Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Chợ Chiều  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 41 42 43 44 45 ... 93
Send Topic In ra
Chợ Chiều (Read 100337 times)
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #630 - 11. Dec 2013 , 20:55
 
tuy-van wrote on 09. Dec 2013 , 05:59:
...

TvMs thân mến chúc cả nhà tuần lể mới , đầm ấm và như ý.
Cám ơn anh KL.
Em TvMs


Cám ơn Mây Say luôn wuan tâm đến chợ chìu sắp dẹp , sáng nay anh vào kho hình thì....woa tìm được tấm hình của Mây Say hồi xưa nhỏ xíu...xem coi có đúng hông nha......

...

Back to top
« Last Edit: 11. Dec 2013 , 21:04 by khieulong »  
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #631 - 11. Dec 2013 , 21:11
 
Ngố wrote on 11. Dec 2013 , 05:28:
Nhân ngày của TRĂM NĂM(11/12/13) em ngộ kính mời gia chủ và cả wuán nghe nhạc nhang.Kính chúc một ngày trên cả tuyệt vờioioioioiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

http://stc.id.nixcdn.com/9.1/flash/forum.nct.0.4.swf?file=http://www.nhaccuatui....


Ái cha.... bi giờ không phải là mê man như mấy bài trước nha....Mấy bài sau này nghe là tới bến đà giang luôn đó nha....
Không biết bi giờ còn có ai nhớ lại bản Nhớ Bến Đà Giang ngày xưa không ha..... Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #632 - 11. Dec 2013 , 21:15
 


...
SỢ VỢ.


Ông Niết tuổi đã bảy mươi, nói với anh con rể:

“Mầy phải biết vùng lên một chút chứ! Sợ vợ như mầy, làm tao cũng nhụt chí anh hùng theo!”

Anh rể khoảng bốn mươi tuổi, cười hề hề:

“Thôi Ba ơi. Chúng ta phải thanh toán cho xong dĩa tiết canh nầy, rồi thu dọn chiến trường, dấu kín tàn dư, chứ chốc nữa vợ con và Má về, biết được thì ồn ào lắm. Khi vui, ba đừng tiết lộ cho Má biết con lén mua tiết canh về cho Ba ăn nghe!”

“Tao có ngu đâu. Mầy biết tao thèm tiết canh nên mua, chứ mầy đâu quen ăn cái thứ nầy! Vợ mầy biết chuyện, thì cũng khổ cho mầy đó!”

Hai bố con miệng mồm dính tiết đỏ lòm, hành lá màu xanh dắt trong răng, nhồm nhoàm nhai khoái trá. Mặt đã đỏ bừng vì mấy chai bia. Giọng ông Niết lè nhè:

“Ừ. Mầy ‘chơi’ thêm chai nữa đi! Tao cũng làm một chai nữa. Có mấy khi được tự do như hôm nay?”

“Sợ mặt đỏ, vợ con về biết!”

“Mặt mầy đã lỡ đỏ như ráng trời rồi, không thể đỏ hơn được. Uống đi, sợ cóc gì? Kỳ thật, đàn bà thấy tiết canh là la lên í-oái. Cấm đoán. Mấy khi có được thứ ngon như thế nầy! Không ăn, cũng uổng lắm sao?”

Ông Niết uống cạn ly bia khà một tiếng, anh rể cũng nốc ực. Ông Niết lặp lại:

“Mầy phải vùng lên, ‘hỡi giai cấp bị trị’ hãy vùng lên dành lại tự do, công bằng.Vợ chứ đâu phải ông trời đâu mà mầy cứ chịu lép một bề hoải?”

“Ba vùng lên trước, rồi con sẽ theo chân Ba mà vùng.”

“Tao đâu có bị vợ đè nén ức hiếp mà phải vùng lên? Mầy biết, bà ấy coi tao như ông trời. Có khi nào tao bị sai bảo, chạy cho có cờ đâu. Bà nói gì mặc, tao đâu có nghe, chẳng làm. Rồi cũng thôi. Làm gì tao được?”

Anh rể cười hì hì: “Con nghe nói ông Trời cũng biết sợ vợ đó Ba à’”

Ông Niết tiếp: “Có ai như mầy đâu? Đi làm việc một ngày mười tiếng đã bở hơi tai. Chiều nào tan sở về cũng phải ghé ngang chợ, vợ điện thoại nhờ mua đủ thứ.   Thế mà cũng cứ bị chê rau không tươi, thịt không ngon, trái cây lựa chưa kỹ. Hạch xách đủ thứ. Rồi thứ bảy, chủ nhật sai mầy chở tao và má mầy đi cả trăm dặm thăm người nầy, người kia, Việc gì cũng đổ lên đầu mầy cả. Đôi khi tao cũng bực lắm, thương mầy chịu đựng. Tao mà như mầy, thì…thì…”

“Thì sao hở Ba?”

“Thì sao? Tao cũng chưa biết. Nhưng phải vùng lên, đấu tranh. Ừ, nhưng mà thế hệ của mầy văn minh hơn, nên kiên nhẫn, chịu để cho vợ đè sát ván. Tao không binh con gái, thấy việc bất bình thì phải nói ra. Hừ, nam nữ bình quyền, bình cái con khỉ. Đã cưỡi lên đầu người ta, mà vẫn kêu gào là bị đàn áp chưa bình quyền.”

“Ba say rồi đó!”

“Đúng. Tao say, nhưng còn nói điều sáng suốt.”

Ông Niết chịu bán cái dinh cơ có vườn rộng mênh mông sáu mẫu đất tại một tỉnh nhỏ của một tiểu bang lạnh miền đông bắc Mỹ, dọn về nam California ở với vợ chồng người con gái cho ấm áp và đỡ cô đơn trong tuổi già.

Cái nhà năm phòng ngủ của người con gái được thiết kế lại, chia làm hai phần riêng biệt, cửa vào riêng, nhưng có cửa sau thông nhau. Phần ông bà Niết cũng có đủ hai phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, chỉ thiếu cái bếp, vì cô con gái muốn cùng bố mẹ cùng ăn chung cho tiện. Hàng tháng ông bà đóng góp rộng rãi tiền nhà, tiền ăn, vì không muốn mang tiếng nhờ vả con. Ông bà Niết gạt ra ngoài tai lời khuyên của các bạn già đã có kinh nghiệm quý báu, rằng không nên ở chung với con dâu con rể. Bất tiện và đôi khi tủi thân lắm. Những khi dâu rể nó vô tình đóng cửa mạnh, hay lỡ to tiếng với con cái chúng, mình cũng ái ngại, không biết nó có buồn giận chi mình chăng. Vợ chồng nó cũng có lúc bất hoà cãi cọ nhau, nghe cũng mất vui. Tự do của mình cũng bị hạn chế. Trong nhà, mình cũng phải ăn mặc đàng hoàng, lịch sự, không được tự do đánh trần mang xà lỏn, phơi cái bụng phệ. Ở riêng là tiện và sướng nhất. Biết rõ ý bố mẹ vợ, anh con rể ngăn đôi căn nhà. Khi muốn chung thì cũng chung được, khi muốn riêng biệt thì cũng hoàn toàn riêng. Không ai phiền hà ai.

Bà Niết thường hay to nhỏ cùng chồng: “Anh đừng nêu gương xấu cho thằng rể, làm hư nó, con gái mình có phước, lấy được một thằng chồng hiền như đất cục, biết cưng chiều, hết sức nhịn vợ và chăm sóc cho gia đình. Khó mà kiếm ra được một thằng như vậy lắm”.

Ông Niết cự nự lại: “Thế nào là nêu gương xấu? Tôi đã làm gì sai? Ít sợ vợ là nêu gương xấu chăng? Tôi chưa thấy thằng đàn ông nào ỉu xìu, sợ vợ như nó. Vợ chứ đâu phải cọp beo chi mà sợ đến thế? Nếu nó là con trai của bà, chắc bà đã giãy nảy lên mà xỉa xói, kêu là thằng đàn ông râu quặp, đội vợ lên đầu. Bà phải xử sự công bằng.”

“Không công bằng gì cả. Nó tự nguyện, chứ con gái mình có ức hiếp đâu? Nó cảm thấy sung sướng hạnh phúc được phục vụ gia đình. Đừng nói là ‘sợ vợ’ nghe chướng tai, phải nói là thương vợ mới đúng! Em không có phước bằng con gái, nó được chồng thương hơn.”

Ông Niết cười khà khà; “Tôi không là con gà chết.”



Mỗi ngày đi làm về, anh con rể len lén đặt nhẹ lên bàn mấy tờ báo Việt Nam, rồi liếc nhìn ông già vợ, miệng hơi mỉm cười. Ông Niết biết nó mua cho ông, chứ chưa bao giờ thấy nó đọc báo. Sau đó, anh rể ra xe, ôm nhiều bao bì đầy cả hai tay vào bếp. Vợ nó dặn sẵn, trên đường về ghé chợ mua các thứ nầy.

Những khi có việc đi qua phố, anh con rể thường dẫn ông Niết vào các tiệm sách, la cà tìm kiếm. Thấy ông có vẻ ưa thích cuốn nào, thì nó mua liền. Ông Niết nói không đọc thì đừng mua. Nó bảo cứ mua để đó, khi có thì giờ thì đọc. Biết nó mua cho ông, nên định dành trả tiền, mà nó nhanh nhẩu hơn, trả tiền trước, làm ông cứ áy náy mãi.



Một lần bà Niết nhận xét cái máy truyền hình trong phòng ông bà không được rõ nét và đẹp bằng cái ở phòng khách. Chủ nhật hôm đó, anh con rễ mang về một cái máy truyền hình mới, màn dẹp, khổ lớn, đem vào phòng ông bà. Ông Niết la lên:

“Chết, chết, đem trả lại đi. Cái máy cũ cũng đã tốt lắm rồi. Mua máy mới làm chi cho tốn kém. Ba không chịu cái máy mới nầy đâu.”

“Ba không chịu, nhưng mẹ chịu. Cái màn hình lớn, màu đẹp, rõ nét, xem sướng con mắt hơn máy cũ nhiều lằm. À, mà Ba Mẹ đã xem hết mấy cái dĩa phim truyện chưa? Con đi đổi bộ phim khác. Nghe nói có mấy bộ phim Đại Hàn mới, chuyện cảm động lắm. Mấy bạn con có cả trăm bộ phim hay chọn lọc chứa trong “ổ cứng”, hôm nào con mượn về sang ra, để dành mà xem.”

Ông Niết không muốn phiền anh con rể, gạt ngang: “Thôi, thôi, đủ rồi. Chừng đó dĩa phim xem mãi, mờ con mắt ra, cũng chưa xong.”

Bà vợ ông gắt: “Thôi sao được mà thôi? Ông không xem thì để tôi xem.”

Ông Niết nháy bà vợ, nói nhỏ: “Đủ rồi, đừng quá lợi dụng lòng tốt của nó.”



Cứ vài ba hôm, anh con rể mua món nhậu ngon về cùng bố vợ khề khà với vài chai bia trước khi ăn cơm chiều. Mấy lần mua được thịt bê thui, anh con rể vui vẻ nói lớn:

“Hôm nay qua chợ, thấy có thịt bê thui còn nóng, mới giao hàng, trông ngon lắm, con mua mấy lạng, về hai bố con mình nhậu cho vui.”

“Không chờ vợ con và mẹ ăn luôn sao?.”

“Con có để phần rồi. Mình lai rai làm vài chai bia trước. Bê mới thui, thịt tươi rói, mới nhìn thôi cũng đã cảm được cái vị ngọt trong miệng rồi!

Hai bố con đem bàn ra vườn, ngồi nhai lai rai. Ông Niết cười, nói đùa:

“Mầy tập cho tao hư rồi đó! Uống bia nhiều, cái bụng cứ to thêm mãi. Khi ở trên miền Bắc, không có bạn nhậu, lâu lắm mới uống một chai bia. Uống một mình, không thấy vui, chẳng cảm được cái vị ngon.”

“Lâu lâu mới có một bữa mà Ba! Tội chi không vui với những cái hạnh phúc nho nhỏ nầy? Trời cho mà không nhận, cũng uổng! Con biết Ba ưa ăn ngon, nhưng lại sợ bị bệnh tim, gan. Cứ ăn tưới đi, tới đâu thì tới. Năm ba bữa, làm một chầu cho đời lên hương, đừng ngày nào cũng say sưa là được!”

Cô con gái ông Niết đi làm về, mở cửa nhìn ra sân sau, làm anh con rể giật bắn mình quay lại nhìn vợ. Cô nói lớn: “Mỗi người một chai bia thôi nghe!”

“Ưà! Một chai thôi.” Anh con rể đáp lời vợ, quơ tay xuống bàn, giấu mấy vỏ chai vào góc kẹt, rồi nháy ông Niết mà cười.



Mùa hè trời nắng nóng, buổi chiều ngày nghỉ, anh con rể thường đưa cả nhà ra bãi biển, trải tấm khăn lớn, quây quần dọn thức ăn ra, chung vui. Thằng bé con lăn lộn vọc cát. Ông Niết đi bộ ven theo bờ nước nghe sóng vỗ rì rào. Bà vợ không muốn ông đi một mình, sợ ông ham ngắm nhìn những thân thể lồ lộ mập mạp của các bà ít vải che trên thân thể. Bà cứ kêu ông trở lại, không cho đi xa.

Bà nguýt ông và nạt: “Con mắt cứ láo tiên như mèo thấy mỡ.”

Ông phản ứng ngay: “Ra đây bà bắt tôi phải nhắm mắt lại sao? Nói thế, con cháu nó cười cho.”
“Cười ông chứ cười ai? Già rồi mà chưa chịu yên!”

Anh con rể đưa tay bí mật bấm ông Niết làm dấu. Ông liếc nó mà mỉm cười.

Trăng vàng sáng vằng vặc trên bãi biển. Ông Niết nằm ngữa nhìn lên trời và nhớ về quê hương xa xôi, có những đêm trăng sáng trên đường quê, trai gái rộn ràng ca hát vui chơi. Tiếng nhạc du dương êm đềm từ các quán nước văng vẳng mơ hồ. Ông Niết nhắm mắt, thiếp đi một giấc ngắn. Mộng thấy còn nằm trong lao tù cải tạo. Khi thức giấc,ông giật mình hoảng hốt, nhìn quanh xem có thực đang ở trên đất Mỹ, có vợ con bên cạnh hay không. Thấy dáng điệu lạ của chồng, bà vợ hỏi có sao không? Ông trả lời là không sao hết. Những lúc như thế nầy, ông bồi hồi, cảm thấy sung sướng, hạnh phúc dâng tràn. Ông cám ơn nước Mỹ, đã dang rộng vòng tay ra cho ông có nơi dung thân, cám ơn vợ, con đã đem lại cho ông tháng ngày bình an sung sướng nầy. Ông nghĩ đến những người anh em bên kia chiến tuyến mà thương cho họ. Họ đã khởi động cuộc chiến, xua quân xuống miền Nam, tấn công chinh phục. Thế mà họ lại còn hận thù chất ngất nạn nhân của họ. Biết bao nhiêu xương máu đã đổ ra, chỉ để được nghèo đói hơn, bị áp bức hơn, và thiếu tự do hơn. Ông thầm nhủ, thôi quên đi, phe nào cũng tội nghiệp cả. Lỗi lầm của lịch sử.



Nhiều khi anh con rể đưa cả gia đình về một khu thương mãi lớn, ngồi trên sân rộng, có gần cả trăm bàn vây quanh sân khấu thấp, nghe nhạc sống, đàn trống xập xình vang vang. Ban nhạc đầy đủ đàn lớn, đàn nhỏ, kèn, tiêu, sáo hoà âm rộn ràng. Ca sĩ già trẻ thay phiên nhau ca hát. Người nghe ngồi gật gật thưởng thức với cái hạnh phúc toát ra trên những khuôn mặt vui tươi. Những sinh hoạt nầy không có ở thành phố vắng vẻ nơi ông ở trước đây. Không cần hỏi trước, anh con rể băng qua bên kia, mua về cho mỗi người một ly kem mát lạnh, ngọt và ngon. Khi thấy nhiều cặp già trẻ đứng lên nắm tay nhau bước theo điệu nhạc, anh rể kéo ông Niết đứng lên:

“Ba ra nhảy với con vài bản cho ấm người thông máu”

Ông Niết gạt tay anh con rể: “Nhảy nhót gì, mấy chục năm chưa nhảy lại lần nào. Mà già rồi, kỳ lắm.”

Anh rể cười cười: “Ba nhìn qua bên kia kìa, hai cụ cũng gần chin chục tuổi, còn muá may lia lịa. Ba đứng dậy đi! Má chịu rồi đó.”

Ông Niết ra muá may với anh con rể trong tiếng nhạc dập dồn. Bước tới, bước lui, tay hoa, chân đá, uốn éo. Hai cha con vờn nhau trong tiếng trống, tiếng kèn. Khi nhạc dứt, trở về ghế ngồi. Anh con rể nói:

“ Ba dấu nghề kỹ quá. Ba nhảy bay bướm mà lạ lắm.”

“Bay bướm cái con khỉ. Tao múa võ đó, đi theo bài quyền ‘Thập Bát La Hán’ Múa theo điệu nhạc, thì ‘khiêu võ’ cũng thành ‘khiêu vũ’ vậy.”

Bà vợ ông xì một tiếng dài.

Ông Niết thấy dọn về nơi nầy, tìm được nhiều thú vui hơn. Có khi cả tuần, ông chưa hề nói một câu tiếng Mỹ. Nhưng ông cũng bực, vì bị bà vợ và con gái bao vây, chăm sóc cho ông quá kỹ, không cho ông lái xe nữa, lấy lý do ở đây thành phố đông đúc, xe cộ như mắc cữi, mà thì ông đã già, chậm, mắt kém, dễ gây tại nạn. Ông nói hai mươi mấy năm nay đã lái xe trên đất Mỹ, mà có sao đâu? Thế nhưng vợ và cô con gái đồng thanh bảo, nơi đây là đô hội, chỗ ở trưóc kia là thành phố nhỏ quê mùa, hai bên khác nhau. Ông đòi mua xe đạp, cũng ngăn cản, không cho. Những khi ông đi bằng xe buýt, thì ở nhà bà lo lắng, quýnh quáng, chốc chốc kêu điện thoại di động kiểm soát xem ông có gặp trắc trở gì không. Vợ và con gái canh chừng ông như chăm nom đứa trẻ con. Ông cũng biết vì tình thương mà vợ và con lo lắng và ngăn cản ông.

Những khi cần thăm bạn bè ở xa, ông Niết muốn dùng xe công cọng cho khỏi nhờ vả ai. Nhưng cô con gái ông không muốn bố mẹ đi đường chờ đợi cực khổ, nên nhờ chồng đưa đi. Ông Niết phải cương quyết: “Thôi, bố mẹ ở nhà, không cần đi nữa.”

Anh con rể dịu dàng nói: “Con cũng cần đi qua vùng đó có công chuyện, nhân tiện chở Ba Mẹ đi luôn.”

Ông biết anh con rể có lòng tốt, nói vậy cho ông khỏi áy náy, ông nhất quyết khước từ. Bà vợ ông thì không chịu hiểu, cứ nằng nặc đòi đi. Ông thở dài: “Thôi, nếu muốn thì bà đi một mình. Tôi mệt nằm nhà.”

Bà vợ gắt: “Vô duyên chưa! Bạn của ông mà tôi đi thăm một mình được sao?”

Những khi anh con rể đi vắng, ông Niết có dịp ngồi riêng với cô con gái, ông thường nhỏ nhẹ:

“Con cũng nên xét lại cách cư xử với chồng cho hợp lý hơn. Cứ sai nó việc nầy, việc kia lu bù, bắt nó chạy cho long tóc gáy, lại còn chê bai, giận hờn, nạt nộ. Chống chứ đâu phải là đầy tớ, hay nô lệ? Một ngày kia nó ý thức được bất công, rồi vùng lên, thì không tốt đâu!”

“Con có làm gì quá đáng đâu? Con chưa hề nghe anh ấy kêu khổ hoặc than thở bao giờ! Con không hiểu Ba muốn nói gì!”

Một hôm, con gái ông ngồi chơi đùa với đứa cháu ngoại bảy tuổi. Khi cô ôm con vào lòng và hỏi:

“Sau nầy lớn lên con sẽ làm gì?”

“Con sẽ sợ vợ, như bố sợ mẹ!”

“Không. Không. Không được. Con của mẹ phải mạnh dạn, hùng dũng, không sợ ai cả. Mà ai dạy cho con câu nói nầy?”

Thằng bé đáp rất tự nhiên:

“Ông ngoại.”  ./.

Tràm Cà Mau
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #633 - 11. Dec 2013 , 22:29
 
khieulong wrote on 11. Dec 2013 , 20:55:
Cám ơn Mây Say luôn wuan tâm đến chợ chìu sắp dẹp , sáng nay anh vào kho hình thì....woa tìm được tấm hình của Mây Say hồi xưa nhỏ xíu...xem coi có đúng hông nha......

...




Hông phải , hông phải anh sáu Kl ơi , Ms mà có má lúng đồng tiền như bé  dể thương nầy , thì còn gì bằng. cám ơn anh đả khen.
Đây mới đúng là hình của Ms  mặc bộ áo quần trắng , chụp chung với chị 2 , chị 3 tại nhà ở Cần Đước , Tỉnh long An.
  ...

...

Ms có diễm phúc được 3 người chị thay phiên may quần áo mới , dắt đi uốn tóc quăn tít , rồi đến tiệm chụp hình...làm đẹp như búp bê biêt; nói ( hàng xóm ai cũng gọi là thế ).

...

Tuổi 13 chụp tại tiệm Chí Mỷ

...

LVD VÀ NGUYỄN KỲ

...

ý da , hông biết Ms  có  làm phiền lòng hàng xóm hông?. Nếu có xin tha lổi nhé. cái tội mê hình từ bé đến giờ , không bỏ được.
Thân kính chúc anh sáu KL và cả nhà những lời chúc tốt đep, nhất trong những ngày đón chào Noel 2013.

...

TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #634 - 12. Dec 2013 , 07:44
 
khieulong wrote on 11. Dec 2013 , 20:43:
Nhạc hay làm anh Sháo như mê man lun tới hai ngày hôm nay mới thức dậy được đó em Ngố. Như vậy anh em mình hạp tuổi rồi đó không có tám hành sung hay tứ hành xung đâu ha ! Cool



Cám ơn anh Sháu đã nghe nhạc mà bất tỉnh nhơn shự, thiện tai! thiện tai! ... ,tội lỗi wuá, ti nhiên đợi anh sháu tỉnh lại em ngộ cho nghe típ nhang.  Cool.Seo anh Sháu bít em ngộ tủi con voi hay dzị? Grin

Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #635 - 12. Dec 2013 , 07:50
 
khieulong wrote on 11. Dec 2013 , 21:11:
Ái cha.... bi giờ không phải là mê man như mấy bài trước nha....Mấy bài sau này nghe là tới bến đà giang luôn đó nha....
Không biết bi giờ còn có ai nhớ lại bản Nhớ Bến Đà Giang ngày xưa không ha..... Cool



em ngộ xin giơ tay trả lời:dạ không bít bài đó ạ.Có mò kím để nghe nhưng lạ wuơ lạ wuắc nhưng hay Smileycó phải bài này không anh Sháu


Back to top
« Last Edit: 12. Dec 2013 , 09:03 by Ngố »  
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2094
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #636 - 12. Dec 2013 , 09:35
 
Cười mím chi:


...


(Người khác nhìn bạn ra sao, điều đó không quan trọng.
Bạn nhìn mình ra sao, đó mới thật sự có ý nghĩa.)

Luận về cái già

Tôi thường hay nói với mấy nhỏ bạn, (đã hơn sáu bó ) tau đâu có già, con mắt nó mờ là tại con mắt già, không thấy rõ. Da nhăn là tại da nó già nên nó không thể đàn hồi được như xưa! Chân yếu là tại chân nó già, đi không còn vững nữa! Lưng còng là tại lưng nó già, không còn thẳng được như ngày nào! Tay run là tại ... Tất cả là do tại chúng bị lão hóa, còn riêng tau, tim vẫn còn đập nhịp hăng say của ngày nào (một đôi khi xem tranh của ai vẽ, nó còn đập lỗi nhịp nữa kìa! ) Dù CHÂN nó bảo là nó già nhưng TUI thì vẫn còn những bước nhảy dẻo dai kia mà (nhảy cà tưng chớ đừng hiểu lầm là nhẩy đầm!) Như vậy kết luận là TUI chưa già (có già là cái cơ thể chết tiệt của TUI chúng nó già !!!) . Vậy mà mỗi lần TUI bảo với các nhỏ bạn của tui, rằng là TUI đây chưa già thì chúng cười ầm lên ha ha ha thật lớn mà không ừ, cũng không hử chi cả. Thật tức chết người đi được !

Hôm nay, nhìn bức tranh, thật thấy ấm lòng vô cùng! Ai nói ta già (dù là NGƯỜI TA nói ) ta đây cũng đâu có màng! Ta nghĩ, ta còn trẻ, có nghĩa là ta đây vẫn còn trẻ, như ngày nào, THAT'S IT!!

Bức tranh quá có ý nghĩa. Xin cảm ơn người đưa nó lên mạng

ngộ siu tèm

Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #637 - 12. Dec 2013 , 18:58
 
Mời cả quán  đọc câu chuyện sau  nhé

"Lời hứa của cha"

khiến hàng triệu người đọc rơi nước mắt


Câu chuyện xúc động này đã chạm được vào trái tim của người đọc.

- Câu chuyện kể về nỗ lực thần kỳ của người cha cứu con thoát ra khỏi đống đổ nát trong trận động đất kinh hoàng tại Armenia vào năm 1989. Dù được đăng tải trên các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới từ cách đây khá lâu, thế nhưng câu chuyện về tình cha con, về lời hứa thiêng liêng giữa cha và con vẫn khiến nhiều người đọc "rớt nước mắt" sau mỗi lần đọc lại.
Vừa được đăng tải cách đây ít giờ, câu chuyện này lại một lần nữa khiến cộng đồng mạng Việt nghẹn ngào.
     

Dưới đây là nội dung của câu chuyện xúc động này:

"Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30 nghìn người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường - nơi con trai của ông đang học. Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn.

- Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con !". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.

- Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đén và bắt đầu bới đống gạch đá. Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi", hoặc "chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi"....
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu:"Giúp tôi một tay".
Và ông tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát " Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông hãy về nhà đi " Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp "Giúp tôi một tay đi ! "

- Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông này: "Anh đang ở trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà ! ". Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp : " Giúp tôi một tay ! "

- Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp tôi một tay". Họ đào bới đóng gạch suốt 8 tiếng...12 tiếng...24 tiếng...36 tiếng...Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con - Armand? - người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.

- Và ông nghe tiếng trả lời : "Bố phải không ? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa. Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà..."

- 14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi bê tông chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em đã bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì " bố tớ sẽ đến cứu chúng ta". Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #638 - 15. Dec 2013 , 18:11
 
Ngố wrote on 12. Dec 2013 , 09:35:
Cười mím chi:


...


(Người khác nhìn bạn ra sao, điều đó không quan trọng.
Bạn nhìn mình ra sao, đó mới thật sự có ý nghĩa.)

Luận về cái già

Tôi thường hay nói với mấy nhỏ bạn, (đã hơn sáu bó ) tau đâu có già, con mắt nó mờ là tại con mắt già, không thấy rõ. Da nhăn là tại da nó già nên nó không thể đàn hồi được như xưa! Chân yếu là tại chân nó già, đi không còn vững nữa! Lưng còng là tại lưng nó già, không còn thẳng được như ngày nào! Tay run là tại ... Tất cả là do tại chúng bị lão hóa, còn riêng tau, tim vẫn còn đập nhịp hăng say của ngày nào (một đôi khi xem tranh của ai vẽ, nó còn đập lỗi nhịp nữa kìa! ) Dù CHÂN nó bảo là nó già nhưng TUI thì vẫn còn những bước nhảy dẻo dai kia mà (nhảy cà tưng chớ đừng hiểu lầm là nhẩy đầm!) Như vậy kết luận là TUI chưa già (có già là cái cơ thể chết tiệt của TUI chúng nó già !!!) . Vậy mà mỗi lần TUI bảo với các nhỏ bạn của tui, rằng là TUI đây chưa già thì chúng cười ầm lên ha ha ha thật lớn mà không ừ, cũng không hử chi cả. Thật tức chết người đi được !

Hôm nay, nhìn bức tranh, thật thấy ấm lòng vô cùng! Ai nói ta già (dù là NGƯỜI TA nói ) ta đây cũng đâu có màng! Ta nghĩ, ta còn trẻ, có nghĩa là ta đây vẫn còn trẻ, như ngày nào, THAT'S IT!!

Bức tranh quá có ý nghĩa. Xin cảm ơn người đưa nó lên mạng

ngộ siu tèm



Chị TvMs cũng cám ơn Ngố và người đã mang lên mạng nhang.
Hình nầy chị chịu quá , vì " đúng tim đen " của chị. Mình bây giờ  không cần biết mình bao nhiêu tuổi , nhưng lúc nào " trái tim cũng tươi vui " và sống lại 1 thời vang bóng...hi.hi..

...

Chị TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Chợ Chiều
Reply #639 - 15. Dec 2013 , 18:19
 
Tuyet Lan wrote on 12. Dec 2013 , 18:58:
Mời cả quán  đọc câu chuyện sau  nhé

"Lời hứa của cha"

khiến hàng triệu người đọc rơi nước mắt


Câu chuyện xúc động này đã chạm được vào trái tim của người đọc.

- Câu chuyện kể về nỗ lực thần kỳ của người cha cứu con thoát ra khỏi đống đổ nát trong trận động đất kinh hoàng tại Armenia vào năm 1989. Dù được đăng tải trên các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới từ cách đây khá lâu, thế nhưng câu chuyện về tình cha con, về lời hứa thiêng liêng giữa cha và con vẫn khiến nhiều người đọc "rớt nước mắt" sau mỗi lần đọc lại.
Vừa được đăng tải cách đây ít giờ, câu chuyện này lại một lần nữa khiến cộng đồng mạng Việt nghẹn ngào.
     

Dưới đây là nội dung của câu chuyện xúc động này:

"Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30 nghìn người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường - nơi con trai của ông đang học. Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn.

- Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con !". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.

- Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đén và bắt đầu bới đống gạch đá. Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi", hoặc "chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi"....
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu:"Giúp tôi một tay".
Và ông tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát " Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông hãy về nhà đi " Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp "Giúp tôi một tay đi ! "

- Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông này: "Anh đang ở trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà ! ". Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp : " Giúp tôi một tay ! "

- Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp tôi một tay". Họ đào bới đóng gạch suốt 8 tiếng...12 tiếng...24 tiếng...36 tiếng...Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con - Armand? - người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.

- Và ông nghe tiếng trả lời : "Bố phải không ? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa. Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà..."

- 14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi bê tông chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em đã bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì " bố tớ sẽ đến cứu chúng ta". Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.


Bạn hiền TL đã làm mình không ngăn được nước mắt. Tình cha con thật cảm động. Cám ơn bạn đã ra vào đây chia xẻ cùng cả chợ chiều.
Mạ Vân nói những người nhiều tình cảm rất khổ , nhưng cha mẹ sanh con , trời sanh tánh , không sửa đổi được , TL ơi.
Hy vọng Mùa Đông lạnh lẻo , bạn rảnh vài phút cũng được , hãy vào đây cho ấm lòng...như TvMs nầy nhang.
Thương chúc bạn hiền , cùng gia đình, và cả chợ  những lời chúc an lành nhất.

...

TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #640 - 16. Dec 2013 , 01:16
 
tuy-van wrote on 11. Dec 2013 , 22:29:
Hông phải , hông phải anh sáu Kl ơi , Ms mà có má lúng đồng tiền như bé  dể thương nầy , thì còn gì bằng. cám ơn anh đả khen.
Đây mới đúng là hình của Ms  mặc bộ áo quần trắng , chụp chung với chị 2 , chị 3 tại nhà ở Cần Đước , Tỉnh long An.
  ...

...

Ms có diễm phúc được 3 người chị thay phiên may quần áo mới , dắt đi uốn tóc quăn tít , rồi đến tiệm chụp hình...làm đẹp như búp bê biêt; nói ( hàng xóm ai cũng gọi là thế ).

...

Tuổi 13 chụp tại tiệm Chí Mỷ

...

LVD VÀ NGUYỄN KỲ

...

ý da , hông biết Ms  có  làm phiền lòng hàng xóm hông?. Nếu có xin tha lổi nhé. cái tội mê hình từ bé đến giờ , không bỏ được.
Thân kính chúc anh sáu KL và cả nhà những lời chúc tốt đep, nhất trong những ngày đón chào Noel 2013.

...

TvMs

HaHaHa  Nhờ mang tấm hình bé xíu dễ shương ra làm mồi mà được xem hình của Mây Say đả đời luôn , hồi nhỏ Mây Say đã dể thương  đến bi giờ vẫn còn đẹp đẹp gái như thường...phải nói trời cho người nào thì người đó được hưởng mà thôi....
Cám ơn Mây Say nha....anh em nhà mình đều phái coi hình nên cũng hạp nhau đó mà  Cool Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #641 - 16. Dec 2013 , 01:19
 
Ngố wrote on 12. Dec 2013 , 07:44:
Cám ơn anh Sháu đã nghe nhạc mà bất tỉnh nhơn shự, thiện tai! thiện tai! ... ,tội lỗi wuá, ti nhiên đợi anh sháu tỉnh lại em ngộ cho nghe típ nhang.  Cool.Seo anh Sháu bít em ngộ tủi con voi hay dzị? Grin


Em Ngố cho anh Sháo nghe nhạc miết rồi wuen lỡ mai mốt không có để nghe thì biết tìm ai mà bắt đền đây...
Níu anh Sháo có chiền gì là em Ngố phải woàn tàn trách nhiệm đó nhang.... Smiley
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #642 - 16. Dec 2013 , 01:22
 
Ngố wrote on 12. Dec 2013 , 07:50:
em ngộ xin giơ tay trả lời:dạ không bít bài đó ạ.Có mò kím để nghe nhưng lạ wuơ lạ wuắc nhưng hay Smileycó phải bài này không anh Sháu



Đúng bài này ngay choc con bồ cào rồi đó em Ngố , em Ngố giỏi hết biết mà hồi nào đến gìờ anh nào có hay....Nếu biết trước hai anh em mình hùn vốn mở wuán thì đâu đến nỗi  ế chỏng gong như bi giờ........ Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #643 - 16. Dec 2013 , 01:28
 
Ngố wrote on 12. Dec 2013 , 09:35:
Cười mím chi:


...


(Người khác nhìn bạn ra sao, điều đó không quan trọng.
Bạn nhìn mình ra sao, đó mới thật sự có ý nghĩa.)

Luận về cái già

Tôi thường hay nói với mấy nhỏ bạn, (đã hơn sáu bó ) tau đâu có già, con mắt nó mờ là tại con mắt già, không thấy rõ. Da nhăn là tại da nó già nên nó không thể đàn hồi được như xưa! Chân yếu là tại chân nó già, đi không còn vững nữa! Lưng còng là tại lưng nó già, không còn thẳng được như ngày nào! Tay run là tại ... Tất cả là do tại chúng bị lão hóa, còn riêng tau, tim vẫn còn đập nhịp hăng say của ngày nào (một đôi khi xem tranh của ai vẽ, nó còn đập lỗi nhịp nữa kìa! ) Dù CHÂN nó bảo là nó già nhưng TUI thì vẫn còn những bước nhảy dẻo dai kia mà (nhảy cà tưng chớ đừng hiểu lầm là nhẩy đầm!) Như vậy kết luận là TUI chưa già (có già là cái cơ thể chết tiệt của TUI chúng nó già !!!) . Vậy mà mỗi lần TUI bảo với các nhỏ bạn của tui, rằng là TUI đây chưa già thì chúng cười ầm lên ha ha ha thật lớn mà không ừ, cũng không hử chi cả. Thật tức chết người đi được !

Hôm nay, nhìn bức tranh, thật thấy ấm lòng vô cùng! Ai nói ta già (dù là NGƯỜI TA nói ) ta đây cũng đâu có màng! Ta nghĩ, ta còn trẻ, có nghĩa là ta đây vẫn còn trẻ, như ngày nào, THAT'S IT!!

Bức tranh quá có ý nghĩa. Xin cảm ơn người đưa nó lên mạng

ngộ siu tèm


Hoàn toàn có lý....tất cả đều do mình nhìn mình ra sao mà thôi , còn người ta thì mười nguời trăm ý làm sao mà theo cho nổi mà theo....
Nhưng mà riêng anh Sháo thì shiệt thấy đã già nhắm rồi nên cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mới chết người không cơ chứ....Thôi thì người ta dại người ta tìm nơi vắng vẻ...mình già thì mình đến chỗ lao sao cho nó bớt bùn.... Cry
Back to top
 
 
IP Logged
 
khieulong
Gold Member
*****
Offline


Lục Tiểu Huynh

Posts: 2775
Gender: male
Re: Chợ Chiều
Reply #644 - 16. Dec 2013 , 01:34
 
Tuyet Lan wrote on 12. Dec 2013 , 18:58:
Mời cả quán  đọc câu chuyện sau  nhé

"Lời hứa của cha"

khiến hàng triệu người đọc rơi nước mắt


Câu chuyện xúc động này đã chạm được vào trái tim của người đọc.

- Câu chuyện kể về nỗ lực thần kỳ của người cha cứu con thoát ra khỏi đống đổ nát trong trận động đất kinh hoàng tại Armenia vào năm 1989. Dù được đăng tải trên các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới từ cách đây khá lâu, thế nhưng câu chuyện về tình cha con, về lời hứa thiêng liêng giữa cha và con vẫn khiến nhiều người đọc "rớt nước mắt" sau mỗi lần đọc lại.
Vừa được đăng tải cách đây ít giờ, câu chuyện này lại một lần nữa khiến cộng đồng mạng Việt nghẹn ngào.
     

Dưới đây là nội dung của câu chuyện xúc động này:

"Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30 nghìn người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường - nơi con trai của ông đang học. Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn.

- Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con !". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.

- Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đén và bắt đầu bới đống gạch đá. Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi", hoặc "chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi"....
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu:"Giúp tôi một tay".
Và ông tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát " Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông hãy về nhà đi " Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp "Giúp tôi một tay đi ! "

- Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông này: "Anh đang ở trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà ! ". Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp : " Giúp tôi một tay ! "

- Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp tôi một tay". Họ đào bới đóng gạch suốt 8 tiếng...12 tiếng...24 tiếng...36 tiếng...Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con - Armand? - người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.

- Và ông nghe tiếng trả lời : "Bố phải không ? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa. Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà..."

- 14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi bê tông chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em đã bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì " bố tớ sẽ đến cứu chúng ta". Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.

Cám ơn Tiết Lan post bài thật là thấm thía và cảm động , bởi vậy với con cái đã hứa thì phải cố gang thực hiện dù bất cứ giá nào kẻo không chúng sẽ mất niềm tin nơi chúng ta.....
Mà không phải chỉ con cái mà với bạn bè cũng phải cố gắng giữ lời đó nha....Đầu tuần vui vẻ nha....mấy hôm nay anh that bận những cũng phải chạy vào gõ gõ say Hi với mấy cô em... Cool
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 41 42 43 44 45 ... 93
Send Topic In ra