Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Gánh Hàng Hoa  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 23 24 25 26 27 ... 173
Send Topic In ra
Gánh Hàng Hoa (Read 199400 times)
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #360 - 26. Oct 2009 , 15:36
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





E_Jockey xin mời quý vị thưởng thức.





...

Nhạc Phẩm # 105

Rainy Days & Mondays - The Carpenters


Talking to myself and feeling old

Sometimes I'd like to quit

Nothing ever seems to fit

Hanging around, nothing to do but frown

Rainy days and mondays always get me down



What I've got they used to call the blues

Nothing is really wrong

Feeling like I don?t belong

Walking around some kind of lonely clown

Rainy days and mondays always get me down



Funny but it seems I always wind up here with you

It?s nice to know somebody loves me

Funny but it seems that it's the only thing to do

To run and find the one who loves me



(*) what I feel is come and gone before

No need to talk it out

We know what it's all about

Hanging around, nothing to do but frown

Rainy days and mondays always get me down



Funny but it seems that it's the only thing to do

Run and find the one who loves me



Repeat (*)



Hanging around, nothing do to but frown

Rainy days and mondays always get me down.





thanks.gif









Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #361 - 26. Oct 2009 , 19:36
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





E_Jockey xin mời quý vị thưởng thức.





...

Nhạc Phẩm # 106

Một Lần Miên Viễn Xót Xa


Tác giả: Nguyễn Đức Thành

Thưa mẹ, con là người Việt Nam
Luân lưu từ giòng máu điêu tàn
Thưa mẹ, con là người da vàng
Màu da của kiếp lầm than.

Quê hương ta vùng vẫy ngang tàn
Huế, Sài Gòn, Hà Nội những vết tích tan thương
Mậu Thân Mùa Hè đỏ lửa, đại lộ Kinh Hoàng
Con nhớ mãi trong lòng con bất diệt.

Rồi những ngày miệt mài trong giấc ngủ say
Ba mươi, ngày ấy tháng tư xưa, lòng con nước lụt
Trời mưa lũ, phố cũ tình xưa, bó rủ tan hoang.

Có một ngày, một ngày nào con sẽ xa
Xa kinh kỳ, hoa lệ lũ hoang ma
Tràng Tiền, mấy nhịp con vẫn nhớ
Thiên Mụ bao tầng, con chẳng quên.

Sài Gòn đó, từng con phố nhỏ
Mỗi dặm đường hàng vạn dấu chân con
Nha Trang, Đà Nẵng trời thơ mộng
Nhưng chẳng bao giờ con muốn quên.

Giờ đây, mỗi đứa con lạc loài mỗi nẽo
Đứa London (Cali), đứa Paris, đứa đèo heo gió hút
Gặp nhau từng hàng lệ xót xa, buông những câu chào
Đôi ba sinh ngữ, Bonjour, Au revoir, Hello, Good bye
Con ôm đầu chua xót đắng caỵ

Thưa mẹ, thưa mẹ, thưa mẹ, quê hương mình
Đã chết rồi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ Việt Nam ơi




thanks.gif









Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #362 - 26. Oct 2009 , 19:41
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





E_Jockey xin mời quý vị thưởng thức.





...

Nhạc Phẩm # 107

Sỏi Đá Buồn Tênh


Tác giả: Nhật Ngân

Đôi khi ta thấy ta như viên đá cuội lăn trên đường
Nhìn dòng đời vô tình đi qua, hạt bụi nào vô tình bôi xoá
Đôi khi ta nghĩ mình ôi nhỏ bé như hạt sương treo đầu cành

Đôi khi ta thấy ta như bong bóng nhẹ bay lên trời
Nhìn cuộc đời như trò trẻ chơi, nhìn cuộc đời như tuồng sân khấu
Đôi khi ta nghĩ mình như hạt cát trong biển khơi, ôi phù du

Còn lại em, còn lại em ôi phương trời phiêu lãng
Mai xa xăm áo em bay, ôi khuất lấp mây trời
Vòng tay xanh, vòng tay xanh, ôi vòng tay đã mỏi
Tiếng hát nào, tiếng hát nào, bây giờ chỉ còn những âm xưa

Đôi khi ta thấy ta như con bướm lạ bay vô vườn
Rồi dật dờ trên ngàn muôn hoa, rồi lặng lờ im lìm trong lá
Đôi khi ta nghĩ mình như là đá, ôi buồn tênh.




thanks.gif








Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #363 - 26. Oct 2009 , 19:44
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm



...

Good Night !


Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #364 - 26. Oct 2009 , 20:16
 
Mytat wrote on 26. Oct 2009 , 19:41:


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





E_Jockey xin mời quý vị thưởng thức.





...

Nhạc Phẩm # 107

Sỏi Đá Buồn Tênh


Tác giả: Nhật Ngân

Đôi khi ta thấy ta như viên đá cuội lăn trên đường
Nhìn dòng đời vô tình đi qua, hạt bụi nào vô tình bôi xoá
Đôi khi ta nghĩ mình ôi nhỏ bé như hạt sương treo đầu cành

Đôi khi ta thấy ta như bong bóng nhẹ bay lên trời
Nhìn cuộc đời như trò trẻ chơi, nhìn cuộc đời như tuồng sân khấu
Đôi khi ta nghĩ mình như hạt cát trong biển khơi, ôi phù du

Còn lại em, còn lại em ôi phương trời phiêu lãng
Mai xa xăm áo em bay, ôi khuất lấp mây trời
Vòng tay xanh, vòng tay xanh, ôi vòng tay đã mỏi
Tiếng hát nào, tiếng hát nào, bây giờ chỉ còn những âm xưa

Đôi khi ta thấy ta như con bướm lạ bay vô vườn
Rồi dật dờ trên ngàn muôn hoa, rồi lặng lờ im lìm trong lá
Đôi khi ta nghĩ mình như là đá, ôi buồn tênh.




thanks.gif










Tựa bài hát này làm em nhớ đến quán cà phê Sỏi Đá mà Thày CC , anh chi Lang Phương và em đã đến nghe ca nhạc sau khi ăn tối ở quán Nam Giao , phải công nhận quán rất dễ thương

Cám ơn chi, đã cho nghe bài hát này 

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #365 - 26. Oct 2009 , 20:38
 
Mytat wrote on 25. Oct 2009 , 09:37:


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm




moclan List Nhạc Sưu Tầm moclan

...

1-
  Nhạc Phẩm Mộng Dưới Hoa- Phạm Đình Chương
Tiếng hát Tuấn Ngọc 
2
Nhạc Phẩm Chùm Hoa Phượng Nhỏ - Bắc Sơn 
Tiếng hát Yến Thanh
3
Phượng Hồng - Đổ Trung Quân- Tiếng hát Vũ Khanh
4
Tuyển Tập Tiếng hát Hiếu Thuận 
5
Tuyển Tập Tiếng hát Vũ Việt Thắng và Hồ Thu Hà
6
Tuyển Tập Tiếng hát Ngọc Đức
7
Tuyển Tập Tiếng hát Phi Hải
8
   Mơ Hoa-Hoàng Giác - Tiếng hát Trần Thái Hòa
9
   Mưa Rơi-Ưng Lang - Tiếng hát Thanh Hà
10
  Hái Hoa-Hoa Thơm Bướm Lượn - Phạm Duy 
Tiếng hát Ái Vân
11
    Cô Hàng Nước - Vũ Minh - Tiếng hát Trần Thái Hoà
12
   Bướm Trắng - Anh Bằng - Tiếng hát Ý Lan
13
   Cô Hái Mơ - Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát Vũ Khanh
14
   Cây Đàn Bỏ Quên -  Phạm Duy - Tiếng hát Tuấn Ngọc
15
   Gợi Giấc Mơ Xưa -  Lê Hoàng Long
Tiếng hát Anh Khoa & Gia Huy
16
   Triệu Đoá Hoa Hồng -  Nhạc Nga - Tiếng hát Gia Huy
17
   Đồng Xanh -  Lê Hựu Hà
Tiếng hát Trung Hành &Tuấn Dũng
18
   Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ - Phạm Duy - Tiếng hát Vũ Khanh
19
   Cô Láng Giềng - Hoàng Quý - Tiếng hát Quang Dũng
20
   Hoa Học Trò - Anh Bằng - Tiếng hát Duy Quang & Ngọc Lan
21
   Nụ Tầm Xuân - Phạm Duy - Tiếng hát Vũ Khanh & Ý Lan
22
   Đố Ai - Phạm Duy - Tiếng hát Vũ Khanh & Ý Lan
23
   Cánh Bướm Vườn Xuân - Phạm Duy - Tiếng hát Kiều Nga
24
   Hoa Tím Bằng Lăng - Hoàng Trang - Tiếng hát Trường Vũ
25
   Hương Xưa- Cung Tiến - Tiếng hát Lệ Thu
26
   Niệm Khúc Cuối - Ngô Thuỵ Miên - Tiếng hát Khánh Ly
27
   Tình Xưa - Diệu Hương - Tiếng hát Quang Dũng
28
   Bạn Cùng Tôi - Dương Thiệu Tước 
Tiếng hát cô Hiếu Tâm -Hiếu Thuận và ??
29
   Trả Lại Em Yêu- Phạm Duy và Khi Người Yêu Tôi Khóc -Trần Thiện Thanh
Tiếng hát Vũ Khanh và Ý Lan
30
  Mùa Thu Trong Mưa- Trường Sa - Tiếng hát Minh Tuyết
31
   Tiếng Xưa- Dương Thiệu Tước - Tiếng hát Mai Hương
32
   Nước Mắt Mùa Thu- Phạm Duy - Tiếng hát Lệ Thu
33
   Màu Tím Hoa Sim - Hữu Loan - Tiếng ngâm thơ Quốc Anh
34
   Những Đồi Hoa Sim - Dzũng Chinh - Tiếng hát Như Quỳnh
35
  Ngày Đó Chúng Mình - Phạm Duy - Tiếng hát Khánh Ly 
36
   Nha Trang Ngày Về - Phạm Duy - Tiếng hát Thanh Hà
37
   Em Hiền Như Masouer - Phạm Duy - Tiếng hát Elvis Phương
38
   Nghìn Trùng Xa Cách - Phạm Duy - Tiếng hát Thái Thanh
39
   Mộng Sầu - Trầm Tử Thiêng - Tiếng hát Vũ Khanh
40
   Nương Chiều - Phạm Duy - Tiếng hát Đức Tuấn
41
   Nhạt Nắng - Xuân Lôi - Tiếng hát Thanh Thuý
42
   Tiếng Sáo Thiên Thai - Phạm Duy
Tiếng hát Khánh Hà , Lưu Bích và Thuý Anh
43
Tiếng Sáo Thiên Thai
Tiếng Xưa
44
   Con Đường Tình Ta - Phạm Duy - Tiếng hát Ý Lan
45
   Nắng Chiều  - Lê Trọng Nguyễn -Tiếng hát Thanh Hà
46
   Kỷ Vật Cho Em  - Phạm Duy -Tiếng hát Thái Thanh
47
   Trăng Tàn Trên Hè Phố - Phạm Thế Mỹ
Tiếng hát Hoàng Oanh
48
   Hồ Như  - Hoàng Quốc Bảo -Tiếng hát Khánh Ly
49
Chị Tôi - Trọng Đại -Tiếng hát Ý Lan
50
Đêm Nguyện Cầu  - Lê Minh Bằng -Tiếng hát Nguyễn Hưng
51
Biển Mặn - Trần Thiện Thanh -Tiếng hát Nhật Trường
52
   Biệt Kinh Kỳ - Minh Kỳ - Tiếng hát Sĩ Phú
53
Mười Thương -  Phạm Đình Chương -Tiếng hát Tâm Đoan
54
   Xin Còn Gọi Tên Nhau - Trường Sa - Tiếng hát Lệ Thu
55
Tuyết Trắng - Trần Thiện Thanh -Tiếng hát Sĩ Phú
56
   Thu Sầu  - Lam Phương -Tiếng hát Quang Dũng
57
   Cúc Hiên Vàng - Nguyễn Đình Toàn -Tiếng hát Khánh Ly
58
   Tình Thiên Thu - Bạch Cúc -Tiếng hát Hiếu Thuận
59
   Chuyện Tình Không Suy Tư - Tâm Anh -Tiếng hát Thiên Kim
60
   Hoa Biển - Trần Thiện Thanh -Tiếng hát Nhật Trường
61
   Bản Tình Cuối - Ngô Thuỵ Miên
Tiếng hát Ngọc Lan & Nguyên Tuấn
62   
Nổi Lòng Người Đi - Anh Bằng -Tiếng hát Vũ Khanh
63
   Chàng Là Ai - Nguyễn Hữu Thiết -Tiếng hát Mỹ Thể
64
   Em Vẫn Mơ Một Ngày Về - Nguyệt Ánh
Tiếng hát Nguyệt Ánh
65
   Hoa Trinh Nữ - Trần Thiện Thanh -Tiếng hát Nhật Trường
66
   Con Thuyền Không Bến - Đặng Thế Phong
Tiếng Đàn Bầu Phạm Đức Thành
67
   Ngậm Ngùi- Phạm Duy -Tiếng hát Quang Dũng
68
   Hoa Rụng Ven Sông - Phạm Duy
Tiếng hát Vũ Khanh và Ngọc Lan
69
   Người Tình Không Chân Dung - Hoàng Trọng
Tiếng hát Khánh Ly
70
Mộng Về - Hà Thúc Sinh -Tiếng hát Khánh Ly
71
   Về Đây Nghe Em- Trần Quang Lộc -Tiếng hát Tuấn Ngọc
72
   Mặt Trời Đen -  Nguyễn Trung Cang -Tiếng hát Elvis Phương
73
   Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng -  Phạm Duy -Tiếng hát Sĩ Phú
74
   Lá Đổ Muôn Chiều -  Đoàn Chuẩn -Tiếng hát Tuấn Ngọc
75
   Riêng Một Góc Trời -  Ngô Thuỵ Miên -Tiếng hát Tuấn Ngọc
76
Tuổi Mười Ba - Ngô Thuỵ Miên - Tiếng hát Hiếu Thuận
77
   Khi Xưa Ta Bé - Phạm Duy
Tiếng hát Nguyễn Hưng và Kỳ Duyên
78
   Bánh Xe Lãng Tử - Trọng Khương - Tiếng hát Duy Quang
79
   Ru Tình - Trịnh Công Sơn - Tiếng hát Quang Dũng
80
   Tóc Mây - Phạm Thế Mỹ - Tiếng hát Sĩ Phú
81
   Tôi Muốn Làm Cánh Chim Trời  - Tiếng hát Ngọc Lan
82
   Sans Toi  - Tiếng hát Isabelle Boulay
83 
Lòng Mẹ - Y Vân - Tiếng hát Giao Linh
84
   60 Cuộc Đời - Y Vân - Tiếng hát Hùng Cường
85
   Buồn - Y Vân - Tiếng hát Ngọc Lan
86
   Stuck On You  - Tiếng hát Lionel Richie
87
   Hello  - Tiếng hát Lionel Richie
88
   We Are The World - Michael Jackson
89
   Con Đường Tôi Về - Lê Tín Hương - Tiếng hát Ngọc Lan
90
   Thuyền Hoa - Phạm Thế Mỹ
Tiếng hát Sơn Ca và Phương Lam 
91
   Dòng Lệ Dòng Mưa - Lê Tín Hương - Tiếng hát Thanh Hà
92
   Giòng Lệ Khô - Lê Tín Hương - Tiếng hát Quang Dũng
93
   Đoá Hoa Vô Thường - Trịnh Công Sơn - Tiếng hát Khánh Ly.
94-
  La Femme De Mon Ami  - Tiếng hát Enrico Macias
95
   To All The Girls I've Love Before
Tiếng hát Julio Iglesia & Willie Nelson
96
   Lady  - Tiếng hát Kenny Rogers
97
   Hồn Bướm Mơ Tiên - Mai Trường - Tiếng hát Nhật Trường
98 
Lời Gọi Chân Mây - Lê Uyên Phương - Tiếng hát Hiếu Thuận
99
   Một Ngày Nào Cho Tôi Gặp Lại Anh - Vũ Thành An
Tiếng hát Khánh Hà.
100
   Lời Thiên Thu Gọi - Trịnh Công Sơn
Tiếng hát Khánh Ly
101
   Vắng Bóng Người Yêu ( Après Toi) - Phạm Duy
Tiếng hát Kiều Nga
102
Những Ngày Thơ Mộng - Hoàng Thi Thơ
Tiếng hát Hiếu Thuận




thanks.gif





thanks.gif thanks.gif thanks.gif chị Tất Mỹ đã làm cái list này em cũng đã dự định đề nghị chị mần cái list như vậy để dễ tìm kiếm và biết những bản nhạc nào đã được yêu cầu rồi hehehehhehe

Chúc chị ngủ ngon !!!!!

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuyet_ngo
Gold Member
*****
Offline



Posts: 912
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #366 - 27. Oct 2009 , 01:16
 
Mytat wrote on 20. Oct 2009 , 13:50:


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





Theo lời yêu cầu của bạn Tuyết Ngô (LVD_75)  ...


E_Jockey mời quý vị thưởng thức.



[font=Times New Roman]


...




thanks.gif thanks.gif thanks.gif E_Jockey nhiều lắm đã cho TN & mọi người  nghe bản nhạc hay này!
Wow! GHH_CCH phát đạt quá hà! chỉ có một tuần mà xây đên chục tầng lầu cao chót vót, làm TN phải chạy lên chạy xuống đến phờ râu lại còn phải đợi chờ nữa (vì cái PC cổ lổ sĩ già nua rùa bò của TN chomachit chomachit) cho nên đến giờ mới tìm thấy "cái post tuần trước" để đáp lễ đây nì! hihihi! tuy trễ nhưng có còn hơn không ha!  thanks.gif smflower thanks.gif tulip_tim thanks.gif  tulipvang tulipvang tulipvang
Hoa hồng đẹp quá cám ơn chị EmWhy & E_Jockey đã chu đáo làm hài lòng khách,em xin tặng bình hoa cảm tạ  roses45 roses45

TN
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #367 - 27. Oct 2009 , 09:32
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm



...

Good Tuesday Morning
(Oct-27-2009)


Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #368 - 27. Oct 2009 , 09:51
 
Phuong_Tran wrote on 26. Oct 2009 , 20:38:
thanks.gif thanks.gif thanks.gif chị Tất Mỹ đã làm cái list này em cũng đã dự định đề nghị chị mần cái list như vậy để dễ tìm kiếm và biết những bản nhạc nào đã được yêu cầu rồi hehehehhehe

Chúc chị ngủ ngon !!!!!

PTr



Em ơi,

. Smiley.. hihihi.. như vậy là 2 chị em mình hạp ý của nhau  votay,  cái list nhạc @ trang 24, vài ngày chị sẽ update nó 1 lần.

Tánh chị thì ngăn nắp, phải đâu ra đó, nên khi chị thấy mình post nhiều.. là tự động chị phải sắp xếp, và làm list này list nọ. Wink

Chị biết em bận rộn đi thăm khắp mọi nơi trong sân trường nên chị mổi tối phải say good night để cho em biết chị off line và chuẩn bị đi khò...  sleepy1001

Bây giờ thì chị đã về nhà nên mọi sinh hoạt hằng ngày lại phải vào schedule , không như đi trip thì rãnh rổi và vào các diển đàn sinh hoạt nhiều với các bạn..(.. chị theo lối trị gia  rồi.. thì mới đi tề thiên hạ.. Tongue) có nghĩa là đi từ trong ra ngoài.... ( con người có ngăn nắp mà lỵ ... Grin Grin.)

...cho nên có gì em muốn nói gì với chị, thì cứ tự tiện viết trong trang này, rồi khi chị rãnh chị sẽ hồi âm ngay cho em...dance3.

Cám ơn em  pinkrose thăm hỏi chị mọi ngày.

Thân mến,
TM tulipvang
 
Back to top
« Last Edit: 27. Oct 2009 , 10:41 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #369 - 27. Oct 2009 , 10:57
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm



...
...
...


Nhạc tiền chiến: khởi đầu của ca khúc phổ thông Việt Nam




Jason Gibbs -Nguyễn Trương Quý dịch

 
Trong thế kỷ 19, Việt Nam bắt buộc phải đương đầu một cách bất khả kháng với thế giới phương Tây. Trước những ảnh hưởng ngày càng tăng của nước ngoài, những tầng lớp tinh hoa, lập pháp và quan lại vận hành một cách tù túng quan điểm Nho giáo cho rằng với văn hoá cao quý, sự văn minh và cách ứng xử chính danh của mình, họ có vị thế về đạo đức đánh bại bất cứ kẻ thù nào. Quan điểm đó đã bị phá vỡ với chuỗi những thắng lợi của quân đội Pháp, mà đỉnh điểm là sự thất thủ thành Hà Nội năm 1873 và 7000 lính hộ thành Việt Nam bị thua trước 200 lính Pháp được trang bị tốt hơn nhiều. Vào lúc thế kỷ mới đến, nước Pháp đã đặt Việt Nam dưới quyền cai trị của mình và nhanh chóng mở các vùng đặc quyền kinh tế và văn hoá.

Vào lúc người Việt Nam bắt đầu chống lại người Pháp, cách nhìn đầu tiên của họ đối với kẻ thực dân là những kẻ dã man, nhưng theo thời gian họ nhận ra sức mạnh quân sự và sự giàu có về kinh tế của phương Tây vượt xa hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng ra trước đó. Ngày càng có nhiều người Việt Nam tin rằng chỉ có một cách để Việt Nam có thể thoát khỏi tình trạng nô lệ là học tập những cách thức phương Tây. Thế kỷ mới bắt đầu, trong khi nhiều nhà Nho già thu mình khép kín, thì có một tầng lớp người Việt ít ỏi bắt đầu điều chỉnh việc tiếp xúc văn hoá ngoại lai bằng cách học tiếng Pháp và chữ quốc ngữ. Họ bắt đầu dịch, từ những tư tưởng Tây phương của các nhà triết học cho đến những phương pháp nông nghiệp, sang tiếng Việt. Vào những năm 1920 và 1930 việc biết chữ trở nên mở rộng, nhờ vào sự phổ biến của chữ quốc ngữ và sự nảy nở của văn học [1] .

Sau Thế chiến thứ nhất, các nhà kinh doanh Pháp bắt đầu khai thác rất mạnh, tạo nên sự bùng nổ kinh tế, dẫn đến thúc đẩy sự phát triển và tác động của tư tưởng Tây phương. Những năm 1920 được xem như thập niên mà Việt Nam bắt đầu phá bỏ truyền thống Nho giáo cuối cùng của mình và đi theo tư tưởng Tây phương. Một minh hoạ của điều này có thể thấy trong câu chuyện của nhạc sĩ Phạm Duy kể về người cha của ông là Phạm Duy Tốn, người được coi như nhà tiên phong của truyện ngắn Việt Nam hiện đại. Phạm Duy Tốn sinh năm 1881, tốt nghiệp trường thông ngôn, làm việc ở Ngân hàng Đông Dương, là một nhà báo và có mặt trong nhiều việc hợp tác kinh doanh nhỏ khác. Ông cũng thuộc thế hệ đầu tiên dám bước tới chống lại truyền thống bằng việc cắt bỏ búi tóc để trở thành một quý ông phong nhã và cũng đã mặc đồ Âu. Ông chết khi còn trẻ, năm 1924, con trai ông là Phạm Duy nhớ lại khi đó là điều mà bà nội cho rằng ông bị nguyền rủa vì việc cắt tóc. Người cha thuộc thế hệ đã tiến những bước đầu tiên phá vỡ truyền thống, Phạm Duy và những người cùng thời đã được chuẩn bị và hăm hở đón nhận thế giới hiện đại [2] .

Neil Jamieson mô tả thế hệ này là “một lực lượng xã hội nắm lấy những cách thức sáng tạo bằng ảnh hưởng dựa trên những kỹ năng mới mẻ và hiện đại… Ở những trung tâm thành thị vào những năm 1930, đặc biệt là Hà Nội, có một cuộc biến động gấp gáp bất ngờ và tự giác để thay thế cái cũ bằng cái mới, để Âu hoá, để hiện đại” [3] . Bằng sự phổ biến của những tiểu thuyết Tây phương, một nền văn học quốc ngữ lãng mạn mạnh mẽ đã nổi lên vào năm 1925 và lan rộng, lớn mạnh vào những năm 1930. Cùng lúc đó, trường mỹ thuật, tức trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương được mở ở Hà Nội, báo trước một xu thế mới của hội hoạ ảnh hưởng Tây phương. Đây chính là bối cảnh để “nhạc tiền chiến” ra đời.

Như Bruno Nettl đã ghi nhận, lần tiếp xúc đầu tiên là những nền văn hoá không phải phương Tây có được với âm nhạc Tây phương là thông qua nhạc nhà thờ và nhạc quân đội. Việt Nam cũng không phải là một ngoại lệ. Nhà thờ Công giáo khuyến khích âm nhạc kiểu tây phương và cũng hướng đến việc đào tạo ra những nhạc sĩ. Các ban nhạc lính cũng huấn luyện nhạc sĩ Việt. Trong lúc ban đầu âm nhạc được trình diễn cho người Tây và bởi những người Tây, nhưng sau đó thì càng nhiều người Việt tham gia trong những hoạt động như thế [4] .

Trong những năm sau Thế chiến thứ nhất, những bài hát ái quốc của Pháp như La Marseillaise hay La Madelon trở nên phổ biến ở Việt Nam. Những bài hát này được nghe lần đầu ở Việt Nam trong những vở cải lương, một loại hình sân khấu ở miền Nam Việt Nam cuối những năm 1910 và những năm 1920. Những buổi biểu diễn như thế thường bao gồm hai dàn nhạc - một dàn nhạc cổ truyền, một dàn nhạc phương Tây, dàn nhạc sau trình diễn trong lúc nghỉ giải lao, cũng như trước và sau vở diễn. Những người hát xẩm sống nhờ vào việc chơi nhạc lấy tiền thù lao cũng xen lẫn những giai điệu Tây phương trong những tiết mục mang tính truyền thống của mình [5] .

Những bài hát Pháp trở nên tăng sức phổ biến hơn ở các đô thị do sự ảnh hưởng của kỹ thuật thu thanh. Những đĩa nhạc 78 vòng/phút và đài radio vẫn khó đến được với nhiều người vì sự đắt đỏ của chúng. Nhưng dù vậy, có những người tìm đến những đĩa nhạc quá khả năng tiền bạc của họ từ việc có thể nghe được những bài hát Pháp “a la mode” bằng cách tụ tập bên ngoài các cửa hàng đĩa nhạc. Tuy nhiên, những yếu tố mạnh nhất dẫn tới việc phổ biến bài hát Pháp là sự ra đời của vũ trường và phim nói vào đầu những năm 1930. Những ca sĩ của màn ảnh Pháp như Josephine Baker (hát J'ai Deux Amours [Hai mối tình ta] và Ma Petit Tonkinoise [Cô Bắc kỳ nho nhỏ của tôi]), Rina Kelly, và George Milton đều được biết đến rộng rãi. Tino Rossi nổi tiếng với những ca khúc của Vincent Scotto như bài La Marinella đã trở thành một hiện tượng được yêu thích đặc biệt, dẫn đến có hẳn một “Tino fan clubs" (hội ái mộ Ti-nô) [6] .


...

Ca sĩ Josephine Baker (1906-1975)

...

Ca sĩ Tino Rossi(1907-1983)


Những dấu ấn bản địa đầu tiên của ca khúc phổ thông theo phong cách Tây phương xuất hiện vào giữa những năm 1930, với một trào lưu mang tên “bài Ta theo điệu Tây”. Ban đầu là những từ thời thượng dùng trong những bài hát Pháp trở thành một tiêu chuẩn thời trang. Những lời thời trang mới được chuyển thành những tập sách mỏng, đăng trên báo và ở cuối những cuốn tiểu thuyết rẻ tiền. Công ty đĩa nhạc Beka đã thu thanh những bài hát này do hai nghệ sĩ cải lương Ái Liên và Kim Thoa trong những đĩa 78 vòng/phút. Trong nhiều trường hợp, những người đặt lời không thạo tiếng Pháp lắm dẫn tới việc lời Việt hầu như trái hẳn nghĩa với lời nguyên bản tiếng Pháp [7] .


...
Các nghệ sĩ cải lương Kim Xuân – Lan Phương – Ái Liên – Kim Chung thời những năm 1950 


Gần như mọi nhà phê bình đều cho rằng sự bắt đầu của bài hát hiện đại Việt Nam là một buổi trình diễn của Nguyễn Văn Tuyên với những tác phẩm nguyên bản vào ngày 9 tháng Sáu năm 1938 ở Hà Nội. Mặc dù một số tác giả đã viết ca khúc trước thời điểm này và thậm chí đã trình diễn chúng cho những hội nhóm bạn bè, nhưng buổi biểu diễn của Nguyễn Văn Tuyên đánh dấu lần công khai đầu tiên, có sự thẩm định dành cho những bài hát đầu tiên. Nguyễn Văn Tuyên sinh ra ở Huế, học âm nhạc Tây phương từ lúc còn trẻ, tự học những nguyên lý cơ bản từ những cuốn sách nhạc lý Pháp. Năm 1936, ông vào Sài Gòn và trở thành học viên người Việt duy nhất được kết nạp vào Hội Yêu nhạc Sài Gòn. Ông bắt đầu hát ca khúc Pháp và nhận được sự yêu thích từ phía báo chí và trên đài phát thanh. Năm 1937 ông xin được một số bài thơ của bạn bè và viết những bài hát đầu tiên của mình. Lần trình diễn thực sự đầu tiên những ca khúc ấy diễn ra ở Sài Gòn trong Hội Yêu nhạc. Thủ hiến Nam Kỳ Pages nghe ông hát tại đây và mời ông sang Pháp để tiếp tục công việc nghiên cứu âm nhạc của ông, nhưng Nguyễn Văn Tuyên đã từ chối vì lý do gia đình. Thay vào đó ông đề nghị và được đảm bảo có sự ủng hộ của Thủ hiến trong việc thực hiện một chuyến xuyên Việt để quảng bá loại nhạc mới này [8] .


...


Trong khi một số người đương thời đưa tin rằng buổi hoà nhạc ở Hà Nội của ông là một thành công có phần nhộn nhạo, do giọng Huế của Nguyễn Văn Tuyên và tiếng ồn của đám đông tấp nập, trào lưu tân nhạc này đã được nghênh đón bởi tờ báo có thế lực Ngày Nay, tờ này đã đăng một số sáng tác của Nguyễn Văn Tuyên cùng với tác phẩm của một số tác giả khác [9] . Ông cũng diễn lại ở Hải Phòng và Nam Định trước những khán giả nhiệt thành.

Hầu hết các nhạc sĩ thế hệ đầu của Việt Nam tiếp cận rất hạn chế đối với giáo dục âm nhạc Tây phương. Nhiều người giống như Nguyễn Văn Tuyên đã học từ những sách nhập môn nhạc lý của Pháp. Một số khác học qua những khoá học hàm thụ của Sinat hay Universelle gốc từ Pháp, học ở trường dòng, hay thông qua những bài học tư với thầy giáo người Pháp, Bạch Nga và Philippines. Người Pháp mở Viễn Đông Nhạc viện ở Hà Nội năm 1927 nhưng đóng cửa năm 1930 do suy thoái kinh tế toàn cầu. Những nhạc sĩ đầu tiên có khả năng nghiên cứu, trở thành thầy dạy cho những người đi sau [10] .

Những bài hát mới bắt đầu phổ cập khắp đất nước, nhưng đặc biệt phổ biến ở Hà Nội. Hai nhóm quan trọng truyền bá loại nhạc này được thành lập khoảng năm 1938: Myosotis (tên tiếng Pháp của Lưu Ly) với các nhạc sĩ Thẩm Oánh và Dương Thiệu Tước làm trưởng nhóm, và bộ ba Tricea với Văn Chung, Lê Yên và Doãn Mẫn. Cả hai nhóm đều viết, xuất bản và tổ chức các buổi biểu diễn những ca khúc của họ. Phạm Duy khi viết về Hà Nội thời thanh niên của mình, nhắc đến sự phổ biến của những ca khúc của những nhạc sĩ trên cùng với của Lê Thương, Văn Cao ở Hải Phòng và Đặng Thế Phong ở Nam Định [11] .

   
...Nhạc sĩ Thẩm Oánh 1941   ...Nhạc sĩ Dương Thiệu Tước   ...Nhạc sĩ Phạm Duy 1944 



Trong hồi ký của mình, Phạm Duy kể về những công việc của ông, đầu tiên như một nhà quản lý, nhưng sớm trở thành một ca sĩ hát những bài mới trong gánh cải lương Đức Huy vào năm 1944 và 1945. Trưởng gánh hát biết được ông có thể hát và chơi guitar, vì vậy ông thêm vào trong chương trình để Phạm Duy hát vào những lúc nghỉ giữa các màn. Việc này tạo cơ hội cho ông công bố những ca khúc mới khắp đất nước. Ông gặp các nhạc sĩ mới ở hầu hết các đô thị dọc đường, và thường nhận thấy lời đã được hát ra từ miệng người hâm mộ trước khi ông mang ra trình diễn, những người đặc biệt yêu thích trào lưu tân nhạc này [12] .

Trong những năm 1940, có một số lớn những ca khúc yêu nước được sáng tác, hầu hết dựa trên thể hành khúc và nhạc của những ban quân nhạc Pháp. Đảng Cộng sản nhận thấy giá trị tuyên truyền của những ca khúc như vậy từ rất sớm. Năm 1926 họ đã dịch Quốc tế ca ra tiếng Việt, và vào năm 1930 họ dùng những bài hát cách mạng đầu tiên trong việc xây dựng lực lượng [13] . Những ca khúc được phổ biến rộng rãi nhất là từ nhóm Đồng Vọng của Hoàng Quý và nhóm Tổng hội Sinh viên của Lưu Hữu Phước từ những năm 1940. Trong thời gian này, một số nhạc sĩ của ban Lưu Ly và Tricea cũng đóng góp những ca khúc yêu nước. Trào lưu này là một phần của sự phản kháng lại văn chương và ca khúc ướt át lãng mạn quá mức; trào lưu phát huy được sức mạnh của mình trong chương trình Hướng đạo sinh và từ phong trào thể dục thể thao được lập ra do chính phủ Vichy Pháp trong hoàn cảnh Nhật đã xâm chiếm Việt Nam. Thanh niên có tinh thần yêu nước cũng tổ chức những cuộc đi bộ và đi xe đạp đường dài du khảo về những di tích lịch sử [14] .

Mặc dù hầu hết chúng không được ghi âm hay trình diễn trên sân khấu âm nhạc ngày nay, những bản hành khúc và bài ca ấy đã gây một ấn tượng mạnh mẽ lúc đó trong số những người Việt Nam đang khao khát độc lập cho đất nước mình. Ca khúc Tiến quân ca của Văn Cao năm 1945 đã trở thành quốc ca của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Tiếng gọi thanh niên của Lưu Hữu Phước với việc đổi lời một số chỗ, đã trở thành quốc ca sau này của Nam Việt Nam với tên gọi Tiếng gọi sinh viên. Một tác giả quan trọng khác của trào lưu này là Đỗ Nhuận đã viết những ca khúc đầu tiên trong một nhà lao Pháp [15] .

   
...Văn Chung  ...Lê Yên ...Doãn Mẫn

   
...Đặng Thế Phong ...Nguyễn Xuân Khoát ...Lê Thương
   
...Lưu Hữu Phước ...Văn Cao ...Hoàng Quý 

...Đỗ Nhuận   



Cả hai dòng ca khúc lãng mạn và ca khúc yêu nước tiếp tục cho đến năm 1954 khi Hiệp định Geneva chia đất nước làm hai miền. Từ năm 1946, nhiều nhạc sĩ đã lên chiến khu và viết ca khúc kháng chiến của Việt Minh chống Pháp. Trong vùng đô thị Pháp tạm chiếm, cả hai dòng nhạc yêu nước và lãng mạn tiếp tục được trình diễn trên đài phát thanh, trong vũ trường và quán rượu. Năm 1950, tạp chí Việt Nhạc của đài phát thanh Hà Nội đã xuất bản một danh mục hơn 300 ca khúc Việt Nam họ đã phát thanh gồm cả những bài hát lãng mạn và những bài hát mới được sáng tác dành cho những người lính kháng chiến trong rừng núi. Vào lúc chấm dứt hoạt động vào năm 1954, họ đã phát thanh được hơn 2000 bài của hơn 300 tác giả [16] .

Trong khi trào lưu của những ca khúc ảnh hưởng Tây phương mới đã châm được chất cháy khắp các đô thị và trong giới thanh niên có học, nó lại không được các trí thức phong kiến cũ ưa thích và bị họ chống đối, cũng như bị những người dân nghèo và nông dân bỏ qua [17] . Một nhà phê bình đương thời viết năm 1942 trong tạp chí tiếng Pháp Indochine như sau:


Thanh niên thành phổ và các tỉnh lỵ, nhất là các sinh viên, hoàn toàn làm ra vẻ như đó là những bài hát của nước mình và chỉ mê hoặc chạy theo những bài hát của Tây. Họ sợ bị xem như kỳ cục, hay là kẻ thộn nếu ngâm nga những bài dân ca Việt Nam của họ.


Ông ta buộc tội:


... phim ảnh và nhạc Pháp, hoạt động hướng đạo với những bài hát vui vẻ của mình, âm nhạc của những nước láng giềng, và cuối cùng những bài hát được chính những nghệ sĩ của chúng ta sáng tác sẽ làm mất đi những bài hát cũ [18] .


Mặc dù có sự báo động như thế, một số lớn nhạc sĩ của những bài tân nhạc đã nghiên cứu nhạc cụ cổ truyền khi họ còn nhỏ. Nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, một trong những người Việt Nam đầu tiên tiếp thu giáo dục âm nhạc Tây phương, đã dành một phần lớn trí lực cho việc ký âm và nghiên cứu dân ca Việt Nam, như hát chèo, một loại hình ca kịch phổ biến của miền Bắc, và hát ả đào, một lối hát thính phòng truyền thống tao nhã. Phạm Duy rất nổi tiếng về nghiên cứu dân ca và là một tác giả của nhiều bài dân ca mới [19] .

Cái tên sớm nhất của thể loại mới này là nhạc cải cách [20] . Một lý do để “cải cách” là vị trí thấp kém của âm nhạc ở Việt Nam. Từ thời phong kiến người ta đã gọi giới trình diễn bằng cụm từ “xướng ca vô loại”. Để tránh khỏi những đánh giá như thế từ xã hội, những người Việt có học thức thường thưởng thức nhạc thính phòng ở tư gia, gọi là nhạc tài tử. Thẩm Oánh mô tả nhóm Lưu Ly của mình như là một hội tài tử như thế, rõ ràng là nhằm tránh những tiếng chê trách mà xã hội gán cho những người biểu diễn chuyên nghiệp [21] . Trước buổi biểu diễn của Nguyễn Văn Tuyên năm 1938, những nhạc sĩ khác có lẽ đã do dự trong việc giới thiệu những bài hát của mình vì tiếng tiêu cực đó. Nguyễn Văn Tuyên có khả năng đi vòng qua khó khăn này bởi vì có Thủ hiến Pháp hỗ trợ.

Thẩm Oánh, năm 1952, khi phát biểu về sự “tiến hoá” của âm nhạc Việt Nam đã đề nghị khán giả của mình quan tâm đến địa vị cao hơn của âm nhạc và sự phát triển của những hình thức âm nhạc mới ở Âu, Mỹ và những nước láng giềng châu Á. Nhấn mạnh vào việc âm nhạc như một thứ căn bản để xác định mức độ trí tuệ của người dân, ông khẳng định tầm quan trọng của trào lưu tân nhạc để phát triển âm nhạc Việt Nam đến mức có thể đem lại sự kính trọng cho đất nước [22] .

Trong những năm gần đây, những ca khúc này được gọi là nhạc tiền chiến. Tên gọi này có thể được sinh ra phỏng theo tên thơ tiền chiến, dùng ở Nam Việt Nam sau 1954. Mặc dù các nhà nghiên cứu lịch sử âm nhạc Việt Nam cho thời kỳ nhạc tiền chiến chấm dứt vào năm 1946 hay 1947 khi bắt đầu cuộc chiến tranh với người Pháp, một số ca khúc tiếp tục thể loại này vẫn được viết cho đến 1954 [23] . Trong khi chúng tiếp tục tìm được một tầng lớp khán giả ái mộ ở miền Nam, những bài hát nhạc tiền chiến mặc dù không bị cấm một cách rõ ràng nhưng vắng bóng khỏi sân khấu và làn sóng phát thanh miền Bắc từ 1954 cho đến tận những năm 1980.

Một số nhạc sĩ miền Nam tôi đã gặp và hỏi họ về sự thông dụng của cái tên “nhạc tiền chiến”. Một người đã hỏi “cuộc chiến nào? Chúng tôi phải chiến đấu quá nhiều cuộc chiến tranh”. Một sự hiệu đính mang tính chính thống tôi nghe được, gọi những bài hát này là “dòng âm nhạc lãng mạn trước Cách mạng tháng Tám” [24] . Nhưng dù gọi ra sao, những bài hát này tiếp tục phổ biến trong người Việt, cả ở ngoài nước và ở Việt Nam, đặc biệt trong số thế hệ lớn tuổi hơn. Chúng được biểu diễn khá đều đặn ở phòng nhạc Hội Nhạc sĩ Việt Nam ở Hà Nội dưới tên gọi Nhạc trữ tình. Năm 1994 Hội Nhạc sĩ đã có một chương trình kỷ niệm “Nửa thế kỷ bài hát Việt Nam”, những bài hát này đã được giới thiệu rất trân trọng [25] .

Những bài hát nhạc tiền chiến mang trong đó một không khí hoài hương, có lẽ là tình quê hương của một thời kỳ Việt Nam vẫn còn thống nhất, thời kỳ trước khi 20 năm chiến tranh. Sau 1954, đất nước chia làm hai miền với hai chế độ khác nhau hoàn toàn. Vào lúc này một số tác giả nhạc tiền chiến đã vào Nam, và một số khác ở lại miền Bắc. Hầu hết các tác giả ở miền Bắc ngừng sáng tác theo lối cũ hoặc hướng đến sáng tác phục vụ chế độ và cổ vũ xây dựng đất nước, đấu tranh cách mạng. Những nhạc sĩ ở miền Nam tiếp tục viết những bài hát lãng mạn. Từ khi Việt Nam thống nhất vào năm 1975, văn hoá đất nước tiếp tục phân chia giữa trong nước và những cộng đồng hải ngoại. Vào thời điểm đó, nhiều tác giả đã di cư đến những nước phương Tây như Mỹ, Úc, châu Âu… Cho dù những khác biệt giữa hai cộng đồng còn tiếp tục đến nay, nhạc tiền chiến là một trong số ít những thể loại ca khúc phổ thông được nghe thấy cả trên sân khấu ở trong nước cũng như ở hải ngoại.


Tài liệu tham khảo:

Doãn Mẫn. 1984. Góp phần tìm hiểu sự hình thành nền âm nhạc cải cách Việt Nam, Hà Nội: Viện Âm Nhạc.

Đào Trọng Từ. 1984. "Renaissance of Vietnamese Music," in Essays on Vietnamese Music, Đào Trọng Từ, Huy Trân and Tú Ngọc, ed. Hanoi: Foreign Languages Publishing House, 96-161.

Gibbs, Jason. 2003-2004. "Our Songs, the West's Songs: The Introduction of Western Popular Song in Vietnam before 1940" (Bài Ta, Bài Tây: Sự giới thiệu của ca khúc phổ thông Tây phương ở Việt Nam trước 1940) Asian Music (Âm nhạc Châu Á) 35/1 (Fall/Winter) , 57-83. Đọc tại IASMP (Hội nghị thường niên của Hiệp hội nghiên cứu quốc tế về âm nhạc phổ thông), ở Pittsburgh, PA, 30 tháng Mười, 1997.

Jamieson, Neil L. 1993. Understanding Vietnam (Tìm hiểu Việt Nam) Berkeley: University of California Press.

Lê Thương. 1971. "Thời tiền chiến trong tân nhạc (1938-1946)" trong Tuyển tập Nhạc Tiền
chiến. Saigon: Kẻ sĩ Xuất bản, 1971, 62-70.

Lê Mộng Bảo. 1995. "Các dòng ca khúc Việt nam trước và sau 1945 qua các giai đoạn," Nghệ thuật (Montreal) 13 (tháng 3), 38-39; 14 (tháng 4), 28-29.

Lê Tuấn Hùng. 1991. "The Dynamics of Change in Huế and Tài Tử Music of Vietnam between c. 1890 and c. 1920," (Working Paper 67; Clayton, Victoria, Australia: The Centre of Southeast Asian Studies, Monash University).

Mai Văn Lương. 1942. "La chanson annamite," Indochine hebdomidaire 78 (25 février), 7-11.

Marr, David G. 1981. Vietnamese Tradition on Trial, 1920-1945 (Truyền thống Việt Nam trong thể nghiệm, 1920-1945). Berkeley: University of California Press, 1981), 142-189.

Nettl, Bruno. 1985. The Western Impact on World Music: change, adaptation and survival (Tác động Tây phương trong âm nhạc Thế giới: thay đổi, thích nghi và tồn tại) New York: Schirmer.

Nguyễn Văn Tuyên. 1994. "Những ngày đầu tân nhạc," Âm Nhạc 15/3-5, 5.

Nguyễn Xuân Khoát. 1979. “Ôn lại quãng đường sáng tác Âm nhạc của tôi," Nghiên cứu Văn hoá
Nghệ thuật số 2, 20-34; 73.

Phạm Duy.

Musics of Vietnam. Carbondale: South Illinois Universit.

Hồi ký: thời thơ ấu thời vào đời. Midway City, CA: Phạm Duy Cường Productions.

Đường về Dân ca. Los Alamitos, CA: Xuân Thu.
Phạm Đức Lộc, biên soạn. 1986. Nhạc sĩ sáng tác Việt Nam, tập 1. Hà Nội: Hội Nhạc sĩ Việt Nam; Nhà xuất bản Văn Hóa.

Phan Thanh Nam. 1993. "Trọn đời vì sự nghiệp Âm nhạc dân tộc," Âm Nhạc số 4 (1993), 3-5.

Schafer, John C. 1993. "Pham Duy Ton: Journalist, Short Story Writer, Collector of Humorous Stories" (Phạm Duy Tốn: Nhà báo, Nhà văn viết truyện ngắn, Nhà sưu tầm truyện cười), Viet Nam Forum (Diễn đàn Việt Nam) 14 (1993), 103-124

Thẩm Oánh.

1948. "Lịch trình tiến hoá của Âm nhạc cải cách," Nhạc Việt 4 (1 tháng 10), 2; 17.

1953. "Sức tiến triển của nền Việt nhạc," Văn Hoá Nguyệt San 13 (Tháng 5-6), 244-248; 253-258.

1963. "Bách Khoa phỏng vấn giới nhạc sĩ: Thẩm Oánh," Bách Khoa 156 (1 tháng 7), 92-100.
Thuy Loan. 1993. Lược sử Âm nhạc Việt Nam. Hà Nội: Nhà xuất bản Âm Nhạc.

Tô Vũ, Chí Vũ, Thụy Loan. 1977. "Âm nhạc phương Tây đã nhập vào Việt Nam như thế nào?" Nghiên cứu Văn hoá Nghệ thuật 4/4 (1977), 78-90.

Trương Bình Tỏng. 1997. Nghệ thuật Cải lương: những trang sử. Hà Nội: Viện Sân Khấu, 1997.

Trương Đình Cử. 1960. "Bàn về sự phát triển của nền Tân nhạc Việt Nam," Bách Khoa 73 (15 tháng 1), 92.

Võ Đức Thu. 1963. "Bách-Khoa phỏng vấn giới nhạc sĩ: Võ Đức Thu," Bách khoa 151 (15 tháng 4), 101-106.


Bản tiếng Việt © 2006 talawas



--------------------------------------------------------------------------------

[1]Marr 1981, 142-189 mô tả sự phát triển của học vấn ở Việt Nam.
[2]Phạm Duy 1989, 14. Thông tin thêm về người cha của Phạm Duy, xem Schafer 1991.
[3]Jamieson 1993, 100-101.
[4]Nettl 1985, 11. Tô Vũ, Chí Vũ, Thụy Loan 1977, 79-80.
[5]Trương Bình Tỏng 1997, 47; 64; 66. Nguyễn Văn Tuyên 1994, 5.
[6]Tô Vũ, Chí Vũ, Thụy Loan 1977, 82; 88. Trương Đình Cử 1960, 92. Phạm Duy 1989, 97-100, kể về một số những bài hát Pháp và ca sĩ phổ thông cuối những năm 1930.
[7]Gibbs 2003-4.
[8]Thông tin tiểu sử trích dẫn từ Nguyễn Văn Tuyên 1994.
[9]Lê Thương 1971, 63.
[10]Võ Đức Thu 1963. Trao đổi với Lê Yên, Hà Nội, tháng Sáu 1995. Trao đổi với Hoàng Trọng, Mountain View, California, 21 tháng Sáu, 1996. Tô Vũ, Chí Vũ, Thụy Loan 1977, 86.
[11]Lê Thương 1971, 63-64. Phạm Duy 1989, 153-154; 240. Cũng xem Thẩm Oánh 1953, 255-256. Về câu chuyện của nhóm Myosotis, xem Doãn Mẫn 1984.
[12]Phạm Duy 1989, 226-372.
[13]Đào Trọng Từ 1984, 103. Thụy Loan 1993, 101-104.
[14]Về hoạt động thời chính phủ Vichy của Pháp, xem Marr 1981, 80-81.
[15]Phạm Đức Lộc 1986, 125.
[16]Xem tạp chí Việt Nhạc 33-34-35 (8.2 đến 16.3, 1950) để xem bảng danh mục ca khúc được phát thanh trên đài Hà Nội. Thẩm Oánh 1963.
[17]Nhạc sĩ và nhà xuất bản nhạc Lê Mộng Bảo kể rằng phải giấu người cha, một nhạc công cổ truyền nghiệp dư, việc mình chơi đàn mandolin và hát những bài hát mới với bạn bè. (Trao đổi, 3.2.1996). Nhạc sĩ và nhạc công Vũ Chấn kể rằng cha mình cấm chơi nhạc Tây để không làm ô danh gia đình (Trao đổi, 29.5.1996).
[18]Mai Văn Lương 1942, 7.
[19]Một số nỗ lực của Nguyễn Xuân Khoát trong việc nghiên cứu và dành tâm huyết cho âm nhạc dân gian được ghi lại trong bài viết của Phan Thanh Nam 1993, 3-5. Nhạc sĩ thảo luận về phương pháp sáng tác của mình trong bài “Ôn lại quãng đường sáng tác Âm nhạc của tôi", Nguyễn Xuân Khoát 1979, 20-34; 73. Xem Phạm Duy 1975. Trong bản Đường về Dân ca (Phạm Duy 1990), ông mô tả ảnh hưởng dân ca trong tác phẩm của mình.
[20]Theo Phạm Duy 1989, 151, nhà thơ Nguyễn Văn Cổn, người viết lời cho những ca khúc đầu tiên của Nguyễn Văn Tuyên, là người đề ra cái tên nhạc cải cách.
[21]Lê Tuấn Hùng 1991, 3. Thẩm Oánh 1948, 2.
[22]Bài phát biểu của ông ở Bộ Quốc gia Giáo dục tại Đại học Hà Nội 4.12.1952, sau in thành Thẩm Oánh 1953, 244-245.
[23]Lê Thương 1971, 62-70. Lê Mộng Bảo 1995.
[24]Phỏng vấn Nguyễn Ngọc Oánh, 12.6.1995.
[25]Xem số đặc biệt Âm Nhạc số 3, 4, 5 (1994), 83-90 về chương trình này.

Nguồn: “Nhac Tien Chien: The Origins of Vietnamese Popular Song”, đọc tại Hội âm nhạc dân tộc học (Society for Ethnomusicology) , Northern California Chapter, Davis, California, tháng 2, 1996.




thanks.gif

Back to top
« Last Edit: 02. Nov 2009 , 08:45 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #370 - 27. Oct 2009 , 11:15
 
Phuong_Tran wrote on 26. Oct 2009 , 20:16:
Tựa bài hát này làm em nhớ đến quán cà phê Sỏi Đá mà Thày CC , anh chi Lang Phương và em đã đến nghe ca nhạc sau khi ăn tối ở quán Nam Giao , phải công nhận quán rất dễ thương

Cám ơn chi, đã cho nghe bài hát này 

PTr



Chị chúc mừng em và chị LP, cùng thầy CC có những quan hệ tình cãm bạn bè thân thiết. Bravo về tình bạn của 3 người nhe votay... rất khó kiếm những người bạn mà làm bạn tham giao đó em , thường thì chỉ xã giao qua lệ  Grin
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #371 - 27. Oct 2009 , 11:20
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm





...

E_Jockey mời quý vị đọc truyện dài Gánh Hàng Hoa.


Khái Hưng và Nhất Linh
GÁNH HÀNG HOA

Chương 12

CON ĐƯỜNG CŨ



Minh ở nhà Nhung ra, diện mạo bơ phờ, tinh-thần bại hoại. Chàng cắm đầu đi thẳng về phía trước mặt mà chẳng biết là di đâu. Đến ngã tư trước cửa một hiệu thuốc tây, Minh băng đường chạy qua phía bờ hồ đứng cau mày nhìn theo chiếc xe hơi xém chút nữa cán vào chân chàng. Chợt sau lưng có tiếng nói:
− Ông mua hoa.
Nghe hai tiếng ‘mua hoa’, Minh đứng lặng yên không cựa quậy mà cũng không dám quay đầu lại mặc dầu mấy cô bán hoa đã ra mời đến ba bốn lượt. Mấy cô bán hoa cười khúc khích bảo nhau:
− Cái ông này sao mà khinh người đến thế! Mời mãi đã không mua thì thôi lại còn chẳng thèm nói một câu nào!
Minh toan ngoảnh lại cự nhưng lại sợ gặp mặt người quen. Nghĩ lẩn thẩn, Minh địng đi giật lùi. Ý tưởng ngộ nghĩnh ấy khiến chính chàng cũng phải bat cười. Một cô hàng hoa ngước mắt lên ngắm dáng điệu cái ông đứng cười một mình rồi lại bảo nhau:
− Quái lạ! Ai trông như anh Minh ở làng mình đấy mà!
Lại có tiếng nói lớn:
− Bậy! Anh Minh làm gì có tiền mà ăn mặc bảnh thế!
Minh không dám ở lại nghe thêm lời nào nữa. Chàng chạy ù sang lại phía hè bên kia rồi rảo bước đi về lối nhà hát tây. Cái gương của hiệu bán đồ trang sức phản chiếu bóng Minh. Chàng tần ngần đứng lại tự ngắm bộ mặt hốc hác và cặp mắt khô khan sâu hoắm lại của mình.
Đi quá rạp hát từ lúc nào mà Minh cũng không hay. Mà chàng cũng không hiểu chàn đi ra con đường ấy để làm gì. Cho đến lúc gặp luồng gió lạnh thổi tạt đến chàng mới rùng mình đưa mắt nhìn mới phát giác ra mình đã ra tới bờ sông. Chàng lắc đầu tự hỏi: “Ta ra đây làm gì? Mà ta đi đâu mới được chứ?... Mà phải, giờ ta đi đâu đây?...”.
Đứng trên bờ đê, nhờ gió lạnh từ sông thổi tạt vào làm cho mặt Minh bớt nóng và máu trong huyết quản hình như cũng vì thế mà chạy chậm lại. Minh thấy đỡ sốt ruột, đỡ nóng nảy. Trái tim chàng đỡ phải đập mạnh, tâm trí chàng được thư thái hơn và tư tưởng được xếp đặt đâu ra đó hơn. Rồi Minh bình tĩn ôn lại những chuyện đã xảy ra.
Minh luôn luôn nhớ tới quang cảnh náo nhiệt ở chợ Đồng-Xuân khi Liên ngất đi. Chàng lẩm bẩm:
− Sao lại ngất đi? Chắc vì lúc ấy Liên nghe thấy có người gọi tên mình nên tức giận uất lên chứ gì!
Minh chỉ mong Liên không trông rõ mình đi với tình nhân. Chàng cố nhớ lại thử xem lúc bấy giờ chàng đứng chỗ nào... Và chàng nhớ là hàng cam cách hàng hoa không bao xa.
− Dầu sao thì Liên cũng nhìn thấy ta vì ta đứng mà Liên ngồi.
Nghĩ quanh nghĩ quẩn, Minh tóm lại vẫn chỉ mong rằng người ngất xỉu đó không phải là Liên. Chàng cố tìm hết tất cả các lý lẽ để tự chứng minh cho mình rằng sự mong ước của mình là sự thật. Phải, ai lại không có lúc ngất đi? Vả lại, đã lâu ngày rồi Liên vẫn ở nhà chứ đâu còn đi bán hoa như trước nữa.
Minh thò tay vào túi lấy thuốc lá ra hút, Mình lôi ra xấp giấy bạc mà lúc nãy Mạc đưa cho chàng. Đây là cái bằng cớ hiển nhiên chắc chắn rằng người hàng hoa ngất xỉu đó chính là Liên chứ chẳng thể là ai khác được!
Minh ngắm nghía từng tờ giấy bạc thật tỉ mỉ, và kết luận rằng đây chính là xấp giấy bạc chàng đưa cho vợ hôm nào. Mấy người đi chơi trên đê gặp Minh bấm nhau cười khúc khích. Minh cho là họ chế giễu mình, vội vàng ấn xấp tiền vào túi rồi lấy diêm mồi thuốc hút, mắt nhìn ra sông ngắm cảnh.
Trời đã gần về chiều. Ngoài bãi đã bắt đầu lành lạnh. Xa xa, cát ở cù lao nhỏ giữa sông bị gió thổi cuốn đi, bay tản mác ra thành một làn khói trắng xóa tựa như sương mù nhẹ nhàng hoạt động trên dòng nước đỏ lờ đờ...
Tâm trí Minh như đang bị đám sương dày bao phủ. Chàng loay hoay, tự hỏi:
− Bây giờ làm thế nào? Bây giờ đi đâu?
Chàng đã toan về ngay nhà xem bệnh tình Liên ra sao. Nhưng chàng lại sợ chạm mặt với Liên. Chàng vẫn biết là nàng dịu dàng nết na và luôn luôn phục tòng chồng thì sẽ chẳng bao giờ lớn tiếng trách mình cả. Nhưng vì chàng thấy hổ thẹn với lương tâm...
Và rồi ‘ngựa quen đường cũ’, thói chơi bời ham vui tửu sắc lại nổi lên xâm chiếm cõi lòng của Minh. Chàng lại muốn trở về với Nhung. Chàng nghĩ tới những lời an ủi, những cách âu yếm của nàng. Đã bao lần phiền muộn, Minh vẫn tìm được mọi sự quên lãng trong lòng nhũng cô gái giang hồ.
Minh vừa đi lang thang, vừa đăm đăm nghĩ ngợi. Mải nghĩ ngợi nên đến hồ Hoàn Kiếm lúc nào mà không hay. Chàng đi lại ngồi lên một chiếc ghế dài nghỉ chân. Cái tháp (Tháp Rùa) giữa hồ rung rinh, in hình trên mặt nước. Cảnh ấy làm Minh nhớ lại hôm vừa khỏi mắt. Và cũng từ đó, Minh ôn lại được cả một thời kỳ đau yếu dài đăng đẳng với bao nhiêu khó nhọc khổ sở của hai người thân yêu nhất trên đời của chàng: Liên, vợ chàng, và Văn, bạn chàng. Minh hai tay ôm lấy đầu, ngồi suy nghĩ thật nhiều...
Từ hôm bình-phục cho đến nay, chưa bao giờ chàng dành thì-giờ nhớ lại khoảng thời-gian đen tối nhất của đời chàng. Phải chăng chỉ khi hoạn nạn con người mới nghĩ tới ân nghĩa, và khi khá khấm thì lại tỏ ra kiêu căng, trở thành bội bạc chăng?
Sau cùng, Minh đúng phắt dậy quả quyết gọi xe về nhà để tạ lỗi cùng Liên. Xe rẽ vào vườn Bách-Thảo, Minh xuống đi bộ về nhà. Hình như chàng có vẻ nơm nớp lo sợ đột ngột giáp mặt với Liên trong lúc này...
− Kìa, cậu Minh!
Minh quay lại. Thì ra đó là một người đàn bà láng giềng. Minh chưa kịp chào lại, người ấy đã tiếp tục hỏi:
− Thế nào? Mợ ấy đã khỏi hẳn chưa cậu?
Minh sợ nhũn cả người, nhưng không dám để cho người kia biết rằng mình chưa hề có mặt ở nhà kể từ lúc Liên gặp nạn. Chàng cố giữ nét mặt thản nhiên đáp:
− Cám ơn bác, nhà tôi đã khá nhiều rồi.
− Ghê quá! Ban trưa ở chợ mợ ấy làm chúng tôi hết hồn. Chẳng biết mợ ấy cảm kiếc ra sao mà lại đến ngất đi như thế.
Mặt Minh tái dần lại. Chàng yên lặng đi bên người hàng hoa để nghe nốt câu chuyện.
Người kia hỏi:
− Cậu Văn là bạn cậu đấy phải không?
− Vâng.
− Cậu ấy tử tế lắm. Hôm nay mợ ấy ngất đi, chúng tôi gọi mãi mới tỉnh. Rồi mợ ấy nhờ tôi đưa về nhà... Hỏi thăm thì mợ ấy bảo vẫn thường bị thế... Mà mợ ấy vẫn thường ngất đi như vậy hả cậu?
− Vâng, vẫn thường như thế.
− Nhưng cậu làm sao thế? Trông mặt cậu xanh nhợt nhạt, mắt thì sâu hoắm...
− Không, có gì đâu. Tôi vẫn như thế.
− Tôi đưa mợ ấy về đến nhà mợ ấy lại ngất đi một lần nữa. Tôi cuống lên bảo ông Hoạt đi tìm cậu nhưng ông ấy bảo không biết cậu ở đâu. Mãi về sau mợ ấy mới tỉnh. Tôi hỏi có biết cậu ở đâu không thì mợ ấy nói đến phố Cửa Đông số nhà 510 mà hỏi ông Văn thì biết ngay. Tôi bảo ông Hoạt đi ngay, rồi mãi đến lúc cậu Văn đến mới trở về chợ để bán hàng. Nhưng kìa, cậu làm sao vậy?
Lúc ấy Minh đã bủn rủn hết cả chân tay, phải cố vịn vào một gốc cây mà người vẫn như lảo đảo. Người đàn bà đặt gánh xuống, lại đỡ Minh.
− Cậu sao thế?
− Cám ơn bác... Tôi cảm thấy hơi chóng mặt một chút...
− Có sao không?
− Không hề gì... Thôi, bác về trước đi. Tôi ngồi nghỉ một tí.
Sau khi người đàn bà đi rồi, Minh cố men tới cái ghế bên hồ ngồi thở. Chàng chép miệng, lắc đầu rồi lẩm bẩm:
− Không ngờ Liên hiền lành nhu mì đến thế mà khi ghen lại dữ dội đến thế này!
Chàng bỗng đem lòng oán trách Đức và hai dì cháu Nhung, Mạc. Có thể là vì trong lúc quá bực tức, chàng cho là bọn họ xếp đặt trước, rắp tâm đưa chàng vào cạm bẫy.
Chừng một phút sau, tinh-thần Minh đã được tỉnh táo phần nào và tiếp tục nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra. Chàng nghĩ thầm:
− “Sao Liên lại cho tìm Văn, hỏi xem mình ở đâu thì vô lý thật! Văn biết thế nào được chỗ mình ở! Hay... hay... họ thế nào với nhau rồi?”.
Trong trí Minh chợt hiện ra cái hình ảnh Liên chít khăn nhung đen và vận áo cài khuy. Đồng thời tai chàng nghe đâu đâu câu nói đùa giỡn của Nhung: “Bạn anh mà lại không hôn vợ anh cái nào!...”.
Nhưng khi nghĩ đến Văn, Minh nhận thấy rằng từ đầu đến cuối, dù cử chỉ cũng như lời nói, bạn chàng là một người quân-tử ngay thẳng hiếm có trên đời. Nghĩ đến đây, Minh lại đâm ra tự hổ thẹn với lương tâm lại một phen nghĩ bậy cho bạn và vợ. Chàng tự nhủ, cũng như tự trách:
− Mà mình có ra gì đâu cơ chứ! Giả sử như họ thế nào với nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ là lỗi tại mình thôi, còn trách ai được! Mà Văn xứng đáng làm chồng của Liên hơn mình nhiều!
Minh rút khăn tay lau nước mắt vì mủi lòng. Chàng lại lấy ra xấp giấy bạc gồm 10 tờ năm đồng mà chàng nhét vội vào túi ban nãy. Hết nhìn xấp giấy bạc, Minh lại đưa mắt nhìn chung quanh. Chàng tựa như một cái xác không hồn...
Cảnh vật đã bắt đầu nhuộm dần vào u ám của buổi chiều tà. Trong vườn lúc này vắng tênh, không một bóng người qua lại. Ở cái cù lao giữa hồ, một con bồ nông trông bệ vệ, với cái mỏ kếch xù bước từng bước thật là nặng nề. Minh đứng dậy, buồn rầu quay đi. Chàng lờ mờ trông thấy đám rễ chằng chịt của cây si mà Liên có lần đã diễn tả cho chàng bằng nhữn ý tưởng hết sức giản dị và ngây thơ. Chàng không thể ngồi ở đây mà lòng không đau đớn. Mỗi gốc cây, mỗi một vật nhỏ là từng kỷ niệm êm ái của một dĩ vãng. Chàng nghe mơ hồ như có ai mắng nhiếc mình bên tai rằng: “Đồ cái thứ bạc bẽo!”!
Qua bãi cỏ ra đến đường, Minh đứng tần ngần, do dự chẳng biết về hay đi. Chàng cũng định liều vác mặt về nhà, cho dù ê mặt đến đâu cũng cam chịu, quí hồ biết được bệnh trạng của Liên ra sao. Nhưng còn một người Minh còn sợ gặp mặt hơn nữa là Văn. Chàng chỉ lo bị Văn trách mắng. Văn, vừa là bạn, vừa là ân nhân của vợ chồng chàng. Nếu trên đời có một người dám nói, dám trách và dám mắng mà Minh phải ngồi im ngoan ngoãn để nghe thì người đó chính là Văn...
Chợt đèn điện trong vườn bật sáng. Minh giật mình hoảng hốt cắm đầu rảo bước đi ra phía cổng vườn. Thỉnh thoảng chàng quay đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo mình không. Chàng đinh ninh là Văn đang có mặt tại nhà mình và đoán chừng Văn cũng sắp về lại trên phố vì trời đã tối. Minh định ẩn núp vào một nơi chờ cho Văn đi rồi mới lẻn vài nhà. Nhưng rồi chàng lại cho rằng như vậy là xấu nên lại thôi, bèn đi thẳng...
Minh lang thang một mình trên phố hàng Buồm. Tuy suốt ngày chưa có được một hạt cơm nào trong bụng nhưng chàng vẫn không thấy đói. Và vì rằng buổi sáng uống quá nhiều rượu nên Minh bỗng nghe trong ruột cồn cào. Chàng liền ghé vào một hiệu cao lâu nhỏ để ăn qua loa cho đỡ cồn ruột may ra lấy lại được bình tĩnh để suy tính mọi việc đang trong tình trạnh nan giải.
Minh đi thẳng vào cái buồng ở phía trong cùng, ngồi xuống chiếc ghế đẩu vuông bên cái bàn tròn phủ kẽm. Vừa gặp mặt người chạy bàn, Minh thấy ngay là rất quen, chắc chắn chàng đã gặp qua rồi... Hình như là lần chàng đi ăn với Liên cách đây gần một năm. Bấy giờ chàng mới để ý và nhình thấy chỗ này không xa lạ chút nào cả. Chàng đã từng vào đây với Văn, và đã cùng vợ đến đây ăn mừng ngày chàng thi đỗ.
Minh đã toan đứng dậy bỏ đi nhưng hình như sức lực đã tiêu tan hết rồi. Nếu không có gì nhét vào bao tử trống rỗng thì chắc là không xong. Chàng trở nên do dự. Người hầu bàn liền hỏi:
− Ăn cơm nhé?
Minh gật đầu:
− Cho tôi thịt bò cải làn, thêm gà rán nữa...
Trong khi người chạy bàn đến bảo nhà bếp làm thức cho khách, Minh đảo mắt nhìn ngắm thật kỹ mọi thứ trong quán. Hơn tám tháng trôi qua, tất cả gần như vẫn thế, không thay đổi gì cho lắm. Ngay cả bản đồ Trung-Hoa treo lệch ngay vẫn hoàn lệch nguyên vẹn.
Một lát sau, người chạy bàn bưng món ăn vào. Minh nhìn vào đĩa thịt bò xào cải làn khói bay nghi ngút với đĩa gà rán chín vàng thật hết sức hấp dẫn. Nhưng chẳng hiểu sao, thay vì cầm đũa lên ăn thì chàng lại gục đầu xuống bàn, gối lên cánh tay thiếp đi lúc nào không hay. Người chạy bàn lại đem cơm vào. Thấy Minh ngủ gục bèn lay dậy. Minh giật mình. Với cặp mắt đỏ ngầu, Minh nhìn người chạy bàn Hỏi:
− Bao nhiêu tiền?
− Nhưng ông chưa ăn!
− Tôi tự nhiên thấy no, ăn không xuể. Thôi, bác ăn hộ tôi nhé!
Người chạy bàn lắc đầu ái ngại cho khách, rồi mời ra ngoài trả tiền. Nhìn lên tường, Minh thấy kim đồng hồ chỉ tám rưỡi. Chàng nghĩ thầm: “Bây giờ thì chắc anh Văn chả còn ở đấy nữa!”.
Minh đi thẳng một mạch về nhà. Tới cổng, chàng đứng nấp bên hàng giậu lắng tai nghe. Trong nhà im phăng phắc. Ngọn đền hoa-kỳ lờ mờ trông thấp thoáng qua khe liếp. Chờ một lúc khá lâu, Minh thấy sốt ruột đã toan bỏ đi thì bỗng nghe tiếng Liên nói với ông Hoạt:
− Ông sắp quang gánh giúp tôi để mai tôi đi bán hoa nhé.
Minh mừng quýnh, địng tới đập cửa nhưng rồi nghĩ lại thôi. Đã đành chàng xấu hổ với Liên, nhưng chàng lại sợ thêm một điều nữa mà chàng vừa mới nghĩ đến. Minh lo rằng có thể Liên chưa hết giận chàng. Gặp mặt chàng biết đâu nàng lại ngất thêm một lần nữa thì làm sao! Minh càng nghĩ càng thấy buồn. Chàng rời nhà, một mình lê bước trong đêm trên đường vắng vẻ...
Đêm hôm ấy, chuông đồng hồ nhà thờ lớn điển hai giờ sáng mà Minh vẫn còn lang thang quanh quẩn tại hồ Gươm, co ro trong bộ quần áo dạ màu tím.
Mấy hôm sau, Văn dò la tin tức, tìm được nhà Nhung nên tìm đến hỏi thăm tông tích của Minh. Nhưng Nhung đi vắng chưa về, chỉ có một mình Mạc ở nhà. Văn vừa mới xưng tên và nói rõ mục-đích, Mạc đã cười lớn cắt lời ngay:
− Tôi còn lạ gì! Anh là anh Văn, bạn rất thân của anh Minh phải không?
Văn mỉm cười hỏi:
− Sao cô biết?
− Anh Minh thường nói về anh luôn.
− Nhưng thưa cô, cho tôi hỏi anh Minh bây giờ ở đâu?
− Anh ấy đi biệt tăm biệt tích từ ba hôm nay rồi! Mà tôi sợ anh ấy chẳng còn trở về nữa đâu!
Xoay sang chuyện khác, Mạc nháy mắt mỉm cười nói:
− Vợ anh Minh đẹp nhỉ?
− Sao cô biết vợ anh Minh?
Mạc làm ra vẻ thành thạo:
− Tôi còn lạ gì vợ anh Minh! Tôi còn biết nhiều chuyện bí-mật vô cùng hấp dẫn nữa kia!
Thấy Mạc không để ý gì đến câu hỏi của mình lại đi nói toàn những chuyện vơ vẩn không đâu vào đâu, Văn bắt đầu cảm thấy sốt ruột:
− Nhưng tôi cần gặp anh Minh có việc cần! Vậy nhờ cô làm ơn mời anh ấy xuống đây. Tôi chỉ hỏi anh ấy một câu rồi đi ngay!
− Ô hay! Tôi đã bảo anh Minh không có ở đây mà anh còn không tin à! Anh cho là tôi giấu anh ấy ở đâu chắc! Nhưng mà tôi giấu anh ấy để làm gì? Tôi được cái gì!
Văn thất vọng liền đứng dậy xin cáo từ. Mạc ân cần cầm lại:
− Anh ngồi chơi tí đã nào.
Và nàng ranh mãnh hỏi tiếp:
− Anh có mang ơn dì tôi không?
− Thưa cô, mà ơn việc gì?
− Còn khéo giả vờ! Nhờ người ta giữ anh Minh ở đây cho nên anh mới được tự do hú hí với cô hàng hoa xinh đẹp kia mà lại còn hỏi ơn về việc gì!
Văn tức bực vô cùng. Chàng cố giữ bình tĩnh, buông nhẹ một câu rồi đi ra khỏi nhà ngay lập tức:
− Xin lỗi cô! Tôi không phải hạng người như cô tưởng!
Chàng vừa đi vừa lắc đầu. Chàng thầm thương hại Minh vướng vào vòng trụy lạc tại một nơi phù phiếm, khác hẳn với mái gia-đình tuy quê mùa nhưng êm đềm chân thật của bạn chàng.
− Chả trách anh ấy quên hẳn cả vợ lẫn bạn!
Nhớ lại những lời nói của Mạc, cô gái giang hồ kia thì Văn chợt lấy làm lo lắng vô cùng. Chàng chỉ sợ bạn nghe lời xúc xiểm của đám người kia mà sinh lòng ngờ vực đến lòng chung thủy của vợ và lòng tự trọng của mình. Văn cảm thấy một cái gì lờm lợm trong cổ chàng:
− Hay có lẽ vì thế mà anh ấy không muốn về nhà nữa? Nếu quả là vậy thì thật anh ấy khốn nạn quá!
Rồi Văn nhớ tới những gì xảy ra cho chính bản thân mình: sự cám dỗ của sắc đẹp và nhục dục. Chàng lấy làm mừng là lý-trí đã thắng được con tim. Vì lẽ đó mà chàng vẫn hãnh-diện khi nói lên ba tiếng ‘tình bằng-hữu’...
Từ hôm lại Nhung tìm không thấy Minh, Văn càng muốn gặp bạn. Chiều nào chàng cũng đi ngang qua nhà Nhung để ý xem Minh có lai vãng tới đó không. Nhưng đã hơn một tuần lễ mà vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu cả, mà cũng không có manh mối nào để tìm.
Rồi một hôm, do sự tình cờ Văn vào một quán nhỏ định uống một ly cà-phê. Tại đó, chàng gặp lại Minh, bạn mình. Vừa trông thấy bóng Văn, Minh quay mặt vào phía trong rồi lấy mũ định lẻn chuồn đi. Nhưng Văn đã trông thấy và lại gần vui vẻ chào hỏi như không xảy ra chuyện gì. Nhìn cặp mắt sâu hoắm và vẻ mặt buồn bã của Minh, Văn không muốn làm phiền lòng bạn nên chỉ hỏi thăm những chuyện vô thưởng vô phạt chẳng hạn như chuyện viết báo soạn sách, sức khỏe chàng ra sao..., mắt giờ đã bình thường như xưa...
Minh thì ngượng nghịu, xấu hổ. Đã mấy lần định đưa tay ra bắt xin đi. Nhưng Văn tươi cười nói:
− Thì cứ thong thả, uống với tôi ly cà-phê đã.
Bất đắc dĩ, Minh phải nhận lời, nhưng chỉ ngồi như tượng gỗ chẳng nói một câu. Uống xong ly cà-phê, Minh nhất định đòi trả tiền. Văn cũng chiều ý chàng. Ra đến đường, Minh giơ tay ra bắt, Văn liền gạt đi, nói:
− Làm gì mà anh vội thế! Anh em lâu ngày không gặp chẳng lẽ không đi chơi được với nhau một lát, nói chuyện ít câu sao!
Minh không có cách nào từ chối được, chàng chỉ than thầm:
− “Khổ rồi! Thế nào bạn mình cũng giảng đạo đức cho mình nghe thôi!”
Nhưng trái với sự tiên liệu của Minh, hai người đi chung đến cả nửa vòng hồ Hoàn Kiếm mà Văn chỉ nói toàn đến chuyện văn-chương viết lách mà thôi. Văn nói rất nhiều đến những bài được đọc của Minh viết trên báo, mà có thể nói là chàng gần như thuộc lòng. Ngay cả những bài thơ ngắn của Minh cũng được Văn đề-cập đến, phê-bình nhận xét và khen ngợi một cách thật là tỉ mỉ. Thấy bạn lưu ý đến tác-phẩm của mình một cách hăng say nhiệt tình, Minh hết sức cảm động và sung sướng. Chàng vui vẻ bàn chuyện văn chương với Văn, bàn mãi không biết mệt...
Đột nhiên, Văn buông lời như phàn nàn trách móc:
− Tôi thấy hình như hồi này anh bắt đầu lười hay sao mà thấy viết ít lắm thì phải.
− Vâng, anh nói phải. Quả thế thật.
− Ý chừng anh mệt?
− Vâng, tôi cũng hơi mệt.
− Thảo nào trông anh gầy đi nhiều. Chị cũng vậy. Độ này trông xanh xao lắm!
Minh chợt buồn rầu hỏi:
− Anh vẫn gặp nhà tôi luôn chứ?
− Hôm nọ tôi đến thăm anh. Lúc ấy anh đi vắng, chì có chị ở nhà. Hình như chị không được khỏe lắm! Có phải thế không anh?
− Vâng.
Minh vừa trả lời mà vừa thấy xấu hổ. Chàng thừa hiểu Văn biết hết tất cả mọi chuyện. Bằng-chứng là hôm Liên bị ngất xỉu, Văn cũng có ở nhà chàng. Chàng vừa nể, vừa sợ và vừa kính phục bạn. Văn thật hết sức khôn khéo và tế nhị, không hề đả động gì đến những chuyện ‘trời ơi đất hỡi’ của chàng mà chỉ nói toàn chuyện giao tình bằng-hữu. Rồi chẳng biết nghĩ thế nào, chàng kể hết cho Văn nghe, từ khi Nhung đến nhà chàng cho đến khi chàng mê man say đắm cái lối sống ‘giang hồ phóng đãng’...
Văn đem lòng thương hại. Chàng không nỡ buông lời nào nặng nề, chỉ an ủi khuyên:
− Bây giờ anh nên về nhà thôi chứ chẳng nên lang thang nữa, vừa hại sức khỏe, vừa tốn thì giờ quý báu.
− Tôi hối hận lắm anh ạ. Bây giờ đầu óc tôi rối loạn hết cả rồi, không còn được điềm tĩnh như trước nữa. Cái thói ăn chơi bạt mạng cũng làm tôi hỏng đi mất rồi, không còn nghị-lực nào để viết lách nữa. Lắm lúc, nghĩ đến sự trống rỗng trong cái lạnh lẽo của cuộc đời vô nghĩa mà tôi lấy làm ghê sợ.
Minh kể cho Văn nghe một buổi chiều chàng lang thang trên con đường Cổ-Ngư lòng chán nản u buồn. Những ý tưởng kinh hoàng như ám ảnh tâm trí chàng hoàn toàn. Chàng cảm thấy tương-lai sẽ đưa chàng đến một địa-ngục tối tăm, nhất là nghĩ đến sự bạc bẽo của mình. Có lúc chàng tự cho mình là một kẻ khốn nạn không đáng sống trên cõi đời này nữa. Cái hình dung héo hon của vợ lúc Minh đang mắc bệnh lại hiện ra trước mắt chàng một cách rõ rệt. Minh uể oải nói tiếp:
− Lúc bấy giờ tôi tưởng chỉ còn lấy cái chết để tạ lỗi với người vợ hiền và người bạn quý. Tồi ngồi bên vệ đường lấy quyển sổ và cây bút chì cố thuật lại mọi sự cám dỗ của tửu sắc. Song trí tôi rối loạn, không còn viết được câu nào cho có ý nghĩa. Ngồi hàng giờ mà chỉ nguệch được một dòng: “Tôi xin hai người, anh Văn bạn quý của tôi và Liên, vợ yêu của tôi tha thứ cho tôi.”.
Văn cảm động, liền cố an ủi bạn:
− Anh rõ lẩn thẩn! Anh nào có lỗi gì đâu? Còn như chơi bời thì đàn ông ai chẳng có lúc!
Như không để ý tới lời Văn, Minh nói luôn:
− Rồi tôi toan tự tử cho hết cuộc đời vô vị đầy mặc cảm tội lỗi. Song tôi lại nghĩ: ‘Nếu cứ làm liều rồi chết thì chả hóa ra ai cũng có thể làm liều được ư?”. Nhưng rồi tôi lại đổi lối suy nghĩ. Tôi tự bắt tôi phải sống, mà sống một cách khốn nạn để trả nợ, để đền bù lại cho tấm lòng bội bạc của tôi. Từ đó, mặc dù tôi vẫn sống nhưng thật ra chẳng khác người đã chết bao nhiêu! Anh Văn ạ, tôi thật là rỗng tuếch, vô tích sự! Như tôi đã nói, có nhiều lần tôi toan viết thư cho anh và cho Liên để xin lỗi. Nhưng tôi lại biết tính cả anh lẫn vợ tôi. Hai người thật là bao dung và rộng lượng, tôi biết thế nào cũng sẵn lòng tha thứ cho tôi. Nhưng tôi thật không xứng đáng để cho anh và Liên tha thứ chút nào!
Văn yên lặng để cho bạn cứ việc tha hồ nói hết tâm-sự. Chàng biết khi một người đang đau khổ mà nói ra được hết tất cả nỗi khổ của mình với người khác, nhất là người thân hiểu biết mình thì lòng cho dù chưa thấy thoải mái ngay cũng sẽ vơi đi được rất nhiều những ưu tư đang đè nặng trong người. Văn dẫn Minh tới cái ghế dài ngồi nghỉ. Chàng ôn tồn nói:
− Thế mà đã khuya rồi đấy. Anh có nghe thấy đồng hồ nhà thờ điểm chín giờ khi nãy không?
− Thế à?
− Anh về nhà tôi nghỉ đi. Đã lâu nay không gặp anh, tôi còn nhiều chuyện muốn nói lắm.
− Cám ơn anh. Xin để khi khác.
− Vậy bây giờ anh ở đâu?
Minh không trả lời. Chàng không muốn Văn biết chỗ ở của mình nên khi thấy Văn hỏi thì chàng vờ nói lảng sang chuyện khác ngay:
− Tôi đang soạn một truyện về cuộc đời phóng đãng của những văn nhân chỉ vì lãng mạn mà dần dần đưa đến trụy lạc trong xa hoa và nhục dục. Anh ạ, trước đây tôi vẫn tưởng là đời văn-sĩ phải trái ngược tương phản với đời sống gia-đình đầm ấm, nhưng tôi lầm. Ta càng phóng đãng tự tách rời khỏi đời sống gia đình bao nhiêu, tri thức ta càng trở nên nặng trĩu với tư tưởng vật dục để rồi một ngày một thêm mờ ám. Muốn sống một đời sống dành cho văn-chương, ta phải có tâm hồn thư thả nhẹ nhàng. Muốn được như thế, không gì bằng có được một người bạn trăm năm và những người bạn tốt luôn luôn ở bên mình khuyến-khích ta, an ủi ta những trong những lúc ‘đen tối’, bị thất vọng...
Văn bắt liền cơ-hội khuyên:
− Nếu vậy thì anh càng nên trở về nhà...
Minh ngắt lời:
− Không được! Tôi còn phải tự bắt tôi chịu đựng thêm nhiều khổ sở ê chề đã. Vả lại, tôi biết Liên còn giận tôi lắm. Anh thì anh hiểu tôi và sẵn sàng tha thứ cho tôi đã đành, nhưng vợ tôi dù sao cũng là đàn bà, không thể nào dễ tha thứ như anh được đâu! Trước kia tôi vẫn tưởng vợ tôi quên mùa chẳng biết gì, nhưng từ khi tôi thấy vợ tôi trả lại, không thèm nhận số tiền 50 bạc của tôi đưa cho thì tôi mới hiểu rằng những cử chỉ và tính tình cao thượng không phải chỉ nằm ở giới trí-thức không thôi!...
Rồi Minh bỗng im bặt, đưa mắt nhìn mặt hồ đang phản chiếu ánh điện. Văn nhỏ nhẹ khuyên bảo”
− Anh thực có tâm hồn thi-sĩ. Nghĩa là anh lãng-mạn lắm. Nội cách anh muốn tự trừng phạt mình cho khổ sở để chuộc lại lỗi lầm cũng đủ thấy anh có những tư tưởng kỳ dị, và xin lỗi, có thể nói là điên cuồng... Anh phải biết trong khi anh muốn chịu nhục như các tu-sĩ phạm giới đời xưa thì vợ anh và bạn anh cũng vì anh mà khổ sở, chẳng biết anh có nghĩ đến không? Anh hãy nghe tôi! Anh nên về ngay! Biết bao nhiêu hạnh-phúc êm đềm nồng thắm đang chờ đón anh. Rồi chúng ta lại cùng nhau viết văn, soạn sách và cùng nhau theo đuổi những công cuộc ích lợi cho đời và cho người...
Minh hai tay ôm đầu tư lự. Chàng thầm so sánh hai khía cạnh cuộc đời. Một, giản dị đạm bạc trong mái ấm gia đình, và hai, xán lạn kiêu căng với những lạc thú tạm bợ... Chàng bỗng đứng dậy tự ý bắt vội tay Văn rồi rảo bước đi nhanh chẳng khác như một tội-phạm tìm cách cao bay xa chạy, lánh xa nhà chức trách. Minh có biết đâu rằng Văn, người bạn tốt, quý hóa có một không hai trên đời của mình đang lẽo đẽo theo sau...
Đi một hồi lâu quay lại không còn thấy bóng dáng Văn đâu nữa, chàng mới yên tâm gọi xe để về lại nơi trú ẩn...
Một tiếng sau, Văn về đến nhà. Lòng chàng vừa vui sướng vừa lo sợ. Vui sướng vì đã tìm ra chỗ ‘trốn’ của bạn, và lo sợ vì chàng cho là bạn có lẽ đã mất hết trí khôn. Chàng có ngờ đâu rằng như phần đông đám thiếu-niên trụy-lạc, Minh đang trải qua thời kỳ khủng hoảng tinh-thần. Trong thời kỳ ấy, nạn-nhân thường cảm thấy cuộc đời vô vị. Nhưng Văn hiểu sao cho được những ảnh-hưởng ghê gớm của khói thơm thuốc phiện trong những đêm dài bên cạnh các cô gái giang hồ tình dục bốc lửa.
Sáng sớm hôm sau Văn đến tìm gặp Liên, kể cho nàng nghe việc gặp gỡ của chàng với Minh. Liên lạnh lùng bảo Văn:
− Thôi anh ạ. Anh ấy đã không muốn về thì cứ để mặc anh ấy!
Văn phản đối:
− Chị nói thế không được. Anh Minh đang mê muội chưa tỉnh. Nếu mình cứ để mặc kệ thì biết bao giờ anh ấy mới tỉnh ngộ được! Bây giờ là lúc ta nên bỏ hết những điều giận hờn mà chỉ nghĩ đến việc cứu vớt một tâm hồn đang sắp sửa chết đuối.
Rồi Văn thuật lại hết mọi điều chàng đã nhận xét được trong sự hoán cải tâm hồn của Minh, từ tư tưởng cho đến tính tình. Chàng lại khuyên:
− Xem ra bây giờ anh ấy không được đơn thuần và vui vẻ như xưa nữa. Nét mặt anh ấy luôn ủ rũ và lời nói nhuộm đầy vẻ chán nản hận dời. Anh ấy khổ sở lắm chị ạ!
− Tự anh ấy làm cho mình khổ sở đấy thôi chứ có ai bắt anh ấy như thế đâu!
− Nhưng nếu anh ấy khổ thì liệu chúng ta có sung sướng được hay không?
Liên động lòng trắc ẩn. Trong lúc tức giận, nàng tưởng nàng có thể ghét được người đã ruồng rẫy nàng để đi với gái. Nhưng khổ nỗi, ái-tình chân thật của các cô gái Á-Đông vẫn khắn khít đậm đà, nhất lại là ái-tình được vun xới từ tình bạn lúc đôi bên còn thơ ấu. Và theo thời-gian, tình bạn đó biến chuyển thành tình yêu, và rồi đôi lứa nên vợ nên chồng. Vì thế, tình yêu đó đã xiết chặt đôi bên, khiến hai người như một. Cho dù có sóng gió bao nhiêu, nhưng người này thật khó lòng mà ‘ghét’ mãi được người kia chứ chưa nói đến chuyện bỏ. Văn cũng nhìn thấy được điều đó. Chàng ôn tồn nói, mà cũng như là ‘khích tướng’ Liên:
− Ấy tùy chị đấy. Sau này có ân hận hay bị lương tâm cắn rứt thì đừng trách tôi sao không nói trước!
Liên càng nghĩ càng cảm động trước thịnh tình của Văn đối với vợ chồng nàng. Từ những cử-chỉ, lời nói cũng như hành động bấy lâu nay cũng đủ chứng tỏ lòng cao-thượng phi thường của Văn. Liên đôi khi vẫn ngờ Văn yêu thầm, thương trộm mình. Mà nàng nghi cũng không sai. Văn quả thật lúc nào cũng vẫn yêu nàng. Nhưng vì yêu nàng, Văn muốn cho gia-đình nàng êm ấm hạnh-phúc lại như xưa thay vì lợi dụng cơ-hội ‘nước đục thả câu’. Chính Liên nhiều lúc cũng tự hỏi rằng trong thời gian Minh đổ đốn sinh tật làm tan nát cõi lòng nàng thì Văn vẫn thường lui tới an ủi nàng khuyên nàng. Giả sử như những lúc đó Văn gợi ý tỏ tình cùng Liên thì thật chưa biết chuyện sẽ đi về đâu...
Thấy Liên vẫn im lặng không trả lời, Văn lại hỏi:
− Thế nào hả chị?
− Được rồi, vậy mai đi tìm anh ấy nhé?
Văn vui mừng ra mặt:
− Có thế chứ! Nhưng tại sao ta không đi ngay bây giờ có hơn không?
Liên nghĩ đến những lời ‘hăm dọa’ của Văn mà lấy làm lo sợ cho chồng nên nàng chịu nghe theo lời Văn đi với chàng tìm chồng. Tuy rất giận Minh, nhưng nàng vẫn mong gặp lại mặt vì đã hai tháng nay, Minh không hề bước chân về nhà.
Người trong xóm chỉ trỏ thì thầm khúc khích cười khi họ nhìn thấy Liên đi chung với Văn, người mà họ vẫn gặp thường xuyên lui tới nhà nàng. Nhưng Liên cũng chẳng buồn để ý đến những lời đàm tiếu của thiên-hạ. Người đời từ lâu vốn thích đa sự, thích bàn tán đến chuyện của người khác. Muôn đời vẫn vậy, con người dù khôn ngoan, là chúa tể muôn loài, nhưng lòng dạ cũng độc ác hơn bất cứ loài dã thú nào. Hay nói một cách đúng hơn là: ‘ác hơn tất cả các loài dã thú cộng lại’. Nỗi buồn, nỗi bất hạnh của một người thường là niềm vui, là đề tài cho những trò tiêu khiển của bao nhiêu kẻ khác.
Liên toan gọi xe thì Văn gạt đi, bảo nên đón xe điện. Lúc bấy giờ, nàng mới sực nhớ ra điều gì liền hỏi Văn hiện Minh đang ở đâu. Nàng rất đỗi kinh-ngạc khi Minh cho biết chồng nàng đang ẩn náu tại làng Mọc, ở chung với một người bạn học ngày xưa...
Tới bờ hồ, Liên và Văn chuyển xe để về Ngã Tư Sở. Vừa bước lên xe điện Hà-Đông chợt nghe có tiếng ai cười nên Văn quay lại. Chàng nhận ra đó là Mạc mà chàng đã có một lần tới nhà hỏi thăm tông-tích Minh. Mạc cười mỉm chi, cúi đầu chào giới-thiệu với người phụ-nữ đồng hành.
− Dì Nhung ạ, anh Văn đây là bạn thân của anh Minh đấy.
Liên còn đang bỡ ngỡ, thắc mắc vì sao Văn quen hai cô lạ mặt này thì cả hai cùng bắt tay chàng một cách tụ-nhiên thoải mái. Mạc nháy mắt nói với Văn:
− Thú nhỉ?... Thế mà cứ giấu diếm mãi!
Văn đỏ mặt tức giận định bỏ sang toa xe khác thì Mạc tinh ranh giữ chàng lại hỏi:
− Đưa nhau đi nghỉ mát ở đâu đấy?
Văn cau mặt cự lại:
− Đừng có nói bậy! Chị Minh đấy!
Mạc phá lên cười nói:
− Thì ai còn lạ gì cô hàng hoa xinh đẹp kia.
Quay qua Liên, Mạc hỏi như trêu chọc:
− Có phải không cô?
Nhung thấy vậy liền quắc mắt quát mắng:
− Mạc!
Nhưng Mạc vẫn nhởn nhơ như không, càng ra vẻ lờn mặt:
− Vợ anh Minh đấy dì. Chị ấy đi chơi với bạn chồng.
Văn lại một phen xấu hổ vì trò đùa thiếu văn hóa của Mạc. Chàng cắm đầu bước thẳng sang toa hạng nhì. Liên cũng đi theo chàng, khẽ hỏi:
− Ai thế anh?
Không thấy Văn trả lời, nàng lại hỏi:
− Có phải tình nhân của nhà tôi đấy không?
Văn vẫn lặng thinh không đáp, chỉ khẽ bảo Liên xuống toa dưới ngồi. Liên hơi bực bội vì câu hỏi của nàng không được trả lời. Nàng đang hối hận tại sao nhận lời đi theo Văn để gặp phải những chuyện bực mình không đâu. Liên nghĩ thầm:
− “Có lẽ họ cho anh Văn với mình là một cặp tình-nhân.”.
Nhớ lại những bộ điệu chế diễu của những người trong xóm lúc mới rời nhà, Liên đã toan bỏ Văn trở về nhà lại một mình. Nhưng Văn đã lấy vé và xe đã bắt đầu chạy. Liên đành ngồi im để mặc chuyện tới đâu thì tới. Nửa tiếng sau, xe tới Ngã Tư Sở. Văn và Liên vừa bước xuống thì Mạc thò đầu ra ngoài gọi:
− Anh Văn!
Văn quay lại. Mạc cười ranh mãnh hỏi:
− Anh Minh mù à?
− Chỉ nói bậy!
Xe điện tiếp tục chạy. Mạc còn cố cúi xuống nhìn Liên nói thêm một câu:
− Hôn hộ anh Văn cho em mấy cái nhé.
Liên mặt đỏ ửng, đứng nhìn xe điện chạy về lối đi Hà-Đông. Mãi đến khi nghe tiếng Văn hỏi nàng rằng đi bộ hay đi xe, Liên mới như bừng tỉnh người, quay lại nhìn Văn lắc đầu nói:
− Chịu các anh thôi! Thật ghê quá, ê chề quá đi!
− Nhưng thưa chị, tôi có quen mấy người đó đâu!
− Không quen sao người ta lại biết tên anh?
− Chắc là anh Minh nói chuyện với họ vì tôi.
Liên cất tiếng cười, giọng như ‘tra-khaỏ’:
− Nói chuyện mà người ta lại biết được mặt anh?
Lâm vào thế ‘chẳng đặng đừng’, Văn liền đem chuyện đến nhà Nhung dò la tin-tức Minh làm sao kể hết cho Liên nghe. Giọng chàng cỏ vẻ ngập-ngừng và thẹn thùng. Văn vốn dĩ chẳng ưa gì cái lối sống của đám gái giang hồ nên chẳng muốn nói chuyện gì có liên quan đến họ cả. Nhưng sợ bị Liên hiểu lầm, chàng bất đắc dĩ phải kể lại đầu đuôi ngọn ngành. Nhưng chàng cũng phải dè dặt từng lời nói, quyết không để cho Liên coi thường.
Liên xưa nay vốn coi trọng Văn, nếu nàng cho là chàng cũng thiết tha đến cái lối sống bạt mạng đã đưa Minh vào vòng sa đọa tất nhiên nàng sẽ mất cảm tình nhiều với chàng. Không phải vì Văn mong được Liên ‘yêu’, nhưng chàng vẫn muốn giữ mãi cái hình ảnh quân-tử cao thượng luôn luôn với bạn cũng như vợ bạn. Cũng như chàng đã giữ mình không để xảy ra chuyện gì đáng tiếc...
Nghe xong câu chuyện, Liê thở dài hỏi lại:
− Thế trong hai người thì người nào là tình nhân của nhà tôi?
− Người lớn tuổi.
− Trông cô ta có vẻ chững chạc nhỉ?
Văn tảng lờ, nói sang chuyện khác:
− Bây giờ mình đi xe hay đi bộ đây?
− Còn bao xa nữa hả anh?
− Độ hai cây số thôi.
− Vậy thì đi bộ cho xong.
− Vâng, thì đi bộ.
Đưa mắt nhìn rặng hoa xoan tây đỏ ối với cành lá rũ là là hai bên đường, Liên lại chợt nghĩ đến mùa thi. Nàng còn nhớ năm trước đi nghe ngóng chờ xem tin-tức kỳ thi vấn đáp của chồng, nàng ngồi nghỉ mát dưới một gốc cây xoan tây cao vút và mềm mại. Rồi nghĩ sang chuyện nọ tới chuyện kia, cái cảnh chồng bị mù lại hiện ra trở lại...
Còn Văn thì có vẻ ngượng ngùng..., cái ngượng ngùng vì rung động. Đi bên cạnh Liên, chàng cảm tưởng như đi với tình nhân dạo mát. Nhưng khi nghĩ đến tấm lòng ngây thơ của Liên và tình bằng-hữu chân thật của mình đối với Minh, chàng bỗng tự cảm thấy xấu hổ liền đi lùi lại phía sau rồi cố chậm một hai bước để Liên vượt qua. Như thế, chàng khỏi bị mang tiếng là đi ngang hàng, cặp kè với vợ bạn.
Nhưng Liên thật thà, nào có hiểu được tính tình kín đáo và cử-chỉ tế nhị của Văn. Thấy Văn đột nhiên đi chậm lại, nàng cười hỏi:
− Anh mỏi chân rồi ư?
− Chưa chị ạ.
− Thế sao anh đi chậm thế?
Văn cười đáp:
− Vâng thì đi nhanh.
Nhưng chàng khi đi nhanh thì lại nhanh quá khiến cho Liên không sao theo kịp đến nỗi cứ phải dừng lại luôn luôn để chờ Liên. Khi đi ngang qua một hàng tạp-hóa ở chợ Mọc, thấy Liên đứng lại nhìn, người chủ liền mời:
− Cậu mợ mở hàng cho em đi.
Câu nói làm Liên mắc cỡ, đỏ ửng cả hai má. Văn thấy vậy vội chữa thẹn cho nàng:
− Chị tôi đấy bà ạ.
Rồi cố ý lảng sang chuyện khác, chàng bảo Liên:
− Sắp đến rồi. Chị hãy ngồi tạm đây đợi để tôi đến hỏi thăm xem anh ấy có nhà không đã.
Liên sốt ruột nói:
− Thì mình cứ cùng nhau đến có hơn không!
− Vâng, thế cũng được.
Tới một căn nhà tranh nằm bên con đường nhỏ lát gạch gồ ghề, chỗ lồi chỗ lõm vì vết xe bò, Văn dừng lại khẽ nói:
− Đây rồi!
Nghe tiếng gọi ngoài cổng, một thằng bé con chừng tám, chín tuổi, trông bẩn thỉu chạy ra. Văn hỏi Minh có nhà không thì thằng bé trả lời rằng chàng còng đang ngủ, mà cậu nó cũng chưa dậy vì tối hôm trước cả hai người đều thức khuya. Liên cho là chồng thức đêm để soạn sách. Nhưng Văn thì trái lại, lấy làm lo sợ cho bạn vì chàng đã đoán ra Minh thức khuya để làm gì rồi. Chỉ trông sơ quan cảnh tiêu điều của nếp nhà Minh đang ở trọ và cái hình thù ốm yếu của thằng bé con, chàng cũng biết tâm hồn Minh đang đâm đầu vào một con đường dốc tối tăm. Nhớ lại những lời chán nản của Minh, Văn lại càng thêm lo. Chàng tin chắc rằng những tư tưởng yếm thế của Minh phần lớn là do từ khói thuốc phiện gây ra.
Thằng bé con toan vào nhà thì Văn gọi lại bảo:
− Em đánh thức ông Minh dậy hộ tôi nhé!
Thằng bé xua tay lia lịa nói:
− Chịu thôi! Ông ấy đánh chết!
− Vậy để tôi vào đánh thức cũng được.
Thằng bé còn đang ngần ngại chưa biết phảo xử trí ra sao thì Văn và Liên đã đi thẳng vào trong nhà. Văn hỏi:
− Ông Minh ngủ ở đâu?
Thằng bé đưa tay chỉ:
− Ở bên trong ấy.
Văn bước vào nhưng chợt lùi ngay ra lại nhìn Liên bảo:
− Thôi, chị đừng vào nữa, có người lạ.
Nhưng Văn đã chậm mất một bước, vì Liên đã nhanh chân vào đến nơi. Một cảnh tượng bi đát mà thoáng trông qua đã làm cho nàng phải rùng mình. Trên một cái giường trải chiếc chiếu cũ, hai người nằm ngủ co quắp hai bên ngọn đèn nha phiến tờ mờ đặt trong cái khay con. Bấy giờ, một người đàn bà ở dưới bếp chạy lên ngơ ngác nhìn Liên:
− Cô hỏi ai?
− Tôi hỏi ông Minh.
Người đàn bà từ hiên bước vào trong nhà lẩm bẩm nói: “Ngủ gì mà ngủ lắm thế!”. Rồi bà ta lay Minh dậy mà rằng:
− Có cô nào đến hỏi gì bác đấy.
Minh ú ớ ngồi dậy dụi mắt. Liên nhìn kỹ thấy chồng đầu tóc bù xù, mặt mũi xanh xao, mình mặc cái quần đùi bẩn thỉu thì nàng vừa thương hại, vừa giận. Rồi sợ chồng biết rằng mình trông thấy cái bàn đèn, Liên rón rén ra sân đứng đợi. Trong khi ấy, Văn lại gần giường vỗ vai Minh ôn tồn nói:
− Anh Minh, chị và tôi đến đón anh về đây.
Minh cau mặt, ra điều oán trách bạn:
− Thế thì anh giỏi thật!
− Anh giận tôi đấy à?
Minh nhìn quanh hỏi:
− Vậy nhà tôi đâu?
− Chị đứng ở ngoài sân.
Minh thì thầm:
− Nhà tôi chưa trông thấy tôi đấy chứ?
− Chưa.
− Vậy anh làm ơn ra trước đi, để tôi mặc quần áo vào xong sẽ ra ngay bây giờ.
Văn trù trừ, sợ bạn lẫn thì Minh lại giục:
− Anh ra ngay đi, nếu không nhà tôi vào đây thì thật khổ cho tôi lắm!
Văn chiều theo lời bạn ra sân đứng. Chàng ghé tai Liên nói nhỏ:
− Anh ấy sắp ra đấy.
Liên tươi cười, ra vẻ mừng rỡ lắm. Một lúc sau, Minh ra tới. Liên thản nhiên đến bên chồng nói:
− Em nghe anh Văn nói mình mệt lắm nên ghé thăm.
Minh ngượng ngùng lắp bắp:
− Không, tôi có sao đâu...
− Nhưng trông mình gầy lắm. Mình cũng chả nên vùi đầu vào mà viết văn như thế. Gớm, mình mê viết văn đến độ phải tìm đến một nơi vắng vẻ như thế này mà làm việc!
Minh trong lòng hết sức cảm động vì thấy Liên không đả động gì đến việc ăn chơi của mình. Chàng đứng im không nói được câu gì.
− Ta về thôi!
Minh ngần ngừ, hết nhìn vợ lại nhìn bạn như để dò ý tứ. Rồi chàng thong thả từ từ bước theo chân vợ và chân bạn...


E_Jockey thân mời quý vị đón xem tiếp chương kết vào ngày mai.


...








thanks.gif




Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #372 - 27. Oct 2009 , 11:44
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm




E_Jockey xin chào mừng bạn Lydaitieuthu (LVD_73) trở về mái trường xưa votay.

E_Jockey ưu ái thân tặng 2 bạn Lang Phương và Lydaitieuthu nhạc phẩm :

dance3 Những ngày yêu dấu để nhớ về kỷ niệm của 2 bạn nhé dance3


E_Jockey xin mời quý vị thưởng thức.






...

Nhạc Phẩm # 108

Yesterday Once More - The Carpenters


When I was young
I'd listened to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played I'd sing along
It made me smile

Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they'd gone
But they're back again
Just like a long lost friend
All the songs I loved so well

Chorus:
Every Sha-la-la-la
Every Wo-wo-wo
Still shines
Every shing-a-ling-a-ling
That they're starting to sing
So fine

When they get to the part
Where he's breakin' her heart
It can really make me cry
Just like before
It's yesterday once more

Looking back on how it was
In years gone by
And the good times that I had
Makes today seem rather sad
So much has changed

It was songs of love that
I would sing back then
And I'd memorize each word
Those old melodies
Still sound so good to me
As they melt the years away

Repeat Chorus

All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It's yesterday once more....

...


BouquetOfFlowerÝ Nghĩa  BouquetOfFlower

Khi còn nhỏ, tôi thường lắng nghe radio
Chờ đợi những bài hát mình ưa thích
Khi họ đang hát thì tôi cũng lặng lẽ hát theo
Và tôi mỉm cười....

Đó là những giây phút thật hạnh phúc
Và cách đây không lâu
Tôi tự hỏi nó đã ra đi đến phương trời nào
Nhưng sau đó nó trở lại
Như một người bạn đã thất lạc từ nhiều năm
Những bài hát tôi yêu thật nhiều...

Những từ "shalala" hay "woo" vẫn ngân lên trong tôi
Những câu như "Shing a ling a ling"
Mà họ dùng để bắt đầu hát
Thật hay...

Khi bài hát đến đoạn
Chàng trai làm tan nát con tim của cô gái
Điều đó thực sự làm tôi khóc
Như ngày xưa ấy
Cứ như có thêm một ngày nữa như ngày hôm qua vậy

Hãy nhìn lại năm tháng đã qua
Và những giây phút vui vẻ tôi đã từng có
Mới thấy hiện tại buồn đến mức nào
Quá nhiều thứ đã thay đổi

Đó là những bài tình ca tôi vẫn thường hay hát
Và nhớ từng từ từng chữ
Những giai điệu xa xưa
Đối với tôi vẫn thật hay
Như chúng đang đưa tôi trở về năm xưa...

Những ký ức đẹp nhất
Chợt ùa về trong tôi
Khiến tôi rơi lệ
Giống như những ngày xưa
Giống như có thêm một ngày nữa như ngày hôm qua vậy....






thanks.gif










Back to top
« Last Edit: 27. Oct 2009 , 11:50 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #373 - 27. Oct 2009 , 15:55
 


BouquetOfFlowerGÁNH _HÀNG_ HOA BouquetOfFlower


Chợ _Chồm _Hổm



...



Thiền là gì?





Có lần một thiền sinh về thăm thiền viện Tassajara của cố thiền sư Shunryu Suzuki,
anh có dẫn theo hai đứa con mình, 6 tuổi và 8 tuổi.
Sau một ngày vui chơi và sinh hoạt với đại chúng trong thiền viện,
buổi tối khi sửa soạn cho các cháu đi ngủ, chúng chợt hỏi anh
“Ba ơi, Thiền là gì?”  What is Zen?
Anh im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói với các cháu
“Sáng mai hai con hãy đi hỏi các thầy cô ở đây câu hỏi ấy đi, và rồi kể cho ba nghe!”

Và đây là những câu trả lời mà các em nhận được từ các thầy cô ở thiền viện Tassajara.
Thiền là gì?

BouquetOfFlower Thiền là thấy và hiểu được điều tự nhiên của mọi vật

BouquetOfFlower Thiền chỉ đơn giản là lắng nghe tiếng chim hót mỗi sáng

BouquetOfFlower Thiền là chú ý

BouquetOfFlower Thiền là luôn luôn tử tế với chính mình và mọi người chung quanh

BouquetOfFlower Thiền là khám phá chính ta

BouquetOfFlower Thiền là có mặt trong mỗi giây phút, và làm hết sức mình với một con tim thương yêu

BouquetOfFlower Thiền là một đóa hoa ăn ánh mặt trời

BouquetOfFlower Thiền là tìm một sự an lạc và đồng nhất trong tâm

BouquetOfFlower Thiền là suy nghĩ sáng tỏ

BouquetOfFlower Thiền là không có một cái tôi

BouquetOfFlower Thiền là xây dựng

BouquetOfFlower Thiền là có đôi lúc vui thích và có những lúc không mấy vui thích

BouquetOfFlower Thiền là biết thương yêu những gì đang có mặt

BouquetOfFlower Bạn biết không, trong nhà thiền những câu trả lời không phát xuất từ một sự suy nghĩ, tri thức, hoặc tranh luận hơn thua nào, mà phải là chính sự sống của mình ngay trong lúc ấy.  Dầu cho trước mặt ta là một em bé, một ánh trăng, hay một hạt sương nhỏ.

BouquetOfFlower Thiền là lắng nghe tiếng chim hót buổi sáng, là sống tử tế với nhau…

Và nếu như sáng nay có người đến hỏi bạn Thiền là gì?

 

Nguyễn Duy Nhiên





thanks.gif

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Gánh Hàng Hoa
Reply #374 - 27. Oct 2009 , 18:45
 
Mytat wrote on 27. Oct 2009 , 09:51:

Em ơi,

. Smiley.. hihihi.. như vậy là 2 chị em mình hạp ý của nhau  votay,  cái list nhạc @ trang 24, vài ngày chị sẽ update nó 1 lần.

Tánh chị thì ngăn nắp, phải đâu ra đó, nên khi chị thấy mình post nhiều.. là tự động chị phải sắp xếp, và làm list này list nọ. Wink

Chị biết em bận rộn đi thăm khắp mọi nơi trong sân trường nên chị mổi tối phải say good night để cho em biết chị off line và chuẩn bị đi khò...  sleepy1001

Bây giờ thì chị đã về nhà nên mọi sinh hoạt hằng ngày lại phải vào schedule , không như đi trip thì rãnh rổi và vào các diển đàn sinh hoạt nhiều với các bạn..(.. chị theo lối trị gia  rồi.. thì mới đi tề thiên hạ.. Tongue) có nghĩa là đi từ trong ra ngoài.... ( con người có ngăn nắp mà lỵ ... Grin Grin.)

...cho nên có gì em muốn nói gì với chị, thì cứ tự tiện viết trong trang này, rồi khi chị rãnh chị sẽ hồi âm ngay cho em...dance3.

Cám ơn em  pinkrose thăm hỏi chị mọi ngày.

Thân mến,
TM tulipvang
 


Hi Chị ,

Đúng là hai chị em hạp và hiểu ý nhau lắm  dance3 dance3  votay votay

Em cũng giống như chị thôi vào D Đ LVD là bay nhảy khắp nơi trong sân trường chỗ nào cũng tò mò lục lọi viếng thăm khi thì đọc ké , lúc thì coi cọp.. có chuyện vui thì cười hi hi một mình , có chuyện gì không hạp thì chỉ nghe cái hơi thôi là em chạy mất hehhehhehhe chỗ nào vui hấp dẫn thì ở lâu... , vậy thôi...rồi lại trở về khoảng thời gian còn lại trong ngày của mình , em cũng chưa trở về được cuộc sống bình thường của mình , chắc phải thêm 1 thời gian nữa

Đúng là mỗi khi em thấy chị trưng cái bảng hiệu GOOD NIGHT là em biết chị offline và đi khò  sleepy1001

Em chỉ mong chị và mọi người có được một ngày bình yên và một đêm ngủ ngon

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 23 24 25 26 27 ... 173
Send Topic In ra