timo
|
phuonghue wrote on 03. Jan 2010 , 12:35:
Trả Lời Của Người Yêu
Các anh hãy chuốc thật say, Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im! Giờ hình như quá nửa đêm, Lòng đau đau lại cái tin cuối mùa. Hơi đàn buồn như trời mưa, Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi! Giờ hình như đã tối rồi, Bánh xem đã nghiến, đã rời rã đi!...
Hồn tôi lờ mờ sương khuya, Hờ rung tôi viết bài thơ trả lời. Vâng, tôi vẫn biết có người Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng, Để hôm sau khóc trong lòng. Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian, Hôm qua rụng hết lá vàng, Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không. Tiếng xe trong vết bụi hồng, Nàng đi thuở ấy nhưng trong khói mờ. Tiếng xe trong xác pháo xưa, Nàng đi có mấy bài thơ trở về. Tiếng xe mở lối vu quy, Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời. Miệng chồng Khánh gắn trên môi, Hình anh mắt Khánh sáng ngời còn mơ. Đàn xưa từ chia đường tơ, Sao tôi không biết hững hờ nàng đan. Kéo dài một chiếc áo lam, Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo giay.
Nàng còn gỡ mãi trên tay, Thì tơ duyên mới đã thay hẳn mầu. Chung hai thứ tóc đôi đầu, Bao giờ đan nổi những câu ân tình. Khánh ơi, còn hỏi gì anh? Lá rơi đã hết màu xanh màu vàng. Chỉ kêu những tiếng thu tàn, Tình ta đã chết anh càng muốn xa. Chiều tan, chiều tắt, chiều tà, Ngày mai, ngày mốt vẫn là ngày nay. Em quên mất lối chim bay, Và em sẽ chán trông mây trông mờ. Đoàn viên từng phút từng giờ, Sóng yên lặng thế em chờ gì hơn? Từng năm từng đứa con son, Mím môi vá kín vết thương lại lành. Khánh đi còn hỏi gì anh, Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên. Em về đan nốt tơ duyên, Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa. Bao nhiêu hạt lệ còn thừa, Dành ngày sau khóc những giờ vị vong. Bao nhiêu những cánh hoa lòng, Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng hồn cha. Nhắc làm chi chuyện đôi ta, Bản năng anh đã phong ba dập vùi.
Hãy vui lên các anh ơi! Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về. Tâm hồn lạnh nhạt đê mê, Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều. Giờ hình như gió thổi nhiều, Những loài hoa máu đã gieo nốt đời. Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi, Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh. Sái chi những truyện tâm tình, Lòng đau đau chứa trong bình rượu cay!
Thâm Tâm
Em Cứ Ngây Thơ, Cứ Dại Khờ
Em cứ ngây-thơ , cứ dại-khờ. Để tôi giữ mãi một trời mơ. Để tôi rong-duổi đêm huyền-diệu. Hòa khúc nhạc lòng trong tiếng tơ.
Em cứ thơ-ngây , cứ dại-khờ. Chăng lo, chẳng sợ nghĩ vu-vơ. Chẳng buồn những lúc chiều không nắng. Chẳng trách đêm thu bóng nguyệt mờ.
Chắc hẳn thời-gian sẽ đổi-thay. Ngày nay nào biết chuyện tương-lai. Chim non rồi sẽ tung đôi cánh. Biển rộng trời cao thõa sức bay.
Tôi sợ đường xa lắm góc-gai. Sớm làm hoa nhạt sắc hồng phai. Sớm làm tim nhỏ vương phiền-lụy. Đánh mất vô-tư mỗi tháng ngày.
Em hãy ngu-ngơ thuở học-trò. Không sầu, không muộn chẳng âu-lo. Tôi mong em mãi hoài trong-trắng. Chẳng gợn hồn trinh một chút nhơ .
Ừ nhỉ sao mình lại quẩn-quanh. Sầu cho mộng-tưởng sẽ trôi nhanh. Sợ tình phai nhạt màu tươi-thắm Và sớm mai về lạc ý xanh.
Quách Xuân Sơn
|