Đồ ngốc, sao mà em ngốc thế ? Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi đc chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng đc cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.
Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.
Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự ko hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó ko mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!
Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo ko một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù ko hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.
Tôi đang điên tiết ko tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này ko ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà ko biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì ko sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như “phơi” ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi ko thể ko dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, hai trái đào to vừa phải cân đối với cơ thể đi cùng là hai núm cau se nhỏ, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài, lớp lông đen hiện rõ một vùng tam giác đầy bí ẩn. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!
Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.
- Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?
- Dạ?… À, chưa ạ! – Nó cười ngượng nghịu.
- Lớn thế mà chưa yêu ai sao?
- Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.
- Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà ko lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!
- Bà em cũng bảo thế, bà bảo “Mày mà ko lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, ko nuôi bá cô mày mãi đâu!”. Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.
- Hề hề, thế có sợ anh ko? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.
- Dạ ko! – Tôi cười thầm trong bụng.
- Sao lại ko?
- Em cũng ko biết!
- Ừ, vì anh là người tốt mà!
- Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.
- Này. – Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?
- Vâng.
- Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, ko sau này mà ko lấy chồng lại khổ bà em ra.
- Học? Bằng cách nào ạ?
- Thế có muốn anh dạy ko?
- Thật ạ?
- Ừ.
- Anh… anh có lấy tiền của em ko? – Nó rụt rè.
- Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học ko?
-… – Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.
- Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.
- Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.
- Ừ, thế hứa nhé!
- Vâng!… Cám ơn anh!
- À khỏi! – Tôi đắc chí, “con nai vàng ngơ ngác” đã sập bẫy tôi rồi!
Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.
- Thế nào muốn học cách ko sợ con trai chưa?
- Dạ, bây giờ luôn ạ?
- Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh ko có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy đc em đấy!
Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.
- Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. – Đưa tay em đây!
- Để làm gì ạ?
- Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?
- Cầm… cầm tay anh á? – Nó giật nảy mình.
- Ừ.
- Ko đc! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!
- Cái gì? Bà em điên à? – Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! - Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. – Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.
- Dạ? Tinh trùng? Trứng?
- Ừ.
- Em ko hiểu tinh trùng là gì?
- Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là dương vật phải gặp âm đạo mới có em bé đc!
- Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? Dương vật, âm đạo là gì ạ?
Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.
- Thôi đc rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai đc, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu ko?
- Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!
- Tốt! Vậy giờ cầm tay anh đc chưa? Tin anh đi! Đảm bảo ko có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.
- Cầm đi, ko sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên ko anh đổi ý ko làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.
Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó ko dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.
- Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!
Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó ko mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận đc sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo ko, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, ko đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp.
Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc ko nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.
- Có chuyện gì thế?
- Dạ? À ko… ko có gì ạ!
- Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.
- Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa ko ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.
- À… – Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. – Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. – Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!
Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tai trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng đc ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi ko rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…! – Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào ko hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.
- Em làm sao thế? – Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.
- Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! – Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì ko thể nhịn cười nổi. – Anh! Sao anh lại cười?… Híc… Em đáng cười lắm sao?… Em đã ngủ với anh rồi đó!… Em ko biết đâu! Huhu… Rồi bà sẽ đập chết em… Cả cha mẹ
anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?…
- Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai đc. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!
- Ý anh là em… chưa có thai?
- Ừ.
- Anh nói thật chứ?
- Ko tin anh à?
- Híc… có!
- Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!
- Híc… vâng. – Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!
Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.
- Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.
- Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?
- Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?
- Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?
- Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng ko tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như ko.
Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.
- Nào, giờ ôm anh đc chưa? – Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.
- Dạ được!
Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ ko đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.
- Tối nay ko cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.
- Dạ? Đi cùng anh ạ?
Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống. Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như đc tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình bướm xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:
- Ko sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!
Tôi nói quả ko sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang “dựng cờ khởi nghĩa”! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.
- Anh ơi, em sợ!
- Hì, sợ gì. Ko ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.
Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.
- Anh là Trung, em tên gì thế?
- Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn Bựa này à?
-…
- Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời đc. – Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. – Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
- Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. – Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. – Em nói gì sai sao ạ? – Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.
- À ko, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!
Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn Bựa có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt…
- Thế em còn đi học hay làm gì rồi?
- Dạ em là giúp…
Tôi ko để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.
- Em có bị điên ko? – Tôi gắt lên!
- Em…
- Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải ko?
- Em… Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? – Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Ko phải, nhưng…
- Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy đc con người thật của em sao? Em ko bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?… – Nó khóc. Tôi ko thể tin nó có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.
Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.
- Em có đau lắm ko? – Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. – Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. – Anh xin lỗi!
- Em ko sao đâu.
- Thế này mà còn bảo ko sao à?
- Hì… – Nó khịt mũi. – Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.
- Em đúng là ngốc! – Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.
Cả đêm tôi ko thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.
Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say. Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.
- Anh muốn dạy em, làm thế nào… để gần con trai nhất.
Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bầu ngực lấp ló sau lớp áo con. Tôi khẽ hôn lên đó.
Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt ko được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.
- Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. – Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.
- Em xem con bé nó làm sao, ko nó ốm ra thì khổ.
Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.
- Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!
- Nhưng nó ko có tội! – Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.
- Ko! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! – Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.
Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
- Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! – Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé ko có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!
” Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái – những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh – người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng
qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái ko chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: “Ngốc nghếch và ngu muội!”.
Tạm biệt anh – người chỉ là giấc mơ của em thôi!”
Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: “Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ ko để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!”.