timo
|
HoaiNguyen wrote on 21. Feb 2012 , 09:24:Tình Tháng Sáu
Tình tháng sáu gió xuân chờ nắng hạ Đến giao mùa từ tạ những ngày xuân Lòng bâng khuâng ngồi đón nắng hạ về Nhớ những buổi đứng kề bên cây phượng
Ôi thương quá cái thời như pho tượng Cầm phượng hồng mà ngượng nghịu nhìn ai Nắng chiều phai rơi nhẹ trước cổng trường Cùng ai bước chung đường nhưng không nói
Áo trắng ơi ! ngại gì đi chung lối Nhìn gió chiều làm rối tóc ngang vai Muốn cùng ai hò hẹn ba tháng hè Nhưng chỉ đứng ...rụt rè nhìn áo trắng
Tình tháng sáu là bài thơ hoa nắng Giấy học trò xinh xắn giữ trên tay Thả hồn bay trong ngôn ngữ dại khờ Viết, không biết bao giờ thơ mới gởi ...
Áo trắng hỡi ! đây bài thơ phượng vỹ Lời tỏ tình tôi cất giữ trong thơ Đừng thờ ơ mà quên đọc thơ này Tôi sẽ đợi từng ngày trong ba tháng
Chim buổi sáng líu lo trên sân cỏ Cánh cửa lòng bé nhỏ chợt khép đi Tội tình chi em trả lại thơ tình Nhìn phượng vỹ một mình tôi buồn lạ ...
Tình tháng sáu gió xuân chờ nắng hạ Tôi nhìn trời đa tạ phút bình yên Vẫn hồn nhiên tìm lại bóng cuộc đời Và thương mãi một thời thơ áo trắng.
Đỗ Hữu Tài
Cô Gái Xuân Trong xóm làng trên, cô gái thơ, Tuổi xuân mơn mởn vẻ đào tợ Gió đông mơn trớn bông hoa nở, Lòng gái xuân kia vẫn hững hờ.
Lững thững lên trường buổi sớm chiều, Tập tành nghiên bút, học may thêụ Quần đen, áo trắng, khăn hồng nhẹ, Ngọn xõa ngang vai, tóc bỏ đềụ
Lá rợp cành xoài bóng ngả ngang, Cô em dừng bước nghỉ bên đường, Cởi khăn phẩy giọt mồ hôi trán, Gió mát lòng cô cũng nhẹ nhàng.
Đàn bướm bay qua bãi cỏ xanh, Lòng cô phất phới biết bao tình. Vội vàng để vở bên bờ cỏ, Thoăn thoắt theo liền đàn bướm xinh.
Áo trắng khăn hồng gió phất phơ, Nhẹ nhàng vui vẻ nét ngây thợ Trông cô hớn hở như đàn bướm, Thong thả trời xuân mặc nhởn nhơ .
Đàn bướm bay cao, cô trở về, Sửa khăn, cắp sách lại ra đi , Thản nhiên, cô chẳng lòng thương tiếc, Vì bướm ngày xuân chẳng thiếu chi !
Cũng xóm làng trên cô gái thơ, Tuổi xuân hơn hớn vẻ đào tơ . Gió đông mơn trớn bông hoa nở, Lòng gái xuân kia náo nức chờ.
Tưng bừng hoa nở, bóng ngày xuân, Rực rỡ lòng cô, hoa ái ân. Như đợi, như chờ, như nhớ tưởng, Đợi, chờ, tưởng, nhớ bóng tình quân.
Tình quân cô; ấy sự thương yêu, Đằm thắm, xinh tươi, lắm mỹ miềụ Khao khát, đợi chờ, cô chửa gặp, Lòng cô cảm thấy cảnh đìu hiu .
Một hôm, chợt thấy bóng tình quân, Gió lộng mây đưa thoáng đến gần. Dang cánh tay tình, cô đón bắt, Vô tình mây gió cuốn xa dần.
Gót ngọc phăng phăng cô đuổi theo : “Tình quân anh hỡi ! Hỡi người yêu ! “Gió mây xin để tình quân lại; “Chậm chậm cho em nói ít điềụ..” Than ôi ! Mây gió vẫn vô tình, Cuồn cuộn bay trên ngọn núi xanh. Nhìn ngọi núi xanh, mây khói tỏa, Mắt cô, đôi giọt lệ long lanh.
Lá rợp cành xoài bóng ngả ngang, Cô em dừng bước nghỉ bên dường. Cởi khăn phẩy gió mồ hôi trán, Gió mát, lòng cô những cảm thương.
Lủi thủi bên đường, cô ngẩn ngơ Chốn này, đuổi bắt bướm ngày xưa, Cô buồn, cô tiếc, cô ngui ngậm, Cô nhớ ngày xuân, nhớ tuổi thơ :
“Đàn bướm bay qua bãi cỏ xanh, “Lòng cô phất phới biết bao tình. “Vội vàng để vở bên bờ cỏ, “Thoăn thoắt theo liền đàn bướm xinh ...
“Đàn bướm bay cao, cô trở về, “Sửa khăn cắp sách lại ra đị “Thản nhiên, cô chẳng lòng thương tiếc, “Vì bướm ngày xuân chẳng thiếu chi !....”
Ái tình nào phải bướm ngày xuân, Tình ái ngày xuân chỉ một lần. Một thoáng bay qua không trở lại, Gái xuân rỏ lệ khóc tình quân !
Đông Hồ
|