thử lại các chức năng: À in lại được rồi! Con tôi đi tắm, ăn trưa và chuẩn bị trở về tiệm internet của mình! Tôi hớn hở xem lại email, trả lời cho vài người bỗng... cụp! Chiếc máy tắt rồi khởi động lại. Tôi hét lên: "Quang! Máy của ba lại như hôm trước rồi!"
Con tôi lên.... Thôi, tôi không đi vào những chi tiết khốn khổ khổ khốn nạn nữa, vì cứ đà này chắc tôi phải viết một cuốn sách quá! Tôi sẽ nói vắn gọn cái con đường gian khổ còn lại.
Tóm lại, con tôi cho rằng cái card của nó cũ nên xài nóng máy thì nó restart. Phải đi mua card màn hình mới: 40 dollars! Nó về gắn lại nửa giờ là xong. Nó trở lại tiệm. Tôi làm việc được một giờ. Máy lại tắt, restart, rồi tắt, rồi restart, rồi tắt ngúm luôn! Tôi gọi thằng nhỏ về! "Thôi để con về cài đặt máy lại cho ba, có thể lỗi phần chương trình". Nó về xóa sạch ổ đĩa cứng (ổ C), thế là bao nhiêu địa chỉ email và bài vở cũng như chương trình tôi download trong mấy tháng qua bỗng trở về với hư vô. Trong quá trình cài đặt lại Windows, máy tắt nửa chừng. Nó định bệnh là hai con RAM không thích nghi với main. Thay RAM: 50 dollars. Thêm 40 phút cài đặt máy trở lại. Máy chạy tốt đến tối. Lại trục trặc. Tôi điện thoại kể lể với con tôi... Chỉ còn bộ nguồn thôi. Ngày hôm sau, lại phải thay bộ nguồn: 20 dollars. Nó gắn vào. Máy start, tắt, restart, tắt.... Tôi gợi ý: hay là công tắc?
- Dạ chỉ còn công tắc thôi. Máy mình thay tất cả mọi bộ phận mới rồi!
- Đi mua công tắc đi!
- Phải mua luôn thùng máy mới, vì công tắc dính liền với thùng. Không mua công tắc riêng được.
Thế là tôi có một cái thùng mới. Nghĩa là hiện giờ máy mới hoàn toàn. Không còn lý do gì mà không chạy nữa! Bật điện lên. Nó vẫn chứng nào tật nấy. Con tôi rút từng bộ phận ra để kiểm tra xem có phải vì bộ phận ấy là điện không vào chăng. Không thể nào được! Tức mình, nó rút ổ cắm điện ra, kiểm tra cầu chì, rồi kêu lên: "Nó đây rồi!"
- Gì vậy?
- Cái cầu chì của ổ cắm điện này cháy rồi!
Thì ra cái ổ cắm nối dài từ tường ra máy đã bị cháy cầu chì. Tôi không thể phát hiện, bởi vì cầu chì biến thành than nên dòng điện vẫn qua, và ngọn đèn đỏ vẫn báo là có điện. Lâu lâu, vì một lý do gì đó, dòng điện bị gián đoạn, thế là máy vi tính tắt và khởi động lại ngay: Đó là nguyên do làm hỏng mainboard và gây ra những trục trặc khác. Con tôi xách xe ra mua một ổ cắm khác với giá 2 dollars, thế là mọi chuyện ổn thoả cho đến hôm nay.
Suy nghĩ lại mà thấm thía. Nếu con tôi không biết gì về computer thì tôi đã đem máy đến tiệm và họ sẽ phát hiện ngay rằng máy chẳng hư hao gì cả! Từ rày về sau đừng có ai nói với tôi: "Có con chuyên viên computer là sướng nhé!". Nói như thế là 'mất đoàn kết' đó: đáng lẽ tôi chỉ mất 2 dollars vậy mà vì có đứa con chuyên viên, tôi lại mất gần 300 dollars.
Hôm nay, ngồi lại trên máy mà ức ức làm sao ấy. Thế nhưng tôi được giáo dục từ lâu là mọi việc dù vui dù buồn cũng phải có cái nhìn Phúc Âm, để phát hiện một ánh sáng mới.
Chúa ôi! Trường hợp này coi bộ khó đó nghen! Bị ngắt điện mà thấy ánh sáng thì phải là điều bất bình thường. Vậy mà điều bất bình thường đó vẫn xảy ra đấy!
Tôi thấy rằng vì hỏng một cách ngu si như thế mà tôi có một máy mới, và con tôi, nhờ nhặt lại những đồ đã thay, nên có thêm được một CPU để sử dụng tại phòng internet của mình.
Thì ra bác sĩ vi tính, như mọi bác sĩ khác, dù định bệnh sai thì cũng vẫn thu lợi.
TDN




Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #605 - 05. Dec 2013 , 07:45
 
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #606 - 05. Dec 2013 , 09:13
 
khieulong wrote on 02. Dec 2013 , 11:58:
Anh Long cám ơn Ngố nhiều với TV Say vì đây cũng là loại nhạc mà anh thích nghe...nhất là trong những buổi sáng trong cô đơn một mình vắng lặng..... Cool


...

Em Tv mây say hy vọng ngày thứ năm ( gần cuối tuần ) anh Sáu KL , Ngố và cả nhà sẽ được  ông thần nầy , mang mọi an bình và niềm hạnh phúc đến cùng chúng ta.

Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #607 - 05. Dec 2013 , 21:36
 
Ngố wrote on 02. Dec 2013 , 18:45:

Hehehe....vậy thì kính mời anh Sháu Long nghe bài này cho bùn thim  nhang. Grin Grin
Em ngộ

...

http://www.authorstream.com/Presentation/nguyenminhhien-2004076-solitude/

Bài này nghe không phê bang bài trước Ngộ à !
Thanks you anyway nha !
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #608 - 05. Dec 2013 , 21:40
 
Tuyet Lan wrote on 03. Dec 2013 , 16:02:
Xin mời anh Sháo và cả nhà  đọc vài mẩu chuyện mà 1 người bạn của em gởi a

Ðọc truyện cười, đôi khi không chỉ là để cười, để thư giãn. Mà có thể, đằng sau những mẩu chuyện ấy là một bài học, một thông điệp đến từ cuộc sống.

Câu chuyện thứ nhất:
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".

Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

Câu chuyện thứ hai
: Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.


Câu chuyện thứ ba:
Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.


Câu chuyện thứ tư:
Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Câu chuyện thứ năm:
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lạidễ dàng thấy người khác sai.

Câu chuyện thứ sáu:
Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

Câu chuyện thứ bảy:
Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Ðể quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Câu chuyện thứ tám
: Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Ðó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

Câu chuyện thứ chín:
Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức tranh ấy lúc nẫy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Ðây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Câu chuyện thứ mười
: Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất sắc nhất trong năm học. Ðọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:
- Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!

Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.

HiHiHi cô em gái này coi vậy mà cũng đạo mạo , triết lý dữ nha...phải hồi xưa em gái học làm cô giáo thì phải gọi là nhứt xứ rồi.....nhớ đeo them cặp mắt kiếng nữa nha.... Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #609 - 05. Dec 2013 , 21:46
 
tuy-van wrote on 05. Dec 2013 , 09:13:
...

Em Tv mây say hy vọng ngày thứ năm ( gần cuối tuần ) anh Sáu KL , Ngố và cả nhà sẽ được  ông thần nầy , mang mọi an bình và niềm hạnh phúc đến cùng chúng ta.

Em TvMs

Mây Say có biết tên ông thần này là gì hay không?
Ổng tên là ông thần nước lạnh đó...chỉ khi mình thấy bị mất mát tất cả không còn gì thì nước lạnh cũng làm chúng ta thấy thật hạnh phúc đó Mây Say....
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #610 - 05. Dec 2013 , 21:48
 
Ngố wrote on 03. Dec 2013 , 19:50:
Mời anh Sháu Lòng và quí anh chị trong wuán đọc câu chiện này cho dzui nhang(chiện này em ngộ chôm của ông thầy hồi trung học)


Computer

Sau nhiều chuyện không thể kể ở tuổi 'gần trời xa đất' (sic) như hiện nay, tôi phát hiện cái chân lý sơ đẳng sau đây:
- Trên đời này, không có phụ nữ thì chết, mà có phụ nữ cũng chết!
(Tóm lại, cánh đàn ông chúng ta trước sau gì cũng chết, mà cái chết đó thì không ăn nhập gì đến sự có mặt của phụ nữ hay không!)
Tôi phát hiện chân lý đó là nhờ cái computer của tôi!
(Mừng quá! Vào đề được rồi! Cứ loay hoay với 'phụ nữ' hoài như máy bay không bãi đáp, sợ kéo dài cái nhập đề vài trang thì không ai đăng bài của mình cả!)
Cái computer tôi có một điều giống như phụ nữ: có nó cũng chết, mà không có nó cũng chết. Và sau đây là những 'cái chết không được báo trước' mà nó tạo cho tôi trong những ngày vừa qua.
Tôi là một người làm việc mỗi ngày ít nhất là 6 giờ trên computer. Tôi có một máy với đủ mọi chức năng cần thiết (và không cần thiết) để làm việc. Ngoài cái computer ra, tôi cũng có hai đứa con chuyên viên về computer nữa. Vì thế, tôi rất an tâm làm việc. Có chuyện gì thì tôi réo con tôi!
Cách đây một tuần, đang làm việc ngon lành, bỗng mũi tên con chuột đứng bất động. Làm cách nào nó cũng đứng yên... Tôi khởi động máy trở lại, mũi tên vẫn trơ ra đó. Tôi rút con chuột ra, moi lại con chuột cũ   gắn vào, mũi tên vẫn nằm yên. Tôi khởi động lại với tâm trạng của một thí sinh xem bảng kết quả. Ơ rê ka! Nó cử động rồi. Tôi vừa mừng vừa lo. Tay soạn thảo văn bản là bụng cứ hồi hộp không biết nó đứng lại lúc nào. Nó không đứng nữa! Tôi làm việc ngon lành được nửa giờ bỗng dưng máy tắt cái cụp rồi khởi động trở lại. Mèn ơi! Như vậy là nửa giờ rút ruột viết ra những lời tâm huyết của mình bỗng tan theo... vi tính. Tôi có biết trước đâu mà xeo (save) văn bản!
Màn hình hiện lên trở lại, tôi vào word và mừng quýnh lên vì thấy xuất hiện bản nháp mà máy tự động xeo lại! Tôi bật ra và thấy rằng không mất bao nhiêu, chỉ có chừng bảy tám phút cuối cùng là máy chưa kịp lưu lại. Khổ nỗi là chính bảy tám phút đó tôi ghi những câu 'độc đáo' mà bây giờ quên mất rồi. (Không biết các bạn thì sao, chứ riêng tôi, những câu bị xóa luôn chứa đựng những tư tưởng hay nhất của mình!)
Tôi tiếp tục làm việc trong hồi hộp. Cứ đánh hết một câu là tôi xeo ngay. Lâu lâu, máy lại restart mà không hề báo trước. (Yêu cầu máy tôi phải báo trước khi định tắt thì cũng như yêu cầu vợ tôi báo trước khi nào bà đổi ý! Ví dụ như có lần... "Thôi! Lạc đề rồi!" Vợ tôi nhắc!). Nhưng không sao! Tôi học cách thích nghi với cái đỏng đảnh của máy. Chỉ cần nhớ phải xeo liên tục mà thôi. Ác một cái là khi nào tôi nhớ xeo thì hình như mọi chuyện đều ổn, nhưng nếu tôi quên xeo một thời gian thì cứ y như là cái máy tôi nổi giận và... restart!
Sống trong tình trạng phập phồng đó vài ngày, bỗng hôm nọ, tôi muốn in một văn bản. Tôi click print! Chẳng có gì xảy ra cả, nhưng có tiếng nói rất ngọt ngào thốt lên từ loa: 'Printer not responding!' Đọc vào bản error thấy nó bảo cắm điện vào máy hoặc xem lại các dây nối từ CPU ra máy in. Tôi đi lòng vòng, tắt điện rồi bật điện, kiểm tra lại các đầu dây. Máy in vẫn lặp lại điệp khúc: 'Printer not responding!'
Tôi điện thoại qua tiệm internet của con tôi: 'Sang đây gấp, máy (tôi nói thật nhỏ) ba mắc nạn.' Thằng nhỏ tưởng ba nó mắc nạn, ba chân bốn cẳng chạy đến! Tôi chỉ cho nó tình trạng khốn khổ khốn nạn của tôi.
- Để con coi!
Nó lại loay hoay như tôi lúc nãy mà không kết quả gì. Nó xóa driver của máy in đi. "Ê kìa, xóa đi rồi làm sao mà in!" - "Không sao, Windows sẽ tìm ra máy in và install driver lại cho đúng". Nó cho máy restart. Windows chẳng tìm lại gì cả. Con tôi rất căng thẳng trước cái nhìn 'căm hờn' của tôi. Nó nói nho nhỏ: "Đợi tí." Nó rút flash drive ra, gắn vào lỗ USB, bấm gì đó loạn xạ rồi phán lên một cách đắc thắng: "Tìm ra bệnh rồi!" Tôi mừng khấp khởi, mỉm cười hỏi:
- Vậy hả? Sao vậy?
- Hỏng đường USB rồi!
- Sửa lâu không?
- Không sửa được! Chip USB hỏng rồi, không còn hiểu đường I/O nữa.
Tôi sùng bố ... (bố con tôi là tôi!) bèn la lên:
- Mày nói tiếng của con người được không? Mày tưởng tao là vượn hả? Đường I Ô là cái đường gì?
- À, I/O là input và output. Nghĩa là tín hiệu từ ngoài vào hay từ trong ra thì máy không hiểu được.
- Làm sao bây giờ?
- Thay mainboard!
- Thay menbo là thay làm sao?
(Xin lỗi các độc giả giỏi computer như con tôi - nhóm A - hoặc kém computer như tôi - nhóm B. Bắt đầu từ đây tôi dùng một số từ chuyên môn mà không biết đúng sai, vì tôi không bảo đảm là lặp lại đúng từ vựng mà con tôi đã dày công dạy dỗ. Nếu quí vị nhóm A thấy sai thì cũng đừng đính chính vì tôi không hiểu đâu. Còn nếu quí vị nhóm B không hiểu thì đừng hỏi tôi, vì chính tôi cũng không hiểu mình nói gì.)
- Mainboard hay motherboard là cái nền để gắn tất cả những thiết bị khác, đồng thời chuyển tín hiệu đến các bộ phận khác nhau trong và ngoài máy. Mainboard của ba không còn chuyển tín hiệu đến cổng USB. Thay nó là xong!
- Thay à? Bao nhiêu tiền?
- Độ chừng một trăm dollars.
Nói nói một trăm dollars nhẹ hều, cứ như là bỏ một dollar ra mua vé số! Tôi rét lắm! Nhưng phận làm cha mà! Phải bình tĩnh trước mặt con khi đối diện với mọi phong ba bão táp. Dù sao thì tôi cũng cố vớt vát, may ra...
- Hôm qua ba mới in được. Từ sáng giờ chưa động gì đến máy. Ba nghĩ là chắc trục trặc gì đó thôi! Kiểm tra lại kỹ xem!
Nó nhìn tôi với cái nhìn vừa 'trìu mến' vừa bực mình của một chân tu nhìn anh ngoại đạo (về kỹ thuật computer!). Trông bộ mặt nó, tôi nhớ lại chương trình TV mấy hôm trước. Trong vở kịch ấy, có đứa con gái độ 20 tuổi - nghĩa là con nít so với thằng con tôi - phán với cha mẹ một câu xanh rờn:
"Trời ơi! Cái thời buổi gì mà kỳ cục! Con cái nói thì cha mẹ không chịu lắng nghe mà cứ cãi lay lảy, lay lảy."
Tôi hồi hộp chờ nó phán: "Trời ơi! Cái thời buổi gì..." May quá, nó chỉ nói ngắn gọn:
- Con kiểm tra kỹ rồi.
Hú vía! Tôi thấy mình may mắn có một đứa con không 'rầy' cha, dù cha có 'lỗi phạm!' Mà tôi phải khoe với các bạn rằng con tôi hay lắm. Mỗi lần tôi lớn tiếng với nó, dù đúng dù sai, dù nó có lỗi hay không có lỗi, thì không bao giờ nó nói lại một lời nào cả. Nó chỉ ngồi gục đầu ra vẻ lắng nghe và tưởng tượng rằng tôi đang nói ... với người hàng xóm, và thế là tình cha con vẫn đẹp.
Tôi hay lạc đề quá! Già rồi sinh tật! Thôi trở lại cái computer của tôi. Tôi bảo:
- Bây giờ làm sao?
- Ba đưa con một trăm. Con đi mua mainboard. Ba cứ làm việc mà tạm không in gì. Tối nay con về, con thay cho ba, sáng mai ba ngủ dậy thì làm việc bình thường!
Có con chuyên viên computer sướng thế đấy! Người khác mà hỏng menbo thì có nước gọi điện thoại 'ầu ơ dí dầu' mời một anh chuyên viên đến. Gọi xong rồi ngồi chờ cho cổ dài ra như cổ cò, may ra anh ta đoái thương mà đến sửa chữa cho. Nhiều khi đang sửa, anh ấy bỗng nhớ có chuyện gì quan trọng (ví dụ như hẹn bạn đi uống cà phê) thế là anh bỏ đấy mà đi đến hôm sau, để mình chờ đợi mỏi mòn như 'hòn vọng phu!' Còn tôi thì... chỉ cần bấm bụng đưa một trăm cho con mình, rồi làm việc đến 10 giờ đêm. Máy tự động restart! Tôi không thèm xem xét gì nữa. Tắt máy, đi ngủ! Tôi hăm dọa nó: "Mai mày hết còn làm eo được tao!"
Sáng ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, tôi vội vàng chạy xuống thử máy! Làm gì có máy! Giữa nhà là thùng máy trống rỗng, với những thiết bị để lung tung. Tôi hoảng lên, réo thằng con xuống tra vấn cho ra lẽ!
- Sao chưa xong?
- Con mua mainboard mới, năng suất cao hơn, nên bộ nguồn không đủ điện cung cấp, vì thế nó không chạy.
- Vậy làm sao?
- Chút nữa con mua bộ nguồn mới về ráp vào. Ba đi dạy đi. Trưa về là xong cả thôi!
- Tại sao bộ nguồn hôm qua chạy, mà hôm nay không chạy?
Con tôi nhìn tôi với cặp mắt của một nhà đại thần học suy nghĩ cách giải thích mầu nhiệm Ba Ngôi cho một anh dự tòng! Sau mươi giây im lặng, nó đưa ra một câu giải thích làm tôi không chất vấn được gì thêm:
- Con không biết!
Qua cách nó trả lời, tôi hiểu là nó muốn nói: "Con có giải thích thì, với trình độ của ba, ba cũng chẳng hiểu gì đâu!" Tôi hỏi:
- Bộ nguồn bao nhiêu?
- Rẻ mà! Chừng 20 dollars! (Con cái thường xem cha mẹ mình là bà con với Bill Gates!)
Tôi đi dạy với một nỗi buồn rười rượi! Đang đứng lớp thì cell phone rung lên trong túi. Tôi lấy ra định tắt, nhưng thấy tên con tôi, tôi mừng quá quên cả lịch sự đối với sinh viên, phóng ra cửa hỏi: "Sao Quang?"
- Máy chạy bình thường rồi! Con đang sử dụng để kiểm tra đây!
Tôi tắt điện thoại, mặt mày tươi rói. Sinh viên nhìn tôi chắc tưởng rằng tôi vừa trúng số, nhưng không tra hỏi gì. Tôi dạy học mà cứ mong hết giờ cho sớm.
Về đến nhà, tôi chạy ngay vào phòng để computer. Con tôi đang ngồi trên máy. Nó nhường chỗ cho tôi: "Ổn rồi ba! Ba làm việc đi!"
- Sao vậy? Thay bộ nguồn bao nhiêu?
- Không phải thay bộ nguồn! Phải thay card màn hình thôi!
- Gì nữa đây?
- À! Khi đi kiểm tra thì phát hiện không phải là vì nguồn, nhưng cái card màn hình của ba là 2x không đủ sức để chạy trên main mới, nên main không khởi động. Phải thay card 4x.
- Má ơi (Tôi nói trong bụng!). Vậy phải trả thêm bao nhiêu?
- Không trả gì cả! Con thay cái card 4x của máy con, và lấy cái card 2x của ba mà sử dụng!
Thấy chưa! Có con chuyên viên sướng thế đấy! Tôi không thèm rửa mặt ăn uống gì cả, nhảy lên máy để thử lại các chức năng: À in lại được rồi! Con tôi đi tắm, ăn trưa và chuẩn bị trở về tiệm internet của mình! Tôi hớn hở xem lại email, trả lời cho vài người bỗng... cụp! Chiếc máy tắt rồi khởi động lại. Tôi hét lên: "Quang! Máy của ba lại như hôm trước rồi!"
Con tôi lên.... Thôi, tôi không đi vào những chi tiết khốn khổ khổ khốn nạn nữa, vì cứ đà này chắc tôi phải viết một cuốn sách quá! Tôi sẽ nói vắn gọn cái con đường gian khổ còn lại.
Tóm lại, con tôi cho rằng cái card của nó cũ nên xài nóng máy thì nó restart. Phải đi mua card màn hình mới: 40 dollars! Nó về gắn lại nửa giờ là xong. Nó trở lại tiệm. Tôi làm việc được một giờ. Máy lại tắt, restart, rồi tắt, rồi restart, rồi tắt ngúm luôn! Tôi gọi thằng nhỏ về! "Thôi để con về cài đặt máy lại cho ba, có thể lỗi phần chương trình". Nó về xóa sạch ổ đĩa cứng (ổ C), thế là bao nhiêu địa chỉ email và bài vở cũng như chương trình tôi download trong mấy tháng qua bỗng trở về với hư vô. Trong quá trình cài đặt lại Windows, máy tắt nửa chừng. Nó định bệnh là hai con RAM không thích nghi với main. Thay RAM: 50 dollars. Thêm 40 phút cài đặt máy trở lại. Máy chạy tốt đến tối. Lại trục trặc. Tôi điện thoại kể lể với con tôi... Chỉ còn bộ nguồn thôi. Ngày hôm sau, lại phải thay bộ nguồn: 20 dollars. Nó gắn vào. Máy start, tắt, restart, tắt.... Tôi gợi ý: hay là công tắc?
- Dạ chỉ còn công tắc thôi. Máy mình thay tất cả mọi bộ phận mới rồi!
- Đi mua công tắc đi!
- Phải mua luôn thùng máy mới, vì công tắc dính liền với thùng. Không mua công tắc riêng được.
Thế là tôi có một cái thùng mới. Nghĩa là hiện giờ máy mới hoàn toàn. Không còn lý do gì mà không chạy nữa! Bật điện lên. Nó vẫn chứng nào tật nấy. Con tôi rút từng bộ phận ra để kiểm tra xem có phải vì bộ phận ấy là điện không vào chăng. Không thể nào được! Tức mình, nó rút ổ cắm điện ra, kiểm tra cầu chì, rồi kêu lên: "Nó đây rồi!"
- Gì vậy?
- Cái cầu chì của ổ cắm điện này cháy rồi!
Thì ra cái ổ cắm nối dài từ tường ra máy đã bị cháy cầu chì. Tôi không thể phát hiện, bởi vì cầu chì biến thành than nên dòng điện vẫn qua, và ngọn đèn đỏ vẫn báo là có điện. Lâu lâu, vì một lý do gì đó, dòng điện bị gián đoạn, thế là máy vi tính tắt và khởi động lại ngay: Đó là nguyên do làm hỏng mainboard và gây ra những trục trặc khác. Con tôi xách xe ra mua một ổ cắm khác với giá 2 dollars, thế là mọi chuyện ổn thoả cho đến hôm nay.
Suy nghĩ lại mà thấm thía. Nếu con tôi không biết gì về computer thì tôi đã đem máy đến tiệm và họ sẽ phát hiện ngay rằng máy chẳng hư hao gì cả! Từ rày về sau đừng có ai nói với tôi: "Có con chuyên viên computer là sướng nhé!". Nói như thế là 'mất đoàn kết' đó: đáng lẽ tôi chỉ mất 2 dollars vậy mà vì có đứa con chuyên viên, tôi lại mất gần 300 dollars.
Hôm nay, ngồi lại trên máy mà ức ức làm sao ấy. Thế nhưng tôi được giáo dục từ lâu là mọi việc dù vui dù buồn cũng phải có cái nhìn Phúc Âm, để phát hiện một ánh sáng mới.
Chúa ôi! Trường hợp này coi bộ khó đó nghen! Bị ngắt điện mà thấy ánh sáng thì phải là điều bất bình thường. Vậy mà điều bất bình thường đó vẫn xảy ra đấy!
Tôi thấy rằng vì hỏng một cách ngu si như thế mà tôi có một máy mới, và con tôi, nhờ nhặt lại những đồ đã thay, nên có thêm được một CPU để sử dụng tại phòng internet của mình.
Thì ra bác sĩ vi tính, như mọi bác sĩ khác, dù định bệnh sai thì cũng vẫn thu lợi.
TDN


Đã nói con hơn cha là nhà có nóc đó mà Ngố...mà đã có bỏ công làm việc rồi thì không được cái này cũng được cái khác....đó mà.... Smiley
Back to top
« Last Edit: 05. Dec 2013 , 21:49 by khieulong »  
 
IP Logged
 
tieuvuvi
Gold Member
*****
Offline


Vũ Tuyết Như - Tiểu
Long Nhi-TiênDung

Posts: 4065
Bordeaux - france
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #611 - 06. Dec 2013 , 03:44
 
...



Tháng mười hai, Paris và em



Tháng mười hai sông Seine mờ sương lắm
Ngọn gió heo may lùa tóc em bay
Cơn mưa phùn đăng đẳng dài giọt tình
Rơi héo hắt trên môi em trinh trắng

Tháng mười hai đẫm ướt hạt mưa bụi
Nhạt nhòa ngôi tháp cổ dưới đèn khuya
Paris về đêm òa vỡ những ngậm ngùi
Hương thời gian thoảng trên dòng ngọc biếc

Tháng mười hai tiếng vỹ cầm ngọt lịm
Xé vỡ thinh không những nốt nhạc xanh
Tơ ai kéo cho sầu lắng tình hồng
Dàn giao hưởng đưa Chopin vào đêm tuyệt

Tháng mười hai em mơ tình dịu ngọt
Như phố chiều rộn rã đợi hồi chuông
Paris rực rỡ áo nhung diễm huyền
Lấp lánh ngàn sao…đông về thì phải

Tháng mười hai xôn xao đời bỗng chợt
Níu mây giăng chao nghiêng giọt sương mai
Đẫm đoá tương tư bên gốc thông già
Tiễn thu đi lá vẫy chào dĩ vãng

Tháng mười hai thuyền tình xuôi về bến
Gió cuối mùa chờ đón cánh quyên di
Em về tìm anh giữa giấc mộng thì
Vui tao ngộ cho nụ duyên vừa đến

Tháng mười hai năm nào tình đã chết
Tháng mươì hai năm nay khổ vừa qua
Đêm Noel Thánh chung lời nguyện này
Đời mãi có nhau sầu thôi sẽ hết

Tháng mười hai trong tình yêu vô tận
Hạnh phúc về tràn hương ấm miên man
Vòng tay anh dìu em bước đăng trình
Ta trao nhau yêu thương dài vô tận



PTMChoado


Tiểu Vũ Vi
Back to top
« Last Edit: 06. Dec 2013 , 03:45 by tieuvuvi »  

...
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #612 - 06. Dec 2013 , 19:50
 
macco wrote on 26. Nov 2013 , 20:10:
...
mẹ ơi thôi đùng khóc nữa

Đâu Là Lối Thoát


Tại trước khu chợ Phúc Lộc Thọ, CA, Phuc Jean cũng đã gặp một bà già Việt Nam lụ khụ ngả nón ăn mày. Không biết bà sang Mỹ đã lâu hay bây giờ mới qua? Tại sao bà lại phải ăn mày ở cái xứ người già có tiền trợ cấp xã hội đàng hoàng? Ôi, vì sao? tại sao? làm sao?
Trong giờ lễ Chủ Nhật, tại nhà thờ Saint Columban, linh mục T.  đã làm nhiều người nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một người Mẹ đã nuôi cả mười đứa con thành công về tài chánh, đứa bác sĩ, đứa kỹ sư, dược sĩ, nhưng rồi cả mười đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già. Đứa nào cũng có lý do để từ chối không muốn ở với Mẹ.

Linh mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần trong thời tiết lạnh giá, đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh, không có ai, vì hai vợ chồng đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong nhà rất lạnh, bà Mẹ phải mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại sao không mở máy sưởi, thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm về, sẽ càm ràm là “tốn tiền điện quá!” Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ đến ngày Lễ Mẹ, thì đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I love you, mom!” Thế là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với người mẹ yêu dấu của mình.

Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im lặng chấp nhận cho đến hết cuộc đời.

Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những đau khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dạy con nên người, sau đó lại chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời than vãn?

Một bà mẹ đã dành dụm bao năm buôn gánh bán bưng để cho con vượt biên một mình, sau đó, khi qua đến Mỹ, thằng con sợ vợ quá, không dám để mẹ ngủ trong phòng, mà bảo mẹ phải ngủ dưới đất trong phòng khách. Một lần, con chó xù của hai vợ chồng đứng đái ngay vào đầu mẹ. Bà mẹ kêu lên, thì đứa con dâu cười, trong khi chồng đứng yên, chẳng dám nói gì.

Bà mẹ khác, không được ở chung với con trai, phải thuê một phòng của người bạn, vì sức khoẻ yếu, lúc nào cũng lo là chết không có ai chôn. Khi nghe nói về bảo hiểm nhân thọ, bà có năn nỉ thằng con trai đứng tên mua giùm, để bà bớt chút tiền già và đóng hàng tháng để mai sau, con có tiền lo hậu sự cho bà, nhưng đứa con dâu nhất định không chịu, cho rằng “tốn tiền vô ích, chết thì thiêu, liệng tro xuống biển là xong, chôn làm gì cho mất thời giờ đi chăm sóc.” Bà cụ uất quá, phát bệnh và qua đời. Không biết rồi bà có được chôn cất đàng hoàng theo ý muốn, hay lại bị cô con dâu vứt tro ra biển.

Không thiếu những bà mẹ khi đến thăm con trai, phải ngồi nhìn vợ chồng ăn uống ríu rít với nhau, vì con dâu không chịu dọn thêm một chén cơm mời mẹ. Một bà mẹ nhớ con nhớ cháu quá, đến thăm con, nhưng sợ con dâu sẽ nhiếc móc thằng chồng, nên vừa vào tới cửa đã vội thanh minh: “Mẹ không ăn cơm đâu! Mẹ vừa ăn phở xong, còn no đầy bụng. Mẹ chỉ đến cho thằng cháu nội món quà thôi!”

Không thiếu những bà mẹ vì lỡ đánh đổ một chút nước trên thảm mà bị con nhiếc móc tơi bời. “Trời đất ơi! Cái thảm của người ta cả vài ngàn bạc mà đánh đổ đánh tháo ra thế thì có chết không?”

Có bà mẹ bị bệnh ung thư, biết là sắp chết, mong được con gái đưa về Việt Nam, nhưng con đổ thừa cho chồng không cho phép về, rồi biến mất tăm, sợ trách nhiệm. Mẹ phải nhờ người đưa ra phi trường, nhờ người dưng đi cùng chuyến bay chăm sóc cho đến khi về tới nhà. Từ lúc đó đến lúc mẹ mất, cả con gái lẫn con rể, cháu chắt cũng chẳng hề gọi điện thoại hỏi thăm một lần.

Một bà mẹ già trên 70 tuổi rồi, có thằng con trai thành công lẫy lừng, bốn năm căn nhà cho thuê, nhưng bà mẹ phải lụm cụm đi giữ trẻ, nói đúng ra là đi ở đợ vì phải lau nhà, rửa chén, nấu cơm, để có tiền tiêu vặt và để gộp với tiền già, đưa cả cho… con trai, một thanh niên ham vui, nhẩy nhót tung trời, hai, ba bà vợ. Mỗi khi gặp bà con, chưa cần hỏi, bà đã thanh minh: “Ấy, tôi ngồi không cũng chả biết làm gì, thôi thì đi làm cho nó qua ngày, kẻo ở nhà rộng quá, một mình buồn lắm!”

Trong một cuộc hội thoại, một bà mẹ đã khóc nức nở vì chỉ đứa con gái phụ rẫy, bỏ bà một mình cô đơn. Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất, chồng chết trong trại cải tạo. Trong bao nhiêu năm, bà đã gồng gánh nuôi con, rồi cùng vượt biên với con, tưởng mang hạnh phúc cho hai mẹ con, ai ngờ cô con chờ đúng 18 tuổi là lẳng lặng xách vali ra đi. Nước mắt bà đã chảy cho chồng, nay lại chảy hết cho con.

Tại những nhà dưỡng lão gần trung tâm Thủ Đô Tị Nạn, có biết bao nhiêu bà mẹ ngày đêm ngóng con đến thăm nhưng vẫn biệt vô âm tín. Một bà cụ suốt ba năm dài, không bao giờ chịu bước xuống giường, vì biết rằng chẳng bao giờ có đứa con nào đến thăm. Bà đã lẳng lặng nằm suốt ngày trên giường như một sự trừng phạt chính mình vì đã thương yêu con cái quá sức để đến tình trạng bị bỏ bê như hiện tại. Sau ba năm, bà mất vì các vết lở, vì nỗi u uất, mà những người chăm sóc bà vẫn không biết gia cảnh bà như thế nào, vì bà không hề nhắc đến. Có điều chắc chắn là khi bà còn là một thiếu nữ, bà phải là một mẫu người làm cho nhiều người theo đuổi, quyến luyến, tôn sùng. Chắc chắn bà đã trải qua bao năm tháng thật tươi đẹp, vì cho đến khi mất, khuôn mặt bà, những ngón tay bà, và dáng dấp bà vẫn khoan thai, dịu dàng, pha một chút quý phái. Nhưng tất cả những bí ẩn đó đã được bà mang xuống mồ một cách trầm lặng.

Một buổi chiều tháng 5, tại một tiệm phở Việt Nam, một mẹ già đứng tần ngần bên cánh cửa. Khi được mời vào, mẹ cho biết mẹ không đói, nhưng chỉ muốn đứng nhìn những khuôn mặt vui vẻ, để nhớ đến con mình, đứa con đã bỏ bà đi tiểu bang khác, để mẹ ở với đứa cháu là một tên nghiện rượu, đã hăm doạ đánh mẹ hoài. Hắn đã lấy hết tiền trợ cấp của mẹ, lại còn xua đuổi mẹ như cùi hủi. Hôm nay, hắn lái xe chở mẹ đến đầu chợ, đẩy mẹ xuống và bảo mẹ cút đi! Mẹ biết đi đâu bây giờ?

Trong một căn phòng điều trị tại bệnh viện Ung Thư, một bà cụ đã gào lên nức nở khi người bệnh nằm bên được chuyển đi nơi khác. “Bà ơi! Bà bỏ tôi sao? Bà ơi! Đừng đi! Đừng bỏ tôi nằm một mình! Tôi sợ lắm, bà ơi!” Những tiếng kêu, tiếng khóc nấc nghẹn đó lặp đi lặp lại làm người bệnh sắp chuyển đi cũng khóc theo. Người y tá cũng khóc lặng lẽ. Anh con trai của người sắp đi xa, không cầm được giọt lệ, cũng đứng nức nở. Cả căn phòng như ngập nước mắt. Mầu trắng của những tấm trải giường, mầu trắng của tấm áo cánh của bà cụ như những tấm khăn liệm, tự nhiên sáng lên, buồn bã. Bà cụ nằm lại đó đã không có đứa con nào ở gần đây. Chúng đã mỗi đứa mỗi nơi, như những cánh chim không bao giờ trở lại.

Trên đại lộ Bolsa, thỉnh thoảng người ta thấy một bà mẹ già, đẩy chiếc xe chợ trên chứa đầy đồ linh tinh. Mẹ chỉ có một cái nón lá để che nắng che mưa. Khuôn mặt khắc khổ của mẹ như những đường rãnh bùn lầy nước đọng, đâu đó ở chợ Cầu Ông Lãnh, Thủ Thiêm, gần bến Ninh Kiều, Bắc Mỹ Thuận hay ở gần cầu Tràng Tiền, Chợ Đông Ba? Mẹ đi về đâu, hỡi Mẹ? Những đứa con của mẹ giờ chắc đang vui vầy…
.
Chu Tất Tiến

Cry Cry buồn quá cả nhà ơi .
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #613 - 06. Dec 2013 , 21:11
 
Mời cả nhà nghe chương trình Đài Phát Thanh Sài Gòn nhé



Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #614 - 06. Dec 2013 , 21:19
 
...

Tv Mây Say thân mến chúc Chợ Chiều được những ngày cuối tuần , nhiều niềm vui và mua may , bán đắc.
Cám ơn bạn hiền TL đã vào đây , cùng khóc với Tv. Hình như đây là một trong những chuyện có thật , nói về  người Mẹ Vn sống nơi quê hương thứ 2 nầy.
  TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 39 40 41 42 43 ... 93
Send Topic In ra