Quý cô nói ở tựa đề chính là ba cựu nữ sinh khả ái của trường Trung học Hoàng Diệu năm xưa. Cô lớn nhất, xuân sanh mới có 71, cô thứ hai trẻ hơn một chút 69, cô út thì vừa chẵn 68, còn riêng tôi thì quý vị đã biết, chỉ mới 82 thôi. Tôi lòng thòng kê khai tuổi của mọi người mục đích để quý vị hiểu ngầm là cả bốn Thầy trò đếu được thế gian xếp vào hạng đã...cao tuổi. Vấn đề chúng tôi niên kỷ sêm sêm như nhau cũng là điều bình thường vì thuở đó bố mẹ thường cho con đến trường hơi muộn. Học lớp đệ Tứ, nhiều cô đã đủ điều kiện để lên xe bông về nhà chồng được rồi. Tuy nhiên có một điều khó hiểu là cả ba cô, không ai chịu gọi tôi bằng Thầy dù tôi đúng là Thầy thứ thiệt chính hiệu con nai.
Cô thứ nhất thân mật gọi tôi bằng "dượng", cô thứ hai kêu bằng "anh" ngọt xớt, còn cô chót lại âu yếm gọi thầm là " mình ơi". Vấn đề xưng hô có vẻ lãng mạn này cần có sự giải thích cẩn thận để quý vị khỏi phải nhức đầu.
Năm 59, tốt nghiệp trường sư phạm ra, may mắn được xếp hạng khiêm tốn nên thượng cấp bổ tôi về dạy ở trường Khánh Hưng xa lắc thuộc tỉnh Ba Xuyên, sau được đổi tên là Trung học Hoàng Diệu. Trường mới có đến lớp đệ Ngũ, nhân viên thưa thớt kể cả Thầy cô giáo khoảng độ hơn một chục người. Vì là Thầy ở Sài gòn chuyển về nên tôi được xếp dạy các lớp cao nhất là Đệ Lục và Đệ Ngũ. Thời gian đó, cô "mình ơi" mới học tới đệ Lục, còn hai cô kia thì học lớp đệ Ngũ.
Đầu năm 62, do duyên Trời đưa đẩy, tôi đã can đảm rước cô ''mình ơi" về dinh để xây dựng tổ ấm, chấm dứt cuộc sống độc thân vừa cô đơn lại thiếu ổn định. Đám cưới của hai đứa tôi tưng bừng, hồi hộp và hấp dẫn như thế nào, tôi đã có dịp kể hầu quý vị trong bài hồi ký " Người tình trăm năm". Tiện thể xin bật mí: cô "mình ơi" và cô gọi tôi bằng " dượng" chính là hai chị em ruột kế nhau. Gia đình Ngọc, vợ tôi, rất đông chị em gái và nàng được xếp tới thứ Mười, thật dễ sợ. Giả thử tôi về dạy sớm hơn, rất có thể lại có thêm cô thứ Tám là đệ tử nữa. Nếu điều này xẩy ra thật thì mối nhân duyên của tôi có khả năng gặp rắc rối vì thuyền tình biết ghé vào bến mô? Chẳng lẽ " hoa thơm đánh cả cụm" thì hơi tham và luật pháp đâu có chấp nhận! Nói đùa tí cho vui, mong quý vị tha lỗi. Xin cám ơn.
Bây giờ xin nói vài lời về cô kêu tôi bằng Anh, có mỹ danh là HQ. Cô bỏ cuôc chơi vào năm đệ Tứ để theo gia đình lên Sài gòn lập nghiệp. Cô làm việc ở sở Mỹ một thời gian, sau đó kết duyên với một đồng nghiệp người Mỹ, rồi theo chồng về xứ Cờ Hoa năm 67. Tóm lại, cô xa quê hương bản quán, tính đến nay đã gấn nửa thế kỷ.
Ngày xưa thân ái Thuở còn tuổi học trò, ba cô đã có thời gian chung sống dưới một mái nhà, đầy ắp những kỷ niệm đẹp, ngây thơ dễ mến. Dạo đó gia cảnh cô HQ quá khắc nghiệt và riêng cô đã thiếu hẳn tình thương trong gia đình. Ba Mẹ mắc lo kiếm sống và thất bại liên tiếp trong thương trường nên không quan tâm đến đời sống riêng tư của con gái. Có thời gian cô bị bỏ bơ vơ giữa chợ đời, không nơi nương tựa, được cô Chín, cô Mười ái ngại, bao dung đem về chỗ ở riêng để giúp đỡ. Trong sinh hoạt hàng ngày, các cô đã chia nhau từng tô mì, từng chén chè, từng bộ quần áo. Lúc tối lửa tắt đèn, khi đau ốm, lúc nào cũng sát cánh bên nhau như ruột thịt, bao nhiêu là kỷ niệm và làm sao mà quên được.
Đời sống nơi xứ lạ Từ khi qua Mỹ, cô HQ đã sống thật hạnh phúc bên người chồng tuy khác mầu da nhưng rất cưng chiều vợ. Cô không phải vất vả đi làm, chỉ lo việc nội chợ và chăm sóc con cái. Có lần anh muốn hướng dẫn người yêu sử dung cái máy cắt cỏ, cô nhẹ nhàng từ chối: "đâu phải chuyện của em". Anh nhìn cô chọc ghẹo: "thế không có anh thì em biết nhúc nhích làm sao". Làm gì có chuyện đó hả anh, cô tình tứ đáp lại, rồi cả hai cùng nhìn nhau phá lên cười vui vẻ. Anh là một quân nhân gương mẫu trong binh chủng army. Chỗ phục vụ của anh luôn thay đổi và di chuyển khắp nơi trên thế giới. Đặc biệt, dù làm việc ở bất cứ địa danh nào anh cũng cố thu xếp để mang theo gia đình nếu khả năng cho phép. Nhờ vậy, cô đã được đi du lịch miễn phí suốt thời gian anh còn trong quân ngũ cho đến khi về hưu. Tội nghiệp, gia đình anh mắc bệnh đau tim di truyền nên anh đã qua đời với quân hàm Trung Tá cách đây hơn một thập niên. Anh bỏ lại trên cõi đời một người vợ cô đơn, ba cậu con trai đều tốt nghiệp đại học và tất cả đã thành gia thất.
Nửa thế kỷ gặp lại Sau khi phu quân qua đời, người goá phụ sống một mình thầm lặng trong căn nhà 5 phòng trên Las Vegas. Cô chỉ có một người bạn thân hàng xóm ở gần đó, hoàn cảnh riêng cũng giống cô. Tuy nhiên gia đình người bạn may mắn còn đủ đôi, chị em qua lại vui chơi và giúp đỡ nhau nên cũng được ấm áp phần nào. Sống nơi xứ người, cô không hề giao thiệp với cộng đồng người Việt dù bất cứ ở đâu, ngay cả những bạn cũ trường xưa cũng không tìm cách để liên lạc, không biết tại sao? Hay là cô đã có một kỷ niệm không vui nào đó với người đồng hương chăng? Chắc chỉ có Thượng đế biết, vì đương sự không chịu giải thích. Trong khi đó, cả hai cô Chín và Mười thì mỏi mắt trông chờ, tìm nàng như thể tìm chim, nước Mỹ mênh mông biết nàng đậu ở bến mô?
Sau này tìm hiểu mới biết cô không chịu chơi computer từ thuở ban đầu nên những chuyện xẩy ra trên thế giới hàng ngày cô đều...mù tịt, thật là hạnh phúc vì khỏi điên cái đầu. May quá, trong một chuyến du lịch qua Trung quốc, gặp được người quen cùng quê nên cô đã tìm được số phôn của hai người bạn cũ năm xưa. Các cô đã quá xúc động bèn ôm nhau khóc qua điện thoại làm tôi cũng mít ướt vì xúc động dây chuyền. Thế rồi một cuộc hẹn hò lịch sử đã cấp tốc được thực hiện và hôm nay, chúng tôi bốn người đã gặp nhau vui vẻ tại thủ đô cờ bạc Las Vegas.
Gọi Thầy bằng Anh? Số là cô học trò của tôi đã quên khá nhiều tiếng mẹ đẻ. Sống trong một môi trường chỉ giao thiệp với toàn Mỹ nhân thì làm sao không quên dần tiếng Việt được! Khi trò chuyện, cô thường lắp bắp, lúng túng để tìm từ cho đúng và dĩ nhiên phải tăng cường thêm tiếng Anh và cả ngôn ngữ bằng tay nữa, thật là vất vả. Lần đầu tiên tiếp xúc với cô trong điện thoại: "Xin lỗi có phải ông là Thầy Đường năm xưa không ạ? Dạ thưa, tôi đúng là Thầy sugar, phu quân của Ngọc đây" Rồi cô lúng túng như gà mắc đẻ: "Thế... bây giờ ông sugar muốn tôi gọi bằng Ông hay Thầy". Tôi nghĩ bụng, người đẹp ở Mỹ đã lâu thì cứ gọi là You cho tiện việc...ss. Tôi bèn trả lời: " Thôi thì cô cứ gọi bằng Anh cho nó dịu dàng dễ thương". Thế là em chịu liền nhưng lúc thì xưng tôi, lúc xưng em cứ loạn cào cào và vui như Tết. Ối dào, gọi nhau bắng cái chi chi thì cũng chỉ là cái vỏ ngoài, miễn là lịch sự, đừng sỗ sàng là được rồi. Cái quan trọng không phải cách xưng hô mà là sự đối xử, tôn trọng nhau như thế nào mới là điều quan tâm, phải không quý vị!
Ngày vuì tái ngộ Sáng hôm thứ Tư 3/7/13, cô Chín và vợ chồng cô Mười, khăn gói ra xe đò Lộc trực chỉ Las Vegas thăm người xưa sau gần nửa thế kỷ biệt tích. Vì quá lâu không gặp nhau, dung nhan mọi người dĩ nhiên đã thay đổi... ác liệt, chưa chắc đã nhận ra nhau nên phải hẹn hò chỗ gặp thật chính xác cho chắc ăn. Đúng 2 pm, tại tiệm phở Kinh Đô, kịch bản ôm nhau khóc như mưa lại tái diễn nhưng lần này là thật chứ không ảo như qua điện thoại. Riêng tôi vì nhiệt đô lên tới trên 100 F nên everything đều bốc hơi, làm gì còn nước mắt để mà mít ướt nữa ! Sau đó, vali, túi xách lỉnh kỉnh được chất lên xe về nhà nghỉ mệt, tối đi ăn cơm tiệm rồi lại về tổ ấm thoải mái. Quý cô chiếm mấy phòng trên lầu để chit chat với nhau được tự nhiên còn tôi ngự ở phòng dưới nhà, gần rest room cho tiện việc hành nghề.
Đang nằm lơ mơ tơ tưởng đến casino và món poker quen thuộc thì Ngọc gõ cửa lấy lệ rồi tuỳ tiện bước dzô, cười tủm tỉm: Anh ơi chị HQ thân tặng mỗi người một phong bì, em được 5 tờ, anh mở ra xem đi. Tôi ỡm ờ, thôi để lát nữa anh mở mình ên cho hồi hộp. Chờ nàng rút lui, mở ra thấy 6 tờ thơm phức, hơn nàng một tờ. Thế nà thế lào ? Tôi vốn chậm hiểu nghĩ mãi mới tìm ra chân lý. Tôi đoán mò nó như thế này. Hai nàng ngoài cái phong bì cơ bản chắc chắn còn cả đống quần áo, bóp, kính mát...v...v...À quên anh Đ cũng có thêm một chai dầu thơm thứ xịn nữa là...hết. Vả lại các nàng có chơi game đâu mà cần đô la nên được tặng it hơn là phải dzồi, hợp lý quá, phải không quý vị? Chắc chủ nhà đã suy diễn thêm là Thầy giáo với Thầy cúng chỉ khác nhau có khúc dưới thôi nên tặng nhiều một chút cũng không đến nỗi... dư.
Thiên đường hạ giới Sáng hôm sau, mọi người ăn điểm tâm tại gia xong, hàn huyên kể chuyện ngày xưa một lúc thì đã tới trưa. Tất cả sửa soạn lên xe đi ăn buffet tại South Point casino.
Xơi đến kễnh bụng rồi thì đến mục không thể thiếu là cờ bạc. Cô chủ nhà thì phải xếp hàng mua vé để chơi món Bingo có trụ sở trên lầu, Phần tôi chuyên làm thầy cúng cho món thân quen là Poker máy. Riêng hai chị em cô Chín, cô Mười, không có máu đổ bác thì kéo máy vớ vẩn cho hết giờ rồi chờ lên xe. Đêm về tính sổ ngày đầu tiên thua 40 đô, thật nhẹ nhàng.
Thứ Sáu, buổi sáng chủ nhà đưa đi shopping tại "X exchange" của quân đội, everything ở đây đều rẻ hơn bên ngoài và được miễn thuế. Ối dào, quý cô miệng thì cứ nói vô thường vô thường... đến nhức đầu nhưng thấy hàng seo sèo thì mắt cứ sáng lên như đèn ô tô, thi nhau lựa chọn đồ nghề, thượng vàng hạ cám, chứa đầy túi xách khiêng về nhà.
Tối nay, cô Chín cô Mười lo ngắm chiến lợi phẩm, bàn nhau tính toán xem mua rẻ được được bao nhiêu nên phe lờ chuyện đi sòng bài. Vả lại đi mà chỉ để ngồi nói chuyện vớ vẩn, mất sở hụi của sòng bài rồi chờ lên xe thì thà ở nhà cho khoẻ. Chỉ có anh em tôi vốn có máu đỏ đen là trung thành với Casino, không đi sợ nó nhớ nên lại phải kéo nhau hăng hái lên đường. Chúng tôi hẹn đúng 11 pm sẽ gặp nhau ở cửa sòng để lên xe về tổ ấm.
Sau khi đã lựa đúng máy hợp với sở thích, túi tiền và chỗ ngồi thoải mái, tôi rút một tờ mới toanh đưa vào máy. Hôm nay không biết là ngày gì mà xui xẻo quá chừng. Chơi được mấy tiếng thì bị nó xơi mất 5o đô, coi đồng hồ chợt thấy đã gần đến giờ hẹn bèn nghỉ chơi. Sợ cô em chờ lâu tội nghiệp, vội vàng ra cửa nên quên mất cash out, nghĩa là không lấy receipt ra, thế là mất toi thêm 50 đô, tất cả chẵn một tờ lãng nhách. Vụ này Thầy Sugar đành âm thầm nuốt hận không dám hó hé với ai cả sợ quê, không chừng lại còn bị người đẹp đay nghiến, xé ra từng mảnh thì mất sĩ diện .
Thứ Bẩy cuối tuần phải đổi chương trình du hí vì chị em cô Chín khiếu nại là lên thiên đường hạ giới mà chả được đi chơi ngắm cảnh gì cả. Ngày nào cũng chỉ Casino, Cà gì nồ chán thấy mồ muốn bịnh. Thế là cô em phải chiều khách quí đưa mọi người đến sòng bài Bellagio để thưởng thức một vườn hoa nổi tiếng ở Las Vegas.
Sau khi làm nhiệm vụ phó nhòm hết sức tận tâm, tôi bèn lặng lẽ trốn vào sòng như thường lệ nhưng không quên hẹn giờ để cô em đến đón. Tối nay dĩ nhiên cũng vưỡn là thầy cúng nhưng may mắn, chơi suốt mấy tiếng mà chỉ mất có 20 đô, mừng húm, casino chắc lỗ tiền sở hụi.
Chủ nhật, phải chiều chị em cô Chín đi shopping ở hệ thống Dillard's, nơi cô em làm việc. Từ khi phu quân bỏ cô để về cõi vĩnh hằng, ở nhà một mình buồn nên cô đi làm part time cho khuây khoả và hôm nay cô được nghỉ. Quần áo ở đây thuộc loại đắt tiền nhưng hai người đẹp đi kiếm toàn hàng sale đến lần thứ nhì nghĩa là it nhất phải 50% off. Chưa hết , cô chủ nhà dễ thương lại dành trả tiền và là nhân viên nên được thêm 25% off nữa. Trời ơi đi chơi Las Vegas mà đem hết tiền về, mua hàng chỉ phải trả có 25%, chỗ mua rẻ lại được miễn thuế thì Casino chắc phải dẹp tiệm, tiền đâu đóng thuế cho Nhà nước, công nhân thất nghiệp dài dài, và nước Mỹ yêu quí lại phải tiếp tục suy thoái mà thôi!
Thứ Hai ngày chót, tôi bị quý cô ép quá bèn vùng lên đòi lại quyền được đi Casino lần cuối. Các cô nhượng bộ nhưng chỉ cho phép tôi hành nghề buổi tối thôi, ban ngày thì phải dành cho quý cô đi shopping mới fair. Lần này đến lượt tôi phải chịu và đành chờ đến khi màn đêm buông xuống cho vui vẻ cả làng.
Hôm nay cô chủ nhà dẫn đến China town ngắm đồ Tầu
Kế tiếp thăm cửa hàng "Great American outdoor store" khá lớn để ngắm mấy cô gái trẻ đẹp lội chung với cá trong hồ nước trong veo, thật tuyệt cú mèo.Tối hôm đó, quả thật anh hùng đã thấm mệt, không còn hơi sức để ngồi bấm máy nữa bèn gọi phôn xin cô chủ nhà được về sớm nghỉ ngơi để ngày mai thứ Ba, trở về tổ ấm sống đời an bình như thường lệ. Tổng kết tình hình tài chánh thua hai tờ, còn mang về được bốn tờ giữ làm kỷ niệm và nhớ mãi ngày gặp lại cô học trò năm xưa, đã duyên dáng gọi Thầy bằng Anh sau gần nửa thế kỷ cách biệt.
Đường