Tuyet Lan wrote on 13. Jan 2010 , 20:22:Lưu Luyến Ngày Xanh
Con đường ngày xưa em qua đây
Sân trường này xưa anh đón đưa
Em về chân bước mênh mang
Nắng lung linh lung linh hôn nhẹ vào bờ mi mây ngàn về sầu đọng
Gió mênh mông mênh mông gót hài đùa rộn ràng
Anh về mơ ước làn môi
Con đường ngày xưa bao yêu thương
Ngọt ngào vòng tay anh yêu đương
Nồng nàn tha thiết phấn hương
Áo em xanh thiên thanh nghe lòng mình rộn ràng
Bóng chiều vàng dần tàn
Mắt em đen long lanh tóc huyền vạn lời thề
Hương nguyền vương vấn ngày xanh
Tháng với năm trôi trên dòng đời miệt mài
Anh vẫn tìm lại ngày nào
Vẫn ngỡ dáng em đang qua đang qua thềm anh nghe lòng mình xôn xao Mây chiều còn buồn vương nắng vàng
Tim này ngàn đời vẫn ngỡ ngàng em đi
Bây giờ mình xa nhau muôn phương
Hương thề còn theo mây vương
vương
Ly biệt lưu luyến ngày xanh
Nhớ nhau qua trăng sao
Hương tình còn ngạt ngào tâm hồn còn rạt rào
Viết lên đây dư âm những ngày mình mặn nồng
Tâm tình gửi đến ngàn sau
Lơì/Thơ : NGuyễn Thanh Cảnh
Phải nhớ lời mẹ dặn đó...chứ không thì..lưu luyến... để rồi..vương vương..nỗi buồn...nhớ ai (gơí HACT)
Chào các chị,
Dạo này không ghé thăm các chị được vì bỏ quên chìa khoá ở trong tủ sắt, rồi bỏ quên số bí mật để mở tủ sắt. Sáng nay thấy có nhiều người gạ cho ăn cà-dem? nên bỗng nhiên trí óc chợt sáng ra, thế có lạ không cơ chứ!
Nhất Tuấn viết như thế này:
"Trẫm" Nhớ Ái Khanh Không
Chỉ tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh hoài
Anh quảng cáo và ‘tô mầu’ giỏi thế”
Hỏi ai còn nỡ khất hẹn ngày mai
Chỉ tại anh nên trờì thu đổi gió
Mimosa … phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi... ô kìa
Chỉ tại anh, em về nhà
không ngủ Trằn trọc hoài, thao thức suốt một đêm
Và bỗng thấy hình như là thoáng nhớ
Đến một người không biết lạ hay quen
Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn consigne (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)
Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Bà giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này “Trẫm”… nhớ… Ái khanh không