nguyen_toan wrote on 21. Mar 2011 , 22:21:
Những câu chuyện thương tâm
1.- 30 Em Bé Học Sinh Tiểu Học ...Vẫn Chờ Nhưng Cha Mẹ Không Bao Giờ Đến Đón Nữa...
Báo The Daily Mail từ Anh kể về chuyện 30 học sinh nhỏ tại trường tiểu học Kama của nước Nhật, các em ngồi lặng lẽ ở trong góc của lớp này nơi tầng lầu 3 của trường, mỗi ngày chờ ba mẹ tới đón về, kể từ ngaỳ sóng thần tràn vào thị trấn Ishinomaki. Cũng hơn cả tuần rồi, không có ba mẹ nàò tới đón các em. Và bây giờ thì không ai nghĩ là ba mẹ các em còn sống sót để đón các em về.
Các thầy cô nghĩ rằng một số bé gáí, bé trai này, tuổi từ 8 tới 12, biết rằng ba mẹ các em đã mất tích và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các em nữa, nhưng các em không nói gì.
Các em vẫn kiên nhẫn lặng lẽ đọc sách, hay chơi các trò thẻ bài, được quan sát và chăm sóc bởi thân nhân và thầy cô, những người ngăn không cho bất kỳ ai nói với các em.
Các viên chức sợ rằng ngay cả tiếng cửa kéo ra cũng đưa tới một hy vọng sai lầm rằng có một bậc bố mẹ nào tới đón các em về. Sự lặng lẽ của các em traí nghịch với tiếng chơi đùa ồn ào của các em chơi trong các hành lang của ngôi trường 4 tầng lầu này, mà các em đó có bố mẹ sống sót nhờ cơ may.
Ngôi trường này, nơi các tranh vẽ thiếu nhi còn nằm dọc trên tường, không còn nước máy, không điện, không sưởi nữa, và đã trở thành nơi cư ngụ cho 657 người nằm dọc các hành lang và trong các phòng đầy bùn và đủ thứ đổ nát. Trường chỉ cách 1 dặm là tới bức tường mà thành phố Ishinomaki đã dựng để ngăn sóng biển.
Hình ảnh cậu bé 9 tuổi cầm hai tấm biển ghi tên cha mẹ và người thân đi dọc hành lang các khu tạm trú sau thảm họa kép ở Nhật Bản đã lay động tâm can hàng triệu người dân thế giới. Cậu bé đã trở thành một biểu tượng của nỗi đau mà người dân Nhật đang phải hứng chịu sau thảm họa động đất kèm sóng thần kinh hoàng xảy ra hôm 11/3.
Ngày qua ngày, cậu bé Toshihito Aisawa, 9 tuổi, đi hết từ khu tạm trú này đến khu tạm trú khác để tìm kiếm gia đình của mình.
Cầm chặt hai tấm biển ghi tên cha mẹ và người thân, cậu bé Aisawa suốt tuần qua đã mãi miết đi dọc khắp các hành lang ở những khu trú tạm trong thành phố quê hương Ishinomaki để tìm kiếm những người thân yêu của mình. Cậu bé dường như không biết mệt mỏi và không bao giờ hết hy vọng.
Lần cuối cùng, Aisawa nhìn thấy bố, mẹ, bà và anh họ của mình là khi cả nhà lèn vào một chiếc xe hơi và tìm cách chạy trốn những con sóng thần đen nghịt hung dữ. Nhưng chiếc xe của họ cuối cùng cũng chẳng thoát nổi. Những con sóng thần cao ngất đã nuốt chửng chiếc xe hơi trong vòng xoáy nước điên cuồng.
Aisawa đã thoát chết nhờ vào việc đập vỡ cửa sổ của xe và được các nhân viên cứu hộ lôi lên từ dòng nước trong tình trạng bất tỉnh.
Ngay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
Cậu bé Aisawa bên cạnh dòng chữ nhắn nhủ khiến bất kỳ ai cũng phải rơi lệ.
Hy vọng đã lóe lên khi cậu bé Aisawa đã được đoàn tụ với anh họ - người đi cùng xe với gia đình Aisawa trong cuộc chạy trốn vừa rồi. Aisawa nhớ lại những âm thanh ầm ầm ghê sợ của những mảnh vỡ đang bị cuốn trôi bên cạnh chiếc xe hơi của gia đình mình trong vòng xoáy của cơn sóng thần.
Khi một trong những mảnh vỡ tác động mạnh vào cửa kính xe hơi và làm nó rạn ra, Aisawa và anh họ Yuto đã dùng tay để đập vỡ nó và bơi ra ngoài.
“Sau đó, một thứ gì đó, có thể là cái cây, lao về phía chúng cháu và cháu đã phải bỏ tay anh Yuto ra,” Aisawa cho biết. Cậu bé đã bị dòng nước chảy siết làm cho tơi tả suốt nửa tiếng đồng hồ trên một mảnh gỗ trôi nổi. Quần áo của Aisawa bị mắc vào một khóm tre và cậu được cứu khỏi dòng nước sau đó. Aisawa được đưa đến nhà người thợ cắt tóc 64 tuổi tên là Mitsunari Kitahara. Ông này là bạn của gia đình Aisawa.
Thành phố Ishinomaki tan hoang, đổ nát sau thảm họa kép động đất kèm theo sóng thần kinh hoàng hôm 11/3.
Theo lời ông Kitahara, cậu bé đã không thể hiện nỗi đau khổ của mình khi đối mặt với thảm họa. “Nó vẫn giúp chúng tôi sắp xếp bàn ăn và làm việc vặt. Tôi chắc cậu bé đang trải qua thời điểm rất khó khăn nhưng tôi không thấy nó khóc”, ông Kitahara cho biết.
Dù không bộc lộ nỗi đau nhưng nếu nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của cậu bé, chẳng ai có thể cầm lòng được.
Khi sự choáng váng qua đi là lúc người dân Nhật phải đối mặt với thực tế đau đớn. Và hàng ngày, họ vẫn phải đối diện với nó. Ông Yoshikatsu Hiratsuka, 66 tuổi, và em gái của mình hàng ngày đều đến bên thi thể lạnh cóng được đắp một tấm chăn mỏng của người vợ đã chết của ông. Sau đó, hai anh em lại đến một đống gỗ cách đó không xa. Đây là nơi mẹ của ông Hiratsuka đang bị chôn vùi trong đó.
Ông Hiratsuka đã cố gắng lôi mẹ mình ra khỏi đống đổ nát nhưng nó quá nặng. “Mẹ, chắc mẹ phải lạnh lắm. Con xin lỗi con vẫn không thể giúp được mẹ,” ông Hiratsuka đã lẩm bẩm như vậy bên cạnh đống đổ nát.
Giống như hàng ngàn người khác ở các khu trú tạm đông nghẹt người, ông Hiratsuka và em gái đều đói và lạnh.
Cam on Toan da cho doc bai tho va cau chuyen thương tam cua em be trai ngươi Nhat nay. Doc ma khong cam dươc nươc mat !
Co Van